Đại Tiêu Cục
"Sư phụ ngài tới rồi." Trương Tiểu Tịch vội vàng tiến lên đón Vương Thắng Nam vào tiêu cục.
Vương Thắng Nam cũng có vẻ hiếu kỳ như đứa trẻ, "Đội lân đâu? Sao lúc này rồi đội lân còn chưa đến?"
Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, lúng túng, "Xảy... Xảy ra chút sơ suất."
Vương Thắng Nam thấy bộ dạng này của hắn, ánh mắt cũng biến thành cổ quái, "Không phải vì tiết kiệm tiền ngay cả đội lân ngươi cũng không mời chứ?
Trương Tiểu Tịch cười như mếu, trạch nam thế kỷ hai mươi mốt thì vẫn là giữa đường xuất gia, cách khai trương cũng là học được từ phim với tiểu thuyết, hắn vốn tự cho là trọn vẹn cũng không nghĩ tới sơ suất lớn như vậy.
Vương Thắng Nam tên đồ đệ này làm cho dở khóc dở cười, chỉ chỉ đám người đang nóng lòng chờ xem lân, "Vậy bọn hắn làm sao bây giờ?"
Trương Tiểu Tịch cũng bị tình huống đột phát làm lúng túng, cuối cùng ánh mắt kỳ vọng rơi trên người Vương Thắng Nam, thiếu niên kêu khóc, "Sư phụ a! Sư phụ! Đồ nhi hôm nay sống hay chết là nhờ sư phụ ngài!"
Vương Thắng Nam hơi lạnh người vì bị Trương Tiểu Tịch nhìn chằm chắm, nói vội, "Ta không biết múa lân, không giúp được."
Giờ phút này Trương Tiểu Tịch sớm đã hóa thành vua màn ảnh, hai mắt đẫm lệ, phối hợp biểu cảm thảm thiết khiến người gặp người thương, cầu khẩn, "Không cần sư phụ ngài múa lân, chỉ cần đến lúc đó giúp ta một vấn đề nhỏ là được."
"Chuyện gì?" Vương Thắng Nam cuối cùng cũng không nỡ đồ đệ. Trương Tiểu Tịch nói ý nghĩ của mình cho mỹ nữ sư phụ.
"Ngươi xác định có thể?" Vương Thắng Nam nghe xong vẫn có chút không yên lòng.
"Không sao, ta tin tưởng sư phụ ngài!" Trương Tiểu Tịch ưỡn ngực, cũng không cho Vương Thắng Nam cơ hội từ chối liền chạy ra khỏi cửa.
"Các vị phụ lão hương thân, tại hạ Tổng tiêu đầu tiêu cục Di động Đại Yên Trương Tiểu Tịch, rất cảm tạ mọi người trong trăm công ngàn việc còn bớt chút thời gian tham dự lễ khai trương tiêu cục Di động Đại Yên, ta xin đại biểu toàn thể đồng nghiệp tiêu cục Di động Đại Yên (ách, kỳ thật chỉ một mình ngươi a) gửi lời chào trân trọng nhất "
Đám người vang lên một tràng vỗ tay thưa thớt, hiển nhiên trạch nam lên tiếng không có tác dụng, tất cả mọi người đang chờ xem múa lân.
Trương Tiểu Tịch lau mồ hôi lạnh, mặc dù hiệu ứng không được tốt lắm, nhưng lời nên nói vẫn phải nói xong, "Trước mắt tiêu cục Di động Đại Yên dựa theo phương châm kinh doanh đa ngành hóa, tiếp nhận đưa tin, đưa hàng cùng chân chạy, tìm người, bảo vệ cửa hàng toàn huyện Thanh Dương, giá cả thương lượng, già trẻ không gạt. Khẩu hiệu tiêu cục chúng ta là: An toàn! Mau lẹ! Hiệu suất cao!"
Đám người lại a a a một hồi, trơ mắt nhìn thiếu niên trước cửa, nghĩ thầm thằng này quá lầy, nhanh đến màn múa lân a.
