Chương 13: Chương 13

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế

Nước mưa lạnh lẽo theo cuồng phong đánh tới, Tần Xuyên đứng trước màn mưa cánh mũi nhẹ nhàng rung động, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mạnh mẽ nâng tay che miệng mũi Bùi Tần Tần, đưa cô rời ban công trở lại phòng khách nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, trước khi tôi trở về, ai cũng đừng mở cửa! Cũng không được đi dầm mưa, biết không?"Hả? Cô đương nhiên sẽ không đi dầm mưa a, ý tứ của bắp đùi là muốn xuống dưới lầu cứu những người sống sót kia sao? Nhưng nếu họ là người xấu thì sao? Có thể sinh tồn ở bên ngoài một tháng, hẳn là cũng không đơn giản chứ?Bùi Tần Tần rất không yên tâm, một tấc cũng không rời phía sau Tần Xuyên nói: "Anh trai, buổi sáng anh vừa mới bị thương, em thấy bọn họ cũng không giống bộ dáng gặp phải nguy hiểm, không bằng chờ khi bọn họ đến cầu cứu, chúng ta lại nghĩ biện pháp cho bọn họ tiến vào?""Không, tôi không thích người ngoài đặt chân vào địa bàn của tôi.

"Bùi Tần Tần vẻ mặt nghi hoặc: “?” Cô làm sao không biết anh không thích người khác đặt chân vào địa bàn của anh? Có phải cô đã phạm phải điều cấm kỵ của anh không?Bùi Tần Tần gãi gãi đầu, nghĩ thầm những thứ kiêng kị này, có thể sau khi phá vỡ thói quen là được rồi.

Tần Xuyên trở lại phòng ngủ đứng trước tủ quần áo c ởi đồ ngủ, không đợi Bùi Tần Tần lảng tránh, liền mặc bộ đồ lao động màu đen nói: "Mưa có khác thường, bọn họ sẽ mang đến phiền toái cho nơi này.

"Ừ! Mưa có khác thường?!Bùi Tần Tần nhớ tới, mưa phóng xạ có thể làm cho sức mạnh của tang thi tăng vọt, trong một khoảng thời gian lâm vào trạng thái cuồng bạo!Như lợn thật, mấy ngày nay cô sống quá an nhànt, thế nhưng không nhớ tới còn có chuyện này!Bất quá mưa phóng xạ này hình như chỉ làm cho người thường sinh bệnh, cũng không biến người thành tang thi, cho nên còn tốt, hẳn là trốn một chút là được.

Tần Xuyên lo lắng cô sợ hãi không giải thích quá nhiều, xoay người vỗ vỗ đầu cô, từ không gian tìm ra một chiếc nỏ có thể điều khiển bằng một tay đưa cho cô: "Trước khi tôi trở về bảo vệ tốt bản thân, có thể làm được không? Không thể tôi liền dẫn cô rút lui trước.

""Vậy sau khi chúng ta rút lui còn có thể trở về không?" Bùi Tần Tần chớp chớp mắt hỏi.

Tần Xuyên: "Không thể, lại phải tìm một nơi khác để ở.

"Đừng nha! Cây cà chua nhỏ của em vẫn chưa trưởng thành!Một tay của Bùi Tần Tần tiếp nhận chiếc nỏ ngắn cam đoan: "Anh trai, em có thể làm được! Em nhất định sẽ coi chừng nhà chờ anh trở về!" Trong lòng Bùi Tần Tần dâng lên dũng khí vô hạn, cô ngay cả tang thi cũng câu qua còn sợ giết tang thi sao?!Cô khẳng định như vậy, Tần Xuyên ngược lại không yên lòng.

Nhưng không yên lòng cũng không có biện pháp, anh không có khả năng mang theo Bùi Tần Tần thể lực kém đi vào trong đàn tang thi thanh lý tang thi.

Tần Xuyên ra ngoài.

Một mình Bùi Tần Tần nằm trên ghế sô pha gặm đầu ngón tay.

Cô nghe mưa to ào ào ngoài cửa sổ, thân thể di chuyển đến ngăn tủ bàn tủ trà lấy ra một quyển ghi chép.

