Đế Diệt Thương Khung
“Sao đây, ta phải làm sao đây…”
Thanh Nguyên hoảng loạn, ở trên chiến trường, hắn có thể anh dũng giết giặc, cho dù giặc mạnh cỡ nào, hắn cũng không sợ nên hắn thuộc loại anh hùng không ai sánh bằng.
Nhưng mà lúc này đây, cơ thể hắn toát đầy mồ hôi, tận sâu trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác “sợ hãi”.
“Ta đi tìm bà mụ!”
Thanh Nguyên đứng dậy.
“Đừng…”
Cẩm Uyển nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từ trán chảy xuống đầm đìa.
Nàng nắm lấy bàn tay của Thanh Nguyên, nói đứt quãng:
“Đừng đi… Thiếp… thiếp sợ…”
Chỗ này cách chân núi rất xa, cho dù dựa vào tốc độ của Thanh Nguyên, cũng phải tốn một tiếng, đi đi về về, cũng đã một hồi lâu.
……
Nhưng Thanh Nguyên biết, Cẩm Uyển không phải sợ việc này, nàng mang thai mười tháng, nàng sợ sẽ sinh ra một con yêu quái trong như lời đồn…
“Ta không đi, ta không đi…”
Thanh Nguyên cố gắng bình tĩnh lại, quan sát xung quanh bốn phía, đi tìm một số cây khô, vây xung quanh người của Cẩm Uyển.
Sau đó, là chờ đợi trong đau khổ.
Hắn là Trấn Lôi vương của đế quốc Trục Nhật, danh tiếng hiển hách nhưng giờ khắc này chỉ có thể mở mắt ra mà chờ đợi.
Sinh con, đối với phụ nữ mà nói là một quá trình chờ đợi lâu dài và rất đau khổ, nếu như có bà mụ thì sự đau khổ này có thể giảm bớt một chút nhưng theo tình hình bây giờ, Cẩm Uyển chỉ có thể tự mình mà chịu đựng.
“Dùng sức, Cẩm Uyển, nàng phải dùng sức…”
Thanh Nguyên không biết phải nói cái gì, bây giờ hắn chỉ biết học những câu nói của bà mụ đỡ đẻ cho nàng khi sinh Thanh Thiền.
“A...”
Một tiếng la thất thanh phát ra từ miệng của Cẩm Uyển, mồ hôi làm ướt hết tóc nàng mà nàng vẫn không hề hay biết.
“Nếu như có thể sinh ra thì không cần phải chịu đựng những áp lực từ dư luận nữa, mọi người đều có thể thấy được, ta - Cẩm Uyển, phu quân của ta - Trấn Lôi vương - Thanh Nguyên, con của chúng ta không phải là yêu quái!”
Cẩm Uyển cắn chặt răng chịu đựng, sự đau khổ đó, khiến lòng của Thanh Nguyên vô cùng nhức nhói. Hắn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của Cẩm Uyển là như thế nào khi mà Thanh Thiền sinh ra đời nhưng tiếng kêu la thảm thiết này, tuyệt đối là so với hồi trước còn thảm hơn.
“Cắn lấy tay của ta!”
Thanh Nguyên đưa cánh tay trái vào miệng của Cẩm Uyển.
Răng của Cẩm Uyển cũng đã cắn nứt, lúc này đây thấy một vật đưa qua, liền không do dự mà cắn lấy vật đó.
Thanh Nguyên không phải là mình đồng da sắt, Cẩm Uyển cắn một cái, máu lập tức tuôn ra ướt hết cả tay áo, hắn thậm chí còn cảm nhận được, nếu mà cứ tiếp tục cắn như thế thì Cẩm Uyển nhất định sẽ cắn rách thịt tay của hắn.
Nhưng hắn không có phản kháng, trong lòng hắn hiểu rất rõ, những đau đớn mà Cẩm Uyển phải chịu đựng, so với đau đớn mà bản thân chịu đựng còn lớn hơn.
Cẩm Uyển cố gắng dùng lực đẩy đứa trẻ ra, còn Thanh Nguyên thì nhắm mắt chịu đựng, mà hai người cũng không phát hiện ra, có một luồng linh khí khổng lồ hội tụ lại từ trong trời đất.
Loại linh khí này, không phải ai cũng có thể cảm nhận ra được, nếu ở trong loại linh khí này, toàn thân chỉ cảm thấy thoải mái, giống như đang tắm trong suối nước nóng vậy.