Trương Tiểu Tịch lại giống như không chú ý suy nghĩ của đám người, nói xong chuyện chính lại thả pháo, bắt đầu tiến vào giai đoạn nói bậy, "Nhận thông báo từ cấp trên, vì kiến thiết huyện Thanh Dương thành một huyện có GDP lớn, chúng ta nhất định phải quán triệt tám quang vinh tám hổ thẹn, nghiêm túc học tập văn bản số mười ba Đại Yên triều về việc thành lập quan hệ hữu nghị..."
Đám đông quần chúng nhất thời đều trợn tròn mắt, đến khi có một người phản ứng nhanh nhạy hô tô lên, " tiểu tử này ngại chúng ta vừa rồi vỗ tay không đủ nhiệt liệt đây." Lập tức một tràng vỗ tay có tổ chức vang lên nhiệt liệt, bầu không khí được đẩy lên tới đỉnh điểm.
Mọi người nhao nhao hoan hô, về sau nhất định phải ủng hộ tiêu cục Di động Đại Yên hết mình, thậm chí có bác gái nghe xong khóc luôn, xỉu lên xỉu xuống ba lần ngay hiện trường.
Tổng tiêu đầu Trương Tiểu Tịch biểu hiện hài lòng với quần chúng, kết thúc bài phát biểu người người oán trách, chờ mọi người im lặng lại, dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn, thiếu niên lại là vung tay lên, "Sau đây mời thưởng thức màn biểu diễn do quán chủ võ quán Thanh Dương mang tới."
Không đợi nói tới múa lân, hiện trường đã ồ to một tiếng.
Vương Thắng Nam hít sâu một hơi, mặt không thay đổi tới khu đất trống ngoài cửa, thấy mỹ nữ khí khái hào hùng áo trắng bồng bềnh mặt như phủ sương, tiếng kháng nghị trong quần chúng thoáng giảm.
Dù sao mỹ nữ nha, nam nữ già trẻ đều thích nhìn, thế là mọi người nhao nhao quyết định đợi xem hết mỹ nữ lại réo tổng tiêu đầu Trương. Chỉ thấy Vương Thắng Nam ôm quyền, tự mình múa Thanh Phong Chưởng gia truyền.
Thanh Phong Chưởng mặc dù không có nội lực thì lực công kích rất yêu, nhưng là bề ngoài cũng rất phong cách, khí thế phiêu lãng như có như không, phối hợp Vương Thắng Nam áo trắng bồng bềnh, bóng người uyển chuyển, đám người chỉ cảm thấy như đang ngắm Lăng Ba tiên tử cỡi gió, tay cầm quạt lông, tiêu sái tuyệt luân.
Đừng nói quần chúng, ngay cả Trương Tiểu Tịch cũng trợn mắt há mồm, lúc trước mặc dù cũng thấy Vương Thắng Nam diễn quyền, nhưng đó là biểu diễn từng chiêu từng thức cho hắn nhìn, Trương Tiểu Tịch không thể nghiệm tới thú vui tao nhã trong bài quyền kia.
Ai da, chẳng lẽ người phát minh bộ chưởng pháp này muốn tiến vào showbiz a? Nói mỹ nữ sư phụ đang đánh quyền, không bằng nói là điệu múa khuynh thành.
Đánh xong thu công, đám người đông nghịt thế mà yên tĩnh hoàn toàn, thật lâu sau mới có người hoan hô hưởng ứng, hiện trường giống như là bị kích động, vô số người đoạt nhau tán thưởng, đám người cực kỳ hưng phấn, người nối người hô, không ai nhắc tới chuyện múa lân nữa, Trương Tiểu Tịch cũng âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh, cuối cùng may mắn qua cửa ải này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một giọng nói không hợp cảnh lại vang lên, "Hừ, theo ta thấy chẳng qua là chút khoa chân múa tay mà thôi."
