Chương 20: Chương 20

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế

Bùi Tần Tần thẳng người —— xoay về phía sau! Bước chân không quá chuẩn đi bộ đến bên cửa sổ, lại đứng vững xoay người cười ngọt ngào với Tần Xuyên.Em không nhúc nhích, em sẽ đứng đây chờ anh đón em, không làm gì cả!Còn có lá gan cười? Mỗi ngày lại hành động giống như một kẻ hèn nhát.Vẻ mặt của Tần Xuyên hơi nguôi, cường điệu nhìn lướt qua thanh niên bị thương một cái, bảo đảm mình có thể khi có ngoài ý muốn lâm thời bảo vệ Bùi Tiểu Tần, mới một lần nữa trở về thanh lý tang thi.Trong nháy mắt anh gọi tên Bùi Tần Tần ngữ khí thật sự sắc bén, kinh động một đám người Chu Hành nhao nhao quay đầu lại xem xét tình huống gì, nhưng thấy Tần Xuyên bảo Bùi Tần Tần rời xa đồng bạn toàn thân đầy thương tích, không cần nói rõ, bọn họ đều hiểu sự lo lắng của Tần Xuyên.Nửa giờ sau, Tần Xuyên mở ra một con đường cho nhóm người Chu Hành rời đi.Anh xoay người gọi Bùi Tần Tần tới, sau khi hô hai tiếng thì Bùi Tần Tần mới như từ giấc chiêm bao tỉnh lại, mang theo chân bị thương chạy tới.Tần Xuyên cúi đầu nhìn sắc mặt cô một hồi, rất có kinh nghiệm sờ sờ trán cô, phát hiện nhiệt độ cơ thể cô tăng cao, xoay người cõng cô đi.Từ thời điểm cô bị mắc mưa, anh đoán rằng cô sẽ bị bệnh.Vốn thể chất không được, vừa bị thương vừa dầm mưa, cô không có khả năng bình yên vô sự, chỉ là không nghĩ tới sẽ bắt đầu phát tác nhanh như vậy.Ngay cả thân thể mình không thoải mái cũng không biết, miệng dùng để làm gì?Anh nghe tiếng hít thở dần dần nặng nề của Bùi Tần Tần, bắt đầu nhớ lại vị trí cửa hàng thuốc gần đó.Anh sẽ không đi khám bệnh, cũng không lưu trữ thuốc, bởi vì anh không thể sử dụng tất cả những thứ đồ này.

Nhưng bắt đầu từ hôm nay, anh hẳn là nhìn thấy cái gì cũng đem tồn lại, miễn cho tên này không chịu nổi.Anh còn chờ người này ấp gà con, cô nói tìm được trứng thụ tinh là có thể nở ra gà con.Cho đến lúc đó, cô không thể chết.Cô gái duy nhất trong đội Chu Hành sau khi xuống lầu, từ trong không gian phóng ra chiếc xe việt dã đã được cải trang trước đó.Đoàn người nhanh chóng mở cửa xe.Mà ngắn ngủi không đến hai giờ, Chu Hành đã tìm được nhược điểm của Tần Xuyên, một châm thấy máu nói: "Tiểu Xuyên nhanh lên xe, hiệu thuốc gần đây đều bị người lục soát không còn bao nhiêu, Phạm Hưởng Tuế sẽ xem được một chút ngoại thương, chờ sau khi ổn định xong để cho cô ấy giúp em gái cậu xem một chút, tương đối an toàn!"Tần Xuyên nghiêng đầu dùng hai má chạm vào nhiệt độ trán Bùi Tần Tần, lại nhìn Chu Hành mơ hồ có chút ấn tượng, cõng Bùi Tần Tần ngồi lên xe.Chu Hành lập tức khởi động xe.Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế ở hàng ghế sau đầu tiên là đeo miệng vào miệng thanh niên, phòng ngừa anh ta dị biến cắn người, sau đó dùng dây trói buộc cổ tay thanh niên lại, lúc này mới phân công xử lý vết thương cho anh ta.Tần Xuyên xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn bọn họ một cái, giơ tay vuốt giọt nước trên áo mưa Bùi Tần Tần, âm thầm giúp Chu Hành mở đường.Nửa giờ sau, bọn họ rời khỏi khu vực trung tâm thành phố.Chu Hành tìm một gian nhà hẻo lánh dừng chân, cầm lấy vũ khí quay đầu nói với bọn họ: "Tôi xuống xe kiểm tra tình huống chung quanh trước, không thành vấn đề các cậu lại xuống.""Ừm, anh Chu cẩn thận!" Tô Địch và Phạm Hưởng Tuế đồng thanh, chỉ có Tần Xuyên không trả lời.Mưa đã tạnh.Tần Xuyên không để ý lời Chu Hành, ôm Bùi Tần Tần xuống xe đánh giá.Anh nhìn quanh bốn phía, cúi đầu nhìn thẳng vào Bùi Tần Tần trong ngực."Anh trai, đây, là chỗ nào?" Bùi Tần Tần cảm giác cổ họng nóng bỏng đau đớn, hai mắt còn bị ánh mặt trời từ mây đen tán đi đâm đ ến rơi lệ không ngừng.Khó chịu.Tần Xuyên lắc đầu thả cô xuống.Anh cũng không biết nơi này ở đâu, chưa từng tới.Bùi Tần Tần nương theo cánh tay Tần Xuyên đứng vững, chậm rãi choáng váng, tự mình sờ trán mình nói.

