Danh Môn Ác Nữ
Hôm sau, chưa tới giờ Mùi Vân Thù đã đến cửa tiệm trà Hâm Nguyên chờ mẫu thân Vạn Thục Tuệ xuất hiện.
Ở Vương triều Đại Khánh, vấn đề giữa nam và nữ cũng không phải nghiêm trọng, hơn nữa hiện giờ Nguyên Hi đế của Vương triều Đại Khánh gần hai năm qua thân thể khó chịu, mà Nguyên Hi đế vẫn chưa lập Thái tử, ba tháng trước là thất Công chúa Trường An Công chúa nổi danh nhất trong Vương triều Đại Khánh làm giám quốc, quyết định lần này xem như vô cùng chấn động, nghe nói năm đó khi thánh chỉ này hạ xuống, cả vương triều Đại Khánh đều kinh hãi, hành động như vậy, kể từ khi dựng nước bốn mươi năm tới Vương triều Đại Khánh thậm chí là khi ở tiền triều cũng không có tiền lệ như vậy. Các triều thần thậm chí nâng áo quan kháng nghị cũng không khiến cho Nguyên Hi đế thay đổi quyết định ban đầu.
Cũng chính bởi vì vậy, các nữ tử trong Vương triều Đại Khánh không cần lo tới giáo điều “Không ra cổng trước không bước cổng trong”, Vương triều Đại Khánh trọng văn, các học quán cũng mở ban nữ tử, bên trong Ung đô càng sắp đặt thêm vài hội quán, để tiện cho những người đọc sách tj hội, nếu nữ tử có hứng thú cũng có thể tới nhìn một chút, cũng không cần đầu đội nón, đeo khăn che mặt.
Vân Thù đứng chờ ở cửa, hiện giờ vừa đúng là tiết trời đầu tháng hai xuân hàn se lạnh, mặc dù không lạnh như mùa đông khắc nghiệt, nhưng nhiệt độ bây giờ cũng không tính là hết sức ấm áp. Vân Thù đợi ở cửa ra vào được một lúc mới đợi được Vạn Thục Tuệ cúi đầu đi tới với Chương ma ma, lúc này đôi tay và hai gò má đã lạnh như băng, nhìn thấy mà Cẩm Sắt đau lòng vô biên.
Vạn Thục Tuệ và Chương ma ma cúi đầu thật thấp, dáng vẻ cẩn thận sợ người nhận ra, rất câu nệ. Vân Thù cũng hiểu được Vạn Thục Tuệ sợ bị người nhìn thấy sẽ rước lấy một chút chuyện linh tinh. Nhưng Vân Thù thấy cho dù Vạn Thục Tuệ cẩn thận như vậy, nhưng hôm nay về phương diện ăn mặc vẫn tốn vài phần tâm tư, một bộ đồ mới toanh, còn có trang điểm nhẹ, nhìn ra được Vạn Thục Tuệ cực kỳ coi trọng lần gặp mặt này.
Vân Thù dẫn Vạn Thục Tuệ vào tiệm trà, chọn một phòng bao tốt nhất trên lầu hai, gọi một ấm trà Phổ Nhĩ, đợi đến khi người đi rồi, lúc này Vạn Thục Tuệ mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của bà có vài phần mong đợi: “Thù nhi, phụ thân của con đâu?”
“Đừng vội, phụ thân sẽ tới trễ một chút.” Vân Thù rót một tách trà cho Vạn Thục Tuệ, “Gần đây trời lạnh, trà xanh tính hàn Phổ Nhĩ ấm dạ dày, mẫu thân uống một tách trà trước ấm áp cơ thể.”
Vạn Thục Tuệ nhìn động tác Vân Thù châm trà cho bà, động tác kia nhìn rất tùy ý, nhưng lại lộ ra vẻ quý phái. Bà sững sờ nhận lấy tách trà Vân Thù đưa tới, nhiệt độ ấm áp này truyền từ lòng bàn tay ra.
