Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế
Chu Hành chờ cậu ta đi xuống, quay đầu lại lớn tiếng hỏi: "Tiểu Xuyên, người bên này của tôi đều đi xuống, Tần Tần thì làm sao? Muốn tôi dẫn cô ấy đi trước không?"Có phải không?Bùi Tần Tần nghe thấy Chu Hành gọi tên cô, cảm giác có chút kỳ quái, cô còn chưa tự giới thiệu qua, anh ta làm sao biết cô tên gì?Tần Xuyên vẫy tay ý bảo Bùi Tần Tần lại đây.Chu Hành tinh thần khó hiểu: "Ý của cậu là để cho tôi rời đi trước?"Tần Xuyên đưa lưng về phía anh ta.Chu Hành không biết Tần Xuyên đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu anh không muốn, anh ta cũng không có cách nào cưỡng chế hỗ trợ.Anh ta ở chỗ này trì hoãn thêm một giây, Tần Xuyên phải chặn ở cửa thêm một giây.Dứt khoát, anh ta cũng túm lấy dây thừng trượt xuống.Bùi Tần Tần chạy đến bên cạnh sân thượng nhìn Chu Hành từng tầng từng tầng trượt xuống, dây thừng không tới được đáy lầu, bọn họ đại khái ở tại vị trí lầu năm hơi điều chỉnh lại.Tần Xuyên chờ Chu Hành đi xuống, di chuyển tức thời tới cõng Bùi Tần Tần, tháo móc câu dây thừng nhấc chân lên đầu tường nhảy lên điều hòa.Bùi Tần Tần kinh hô thành tiếng, nhìn anh tựa như mèo, bước chân nhẹ nhàng nhảy xuống, k1ch thích ôm chặt cổ anh.Đó là cách trước đây anh đi tìm đồ đạc phải không? Trách không được ngay từ đầu anh ngay cả cửa phòng trộm bị phong tỏa cũng quên, thì ra anh ra vào thật sự không đi đường như bình thường! Quả thật so với ...!còn ...!hơn!Tần Xuyên đi ngang qua tầng lầu Chu Hành dừng lại, đem móc câu của dây leo núi ném trở về, sau đó hai tay cõng Bùi Tần Tần dễ dàng nhảy lên lầu một.Xa cách hơn một tháng, Bùi Tần Tần rốt cục đứng được trên mặt đất!Có điều, tình hình không tốt lắm.Tần Xuyên tiếp nhận nỏ ngắn trong tay cô bắn chết tang thi vì máu Bùi Tần Tần mà điên cuồng ùa tới, sau khi dùng xong mũi tên tiện tay ném một cái, quét mắt vào đồ bỏ ở bên chân, nhấc chân đá lên, một đá một cái chuẩn, ngay cả lon cũng có thể đá vào hộp sọ tang thi, lực sát thương vô cùng kinh người!Bùi Tần Tần cảm giác khí lực của Tần Xuyên đã vượt qua phạm vi nhân loại, cái này cũng quá kh ủng bố, hoàn toàn có thể nói là tay không đánh thiên quân vạn mã a.Rốt cuộc cô ôm được cái bắp đùi gì! Mạt thế sơ kỳ so với Chu Hành lợi hại hơn nhiều như vậy, đến hậu kỳ chẳng phải là có thể xưng vương xưng bá sao? Bất quá lão đại quá phật hệ, hẳn là sẽ không đi tham dự tranh đoạt lãnh địa.Một ngày anh phải ngủ từ 10 đến 12 tiếng, còn phải chơi game, xem phim, xem truyện tranh, lại tính cả thời gian anh ngẩn người và ăn uống, hành trình hoàn toàn lắp đấp đến đêm.