Đám người giận dữ, thằng nào không có mắt lại dám nói nữ thần của chúng ta như vậy, quay đầu nhìn lại thì thấy một đại hán vạm vỡ râu quai nón, mặc áo ngắn màu xanh, cơ bắp toàn thân tựa như đúc bằng sắt, vừa nhìn đã biết người này luyện ngoại gia quyền đã đến cảnh giới cao.
Trong nháy mắt, đám người vừa rồi còn đứng ra bảo vệ phái đẹp đều ỉu xìu xuống, có người thấp giọng hoảng sợ, "Ta biết người này, người này là Tam đương gia tiêu cục Thanh Dương —— tiêu sư Trần Trường Phong, một bộ Khai Bi Chưởng được hắn luyện đến cảnh giới tiểu thành, có thể tay không chém đứt ba khối gạch xanh, quả nhiên là một đại hào kiệt nổi danh võ lâm Thanh Dương a."
Có thiếu phụ mặt mũi say mê nói, " oa, nhìn một thân cơ bắp cuồn cuộn, râu tóc phong trần kia làm lòng nô gia thật là ngứa ngáy." Đám người chung quanh lập tức túa mồ hôi hột.
"Hắn sẽ không động thủ với mỹ nữ quán chủ võ quán Thanh Dương kia chứ." Cũng có người lo lắng cho Vương Thắng Nam, nhưng cũng chẳng qua là nói ngoài miệng mà thôi, nhìn tướng mạo đối phương dữ như vậy đoán chừng không có ai muốn đi lên chịu chết.
Vương Thắng Nam không hề sợ hãi, ngược lại sắc mặt phát lạnh, lông mày dựng thẳng nói, " Các hạ tựa hồ rất là khinh thường công phu của ta, tiểu nữ bất tài, cũng muốn hướng các hạ lĩnh giáo một phen."
"Không vội không vội, lần này ta tới là tìm tiểu tử này." Sắc mặt đại hán lộ vẻ vẻ khinh thường, hắn dơ một ngón tay lên, Trương Tiểu Tịch trốn ở một bên xem náo nhiệt lập tức thành mục tiêu công kích.
"Ta sao?" Trương Tiểu Tịch uốn người, phát hiện ngón tay đối phương vẫn cứ nhắm vào mặt mình, không khỏi tê người, ta biết ngay cái nhiệm vụ khai trương đại cát kia sẽ không đơn giản như thế, vấn đề mua lấn lúc nãy chẳng qua là chính hắn nhất thời vô ý quên đi, khó khăn chân chính chỉ sợ chính là vị huynh đài trước mắt này.
Đại hán khinh miệt quát, "Tiểu tử kia, chưa đủ lông đủ cánh lại dám học người mở tiêu cục sao? Cũng không biết kẻ xấu thấy cái mặt trắng của ngươi có thể mềm lòng tha ngươi một mạng hay không đây, ha ha ha."
Trương Tiểu Tịch đã rõ ý đồ thằng này, nguyên lai là đối thủ cạnh tranh a, nhưng mà tiêu cục Thanh Dương hình như là đệ nhất tiêu cục huyện Thanh Dương (quy tắc ngầm võ lâm Thanh Dương, bình thường bang phái nào trực tiếp lấy hai chữ Thanh Dương làm tên đều là lão đại các ngành các nghề, giống như võ quán nhà Vương Thắng Nam, cha nàng năm đó ở huyện Thanh Dương cũng là đệ nhất võ sư), tiêu cục Thanh Dương có ba vị cao thủ nức tiếng võ lâm Thanh Dương, nghe nói Tổng tiêu đầu Sử Thanh Long cũng là người có thủ đoạn, theo lý thuyết tiêu cục Di động Đại Yên thật chẳng đáng nhắc tới nếu so với tiêu cục Thanh Dương, không biết tiêu cục Thanh Dương vì sao lại chú ý tới mình nhanh như thế.