Vạn Thục Tuệ đưa tay nâng tách trà từ từ uống, bà rất muốn bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn có vài phần nóng nảy, càng không thấy Vân Hoằng, trong lòng của bà càng thêm hơi lo lắng.
Vân Thù cầm tách trà, từ từ uống trà, cho đến khi cửa phòng bao được người đẩy ra, nàng mới đặt tách trà trên tay xuống.
Vạn Thục Tuệ nhìn ba người đứng ngoài cửa, tầm mắt cuối cùng rơi vào nữ nhân chính giữa mặc bộ đồ màu trắng tinh, Vạn Thục Tuệ dĩ nhiên biết nàng ta, tướng công ân ái hơi mười năm chính và vì nữ nhân này mà không cần bà nữa!
Hôm nay vừa nhìn như vậy, Vạn Thục Tuệ trừ tức giận ra còn có cảm giác tự ti, nữ nhân này quả nhiên cực đẹp, trên người có vẻ nhu nhược khiến cho người ta muốn thương tiếc, ngay cả bà là nữ nhân khi đối mặt với nàng ta cũng không nhịn được muốn nhìn hai lần, huống chi là nam nhân.
Chu Bích Cầm đúng hẹn đi tới phòng bao tiệm trà Hâm Nguyên này, khi nhìn thấy Vạn Thục Tuệ thì trong nháy mắt cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng nàng không tập trung sự chú ý tới trên người bà ta, dưới cái nhìn của Chu Bích Cầm, Vạn Thục Tuệ nữ nhân vừa già vừa xấu, cho dù bây giờ trên mặt đắp đầy bột chì nặng muốn làm trắng nõn mềm mại làn da cũng chỉ là bắt chước bừa mà thôi, bà ta vốn không thể xưng là đối thủ của mình. Khi Vân Hoằng hưu bà ta, mình đã thắng.
Chu Bích Cầm nhìn về phía Vân Thù vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh ngồi đó thưởng thức tách trà trên tay, nàng cũng biết nha đầu đê tiện này tuyệt đối có vấn đề, chỉ có điều cũng may nàng dẫn theo hai tỳ nữ và Cố ma ma của mình, không sợ nha đầu này có gì mờ ám, mà nàng cũng có bố trí khác, nếu nha đầu này có chút động tác nho nhỏ đó là không thể tốt hơn.
Chu Bích Cầm dẫn hai tỳ nữ của mình và Cố ma ma đi vào cửa, thuận tay khép cửa phòng bao lại, một trong hai tỳ nữ canh giữ ngoài cửa, hình như tính toán nếu có chuyện gì sẽ mở cửa để cho tiểu thư nhà mình rời đi.
Vân Thù nhìn nữ nhân mặc bộ đồ trắng tinh thuần khiết vô hại này, quả thật muốn định một thân giữ hiếu xinh đẹp, nhưng chính dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy ở trong mắt nam nhân mới câu người đi.
“Sao nàng ta lại tới!” Vạn Thục Tuệ nhìn về phía Vân Thù, vẻ mặt không thể tin được.
“Là con gọi nàng ta tới.” Vân Thù cầm một tách trà nhỏ, rót cho Chu Bích Cầm một tách sau đó đặt cách mình khoảng một cánh tay, “Mẫu thân, người này chính là nữ nhân hiện giờ người hận nhất, hiện giờ nàng ta ở trước mặt người, nếu như người muốn làm gì tự nhiên đều có thể.”
Chu Bích Cầm nghe lời Vân Thù nói, nàng không nhịn được mở to cặp mắt, “Ngươi định làm gì ta? Ngươi phải biết ta chính đại quang minh đi vào tiệm trà cũng chính đại quang minh đi vào phòng bao này, chỉ cần ta xảy ra chuyện gì, ngươi tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!”