Xưng vương xưng bá quá mệt mỏi, bọn họ vẫn nên tìm một sơn thôn nhỏ ẩn cư đi!Tần Xuyên vẫn chưa từng dùng siêu năng lực của mình trước mặt người ngoài, mỗi một lần anh công kích đều là thương tổn vật lý thật sự, kết quả như vậy chính là tang thi quá nhiều, giết không hết.Anh đang định dẫn đi một bộ phận tang thi, trên lầu liền truyền đến tiếng kêu cứu thống khổ.Xảy ra vấn đề rồi.Tần Xuyên nhìn Bùi Tần Tần, ôm lấy cô nhảy lên điều hòa, hiển nhiên là muốn trở về cứu người.Từ tầng 13 nhảy xuống tầng 1, lại từ tầng 1 nhảy lên tầng 5 phá cửa sổ mà vào, đầu Bùi Tần Tần được bàn tay Tần Xuyên bảo vệ vững chắc tỏ vẻ bình tĩnh là tốt rồi.Lão đại lúc trước nguyện ý ra tay cứu cô, khẳng định cũng nguyện ý ra tay cứu người khác, anh có năng lực lại nguyện ý, ai cũng không quản được anh.Cô cũng không ngoại lệ.Tần Xuyên tiến vào thấy nửa người thanh niên tóc vàng bị tang thi kéo ra ngoài cửa, tiếng kêu cứu chính là từ miệng anh ta phát ra."Đừng nhúc nhích." Anh buông Bùi Tần Tần dặn dò, tiếp nhận đường đao Chu Hành ném tới, xông lên chém đứt toàn bộ cánh tay tang thi đang nắm lấy thanh niên.Thanh niên cả người đầy máu được kéo trở về, trên người còn móng vuốt của tang thi đâm gãy, bị thương nặng như vậy, cô cảm giác anh ta sống không được bao lâu...Tần Xuyên quay đầu lại lưu ý Bùi Tần Tần ngoan ngoãn không nhúc nhích, để cho cô tiếp tục ở lại, tự mình xách đao cùng Chu Hành đi xử lý tang thi đang vây công tới bên ngoài cửa.Dưới tình huống không có mưa, những tang thi này nhiều lắm có thể phá vỡ mấy cửa sổ, nhưng trong trạng thái cuồng bạo, bọn chúng gặp phải con mồi ngay cả tường cũng có thể như búa đập nát, giá trị vũ lực tăng gấp bội.Một phòng toàn người chỉ có Bùi Tần Tần nhàn rỗi, cô mặc áo mưa màu vàng nhạt đứng ở bên cửa sổ, nhìn thanh niên được cứu trở về ngã ngồi trên mặt đất, cắn răng nhổ ra móng vuốt của tang thi trong cơ thể, kính nể lại cảnh giác nhíu mày.Cánh tay của anh ta, cái cổ, trên lưng đều là vết cào của tang thi, anh ta đã bị nhiễm bệnh.Nhưng anh ta lại là người dị năng, người dị năng bởi vì nguyên nhân thể chất có tỷ lệ miễn dịch virus xâm lấn nhất định, cho nên ai cũng nói không chừng anh ta có thể dị biến hay không, cần phải đề phòng nghiêm ngặt!Chị Phạm trong miệng Tô Địch dành thời gian ném tới một hộp cấp cứu, để cho thanh niên xử lý vết thương trước một chút, nhưng thủ thế của cô ta không chính xác, đem hộp cấp cứu ném xuống dưới chân Bùi Tần Tần.Thanh niên bị thương nặng chảy không ít máu, nhìn rơm cứu mạng cách đó năm mét, ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Tần Tần: "Giúp tôi...!Tôi nhất định phải cầm máu......."Bùi Tần Tần mím môi không đi qua, mạng của cô là Tần Xuyên cứu, Tần Xuyên đối với cô tốt như vậy, cô không thể muốn chết liền chết, hoặc là bởi vì bất cẩn mà chết.
Vì vậy, cô nhấc chân lên và đá vào hộp cấp cứu đi.Ai biết hộp cấp cứu nặng thái quá, hoàn toàn không phải hộp y tế nhà cô có thể so sánh, một chân kia, thiếu chút nữa đá gãy ngón chân cô!Thanh niên chảy máu quá nhiều hình như không chống đỡ nổi, đem tất cả hy vọng đặt lên người Bùi Tần Tần cầu khẩn: "Cầu xin cô...!Cứu tôi..."Anh ta thật sự rất khát vọng sống sót, Bùi Tần Tần nhìn anh ta hai giây, khom người hai tay nhấc hộp cấp cứu lên.Đưa qua rồi lại trở về, cô không cứu người, cũng không trông cậy vào bọn họ cứu cô.Cô có một lão đại là đủ rồi.Dư quang Tần Xuyên phát hiện cô đi về phía thanh niên bị thương, quát lớn: "Bùi Tần Tần!"Anh nghiêm mặt bước nhanh trở về trước mặt Bùi Tần Tần, cướp đi hộp cấp cứu trong tay cô ném cho thanh niên, lại kéo thanh niên đến góc xa nhất của Bùi Tần Tần, sau đó chỉ chỉ cửa sổ, ý bảo cô trở về.Nhìn kìa! Cô biết cô lộn xộn thì lão đại sẽ không vui..