"Anh trai hình như em sắp sinh bệnh, em muốn đi toilet."Tần Xuyên nhớ tới lần trước cô sốt cao nói mình đói bụng muốn đi toilet: "..." Thật sự là một chuyện kỳ lạ.Anh giương mắt nhìn về phía cửa lớn tòa nhà dính máu đen, một tay xách đao một tay nắm cổ tay Bùi Tần Tần dẫn cô vào đi tìm nhà vệ sinh.Tô Địch trong xe thấy bọn họ tự tiện hành động lên tiếng a, muốn ngăn cản Tần Xuyên.

Lão đại tự mình đi vào không thành vấn đề, mang theo em gái cùng nhau liền quá đáng a!Cô như người bình thường cái gì cũng không hiểu, trên người lại có vết thương, sau khi đi vào không cẩn thận đụng phải cái gì không phải là xảy ra chuyện sao?Phạm Hưởng Tuế ngăn cản cậu ta xuống xe và nói: "Tô Địch, trước tiên đừng bốc đồng! Cậu xem bạn của anh Chu giống như là người lỗ m ãng sao? Anh ta đều có thể dẫn chúng ta từ biển tang thi giết ra, cậu còn lo lắng anh ta không gánh nổi em gái của anh ta sao? Nếu như anh ta thật sự không có bản lĩnh, em gái kia sẽ không bị anh ta nuôi đến yếu đuối như vậy."Tận thế một tháng rồi còn da thịt mềm mại như vậy, ngay cả tóc cũng duy trì ánh sáng mềm mại.

Nào giống như cô ta, vì mạng sống không thể không dùng dao gọt hoa quả cắt tóc dài đã nuôi mười năm thành dạng này.Tô Địch gãi gãi đầu, cảm giác cũng vậy, diện mạo của anh em kia căn bản không tỷ lệ thuận với giá trị vũ lực.Bất quá, cậu ta nhỏ giọng phản bác: "Chị, em gái Tần không phải yếu đuối, em ấy chỉ là khí lực nhỏ, ai bảo em ấy không có dị năng chứ! Ai, em cảm thấy em ấy rất dũng cảm, còn đáng thương như vậy, nhà an toàn không còn, đi ra ngoài ai cũng đánh không lại." Giống như một con kiến nhỏ, là người hay tang thi đều có thể bóp ch3t cô.Phạm Hưởng Tuế không nói gì: "..." Cậu thương hại cho em ấy, sao cậu không đáng thương cho tôi? Tôi suốt ngày tiếp xúc với tang thi ăn thịt người, buổi tối còn phải trực đêm.

Tôi cũng là một cô gái, không lớn hơn em ấy bao nhiêu tuổi.Quả nhiên đàn ông đều là động vật thị giác.Phi!.

Nhấn Mở Bình Luận