Đây là nửa tháng trước cô dựa vào hồi ức chỉnh lý lại dòng câu chuyện.

Phía trên ghi lại một số tình tiết bước ngoặt quan trọng, nhưng đối với cô mà nói tác dụng cũng không lớn lắm, bởi vì đây là đứng ở góc nhìn nam nữ chính viết, cô lại không tham dự vào yêu hận tình thù của bọn họ, chỉ có thể trích xuất từ trong đó lấy ra thông tin khác.

Ví dụ như tác dụng của mưa phóng xạ, giai đoạn tiến hóa của tang thi, sự gia tăng dị năng và sự khắc chế giữa các dị năng.

Bùi Tần Tần nhàm chán ôn lại cốt truyện trong sách, bỗng nhiên một tia chớp chiếu vào đáy mắt, cô ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ ở đâu, TV LCD trên tường đã "bàng" một tiếng chia năm xẻ bảy.

Bùi Tần Tần nằm trên ghế sô pha, bắp chân cùng cánh tay vô tình bị mảnh vụn làm trầy xước.

Hí! Cái quái gì vậy?Cô bị mùi khét gay mũi làm sặc, ho khan từ trên ghế sô pha đứng lên, chân trái vừa chạm xuống đất liền đau đến rụt lại.

Cô nhìn vào bắp chân bị thương, lấy hộp y tế ra, cắn răng nhổ bỏ các mảnh vỡ găm bắp chân.

Không có ngoại vật ngăn chặn, máu tươi trong nháy mắt từ vết thương của cô toát ra, chỉ chốc lát sau đã nhuộm đỏ sô pha màu be dưới chân.

Cô vội vã bôi thuốc để cầm máu.

Mùi tanh ngọt trôi đi theo không khí, dẫn đến các yếu tố bất ổn đang ở lân cận.

Mưa như trút nước còn đang kéo dài, Bùi Tần Tần quấn băng gạc chậm rãi ngẩng đầu, không biết vì cái gì, mí mắt phải đột nhiên nhảy rất lợi hại.

Cô dụi dụi mắt, ôm hộp y tế một chân nhảy vào phòng ngủ xoay người đóng cửa.

Trong nháy mắt khi cô đóng cửa, mấy dây leo nhỏ xanh biếc từ khe hở của cửa lớn chui vào, đồng thời trên trần phòng khách cũng truyền đến tiếng nổ vụn.

Đèn chùm pha lê vì vậy nhẹ nhàng lắc lư, bụi từ trần nhà rơi xuống, rất nhanh đã trải đầy ghế sô pha bàn trà.

Bùi Tần Tần băng bó vết thương bắp chân tương đối nghiêm trọng, bắt đầu xử lý vết trầy xước trên cánh tay.

Cô nghĩ cái này cũng quá xui xẻo, sau khi mưa lớn cũng có thể bị sét đánh, chẳng lẽ là bởi vì trong phạm vi trăm mét chỉ có ở đây có điện?Vậy điện thì phải làm sao?Doraemon có thể còn được không?Không phải đó là truyền hình sao?Chờ mưa tạnh, cô sẽ đến trung tâm mua sắm điện máy để lấy một cái máy phát điện tốt hơn trở về!Hừ!Bùi Tần Tần đưa lưng về phía cửa phòng, dùng hàm răng làm tay kia, băng bó vết thương trên tay, không biết nguy hiểm đang lặng lẽ giáng xuống.

Trần phòng khách đã bị mầm non rậm rạp chiếm lĩnh, bao gồm cả cửa chính và sàn nhà, chúng nó xé rách, li3m vết máu trên sô pha, thống nhất kéo dài về phía phòng của Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần mất một hồi lâu mới băng bó xong vết thương trên cánh tay.

Cô thu hồi bình thuốc vào trong hộp y tế, ánh sáng tùy ý quét tới cái bóng trên tường, nhất thời sống lưng cứng đờ.

Có thứ gì đó đang đến gần sau lưng cô.

Đầu sắc nhọn, cơ thể rất mỏng, một chút giống như một xúc tu bạch tuộc mảnh mai.

.

Nhấn Mở Bình Luận