Tuy ngoài miệng Chu Bích Cầm nói thế, nhưng nàng vẫn sợ hãi lui về phía sau một bước, Cố ma ma càng thêm bảo vệ Chu Bích Cầm ở trước người, “Ngươi đừng làm bừa, nếu Hầu gia biết được, ngươi chắc chắn không chịu nổi đấy!”
“Hả? Chẳng qua là khổ chủ của trượng phu bị một con hồ ly tinh quyến rũ muốn đánh nữ nhân như vậy một trận ra chút tức, đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì đúng không? Chuyện này ở Ung đô cũng không tính là hiếm thấy, còn có không ít phu nhân túm chặt lấy nữ tử ở kỹ viện mà vung tay đánh một trận đấy. Chỉ có điều ta không nghĩ tới Chu nhị tiểu thư thân do nhà đứng đắn sinh ra lại biết làm những việc mà nữ tử câu lan biết làm.” Vân Thù nhìn vẻ mặt mơ hồ có nét sợ hãi của Chu Bích Cầm, nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm giễu cợt, “Ban đầu khi quyến rũ người còn không sợ, sao bây giờ ngược lại sợ hãi?”
(*) câu lan: chỉ nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc. Sau thời Minh kỹ viện cũng được gọi là câu lan.
Vẻ mặt Chu Bích Cầm hết sức khó coi, sao nàng nghe không hiểu được vừa rồi Vân Thù so sánh nàng với kỹ nữ.
“Vậy thì như thế nào? Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi như vậy có tư cách gì so sánh với ta, một khuôn mặt già nua đắp bao nhiêu phấn giống như quỷ, còn vóc người giống như lu nước, ngươi cảm thấy Hầu gia có thể thích bà ta bao nhiêu?” Chu Bích Cầm chỉ vào Vạn Thục Tuệ giễu cợt nói, “Hầu gia nói với ta, hắn đã sớm không thích ngươi, ngày đầu tiên cưới ngươi đã không thích ngươi, cũng sớm muốn bỏ ngươi. Ngươi biết không, hắn nói với ta, mỗi khi qua đêm trong phòng ngươi là chuyện hắn khó chịu nhất, mỗi lần nhìn thấy ngươi, hắn đều rất muốn ói…”
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!” Vạn Thục Tuệ nghe lời Chu Bích Cầm nói, bà điên cuồng gạt tách trà, khóc đến lợi hại.
Chu Bích Cầm nhẹ nhàng tránh tách trà, mặc dù nàng không tránh, Cố ma ma cũng đã lôi nàng tới chỗ an toàn, nàng nhìn Vạn Thục Tuệ điên cuồng này, nàng lại nói tiếp: “Ngươi nhìn ngươi xem, có gì có khả năng tranh giành với ta, tại sao ngươi cứ chiếm lấy vị trí phu nhân Hầu môn không buông?”
Vạn Thục Tuệ càng thêm thịnh nộ, bà quét hết tách trà điểm tâm trên bàn, bà lớn tiếng khóc hu hu, đột nhiên hai chân bà mềm nhũn định quỳ xuống trước Chu Bích Cầm, trong miệng đau khổ mà nói: “Ngươi trả hắn lại cho ta đi, van ngươi!”
Khi Vạn Thục Tuệ định quỳ xuống, cánh tay của bà lập tức bị người kéo thật chặt, lôi kéo bà, quỳ này thế nào cũng không quỳ xuống được.
“Mẫu thân, con để mẫu thân đi đến nhìn tiện nhân, không phải để mẫu thân tới quỳ xuống cho tiện nhân đấy!” Vân Thù lạnh lùng thốt, khiến hai người Cẩm Sắt và Chương ma ma kéo Vạn Thục Tuệ lại, “Quỳ xuống cho một kỹ nữ cũng không bằng người, mẫu thân cũng không sợ gãy eo của mình sao! Nữ nhi làm mẫu cho mẫu thân, đối mặt những thứ hồ ly tinh này phải làm như thế nào!”
Nói xong, Vân Thù đã cầm cái ghế lên, trực tiếp đập tới chỗ Chu Bích Cầm.