Khi linh khí đó xông tới, cây cỏ bốn phía xung quanh khu rừng đột nhiên khô héo hết và một loại khí sinh mệnh, từ một lá cây xuất hiện, đi vào bụng của Cẩm Uyển.
Tiếng la thảm thiết của Cẩm Uyển cũng bắt đầu nhỏ lại.
Linh khí của trời đất vô hình vô bóng kia chui vào bụng của Cẩm Uyển rồi từ từ hội tụ.
Nếu người có thực lực mạnh thì sẽ nhất định phát hiện ra, trong bụng của Cẩm Uyển không xuất hiện thai nhi.
Ngự y của đế quốc đã từng kiểm tra không dưới mười lần và mỗi lần kiểm tra xong đều nói thai nhi trong bụng của Cẩm Uyển rất khoẻ nhưng so với tình huống bây giờ mà nói thì thật là trái ngược hoàn toàn!
Linh khí thiên địa càng ngày càng nhiều, cỏ trên mặt đất khô héo hết, tất cả hoa lá đều héo vàng.
Cách chỗ này mười mét, có một cái hồ, rất sạch và trong nhưng vào giờ khắc này giống như bị người ta rút hết linh khí, cá, tôm trong hồ lập tức chết đi và nước của hồ cũng bắt đầu ngã sang màu vàng.
Chỉ trong phút chốc, trong trăm dặm này, tất cả những vật có linh khí cũng đều hóa thành một luồng linh khí đi vào trong bụng của Cẩm Uyển.
Sau khi một luồng linh khí to lớn hội tụ lại, trên đầu của Cẩm Uyển xuất hiện một lốc xoáy vô hình, giống như bản chất của linh khí, từ lốc xoáy đó rót vào cơ thể của Cẩm Uyển.
Tất cả sự việc này, Thanh Nguyên và Cẩm Uyển đều không hề hay biết và sự đau đớn kịch liệt vẫn không hề giảm xuống.
Trong bụng của Cẩm Uyển, đầu của thai nhi xuất hiện.
Theo sau sự xuất hiện của cái đầu, tiếp đó chính là cơ thể, đôi tay, đôi chân, tất cả cơ quan mà con người có thì thai nhi đều có đủ hết.
Loại mang thai này, không phải là máu thịt mà là linh khí!
Cơ thể của thai nhi, hấp thụ linh khí trong trăm mét, khiến cho vô số sinh linh chết hết, vô cùng khủng khiếp!
Bên ngoài cơ thể của đứa trẻ, xuất hiện một luồng sáng bảy màu, sáng chói lấp lánh và bảy màu đó là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, rồi bảy màu này lần lượt dung nhập vào cơ thể của đứa trẻ đó.
Linh khí không ngừng từ tám hướng mà đến.
Trong trăm dặm, hơn trăm dặm, ngàn dặm, từ từ khuếch đại ra.
Trong ba ngày, phía tây bắc của đế quốc Trục Nhật đã xuất hiện một hiện tượng vô cùng kì lạ.
Phàm là những người trong gia đình nuôi gia súc cũng đều không bệnh mà chết hết, tất cả cây cỏ hoa lá đều khô héo hết, cho dù tưới nước như thế nào cũng vô dụng.
Trời đất âm u, có lúc thì sấm sét đùng đùng, giống như muốn mưa nhưng cuối cùng cũng không có một giọt mưa nào cả.
Thế giới như chìm vào sự huỷ diệt, mọi thứ đều trông vô cùng khủng khiếp, duy chỉ có một điều là linh khí xuất hiện, khiến cho tất cả sinh linh đều chết nhưng lại không hề hấp thụ nguyên khí của con người.
Linh khí hội tụ hết ba ngày ba đêm, cuối cùng thì hình hài thai nhi cũng đã thành và cũng khiến cho Cẩm Uyển gần như tê dại, cái loại đau đớn đó, nàng luôn phải chịu đựng nó.
Cánh tay trái của Thanh Nguyên, đúng là đã bị nàng cắn rách một miếng thịt nhưng hắn không phát hiện ra, khi miếng thịt đó bị cắn đứt ra thì đồng thời có một luồng linh khí vô cùng nồng đậm rót lên chỗ vết thương đó, khiến cho cánh tay trái hồi phục một cách nhanh chóng.
Ngày thứ tư, đứa trẻ ra đời.
Trong ba ngày bầu trời chứa đựng mùi khí âm u, cuối cùng cũng đã hóa thành mưa, đem theo một khí thế vô cùng lớn mạnh từ trên trời trút xuống.
Khi thời khắc đứa trẻ ra đời, cũng là lúc Cẩm Uyển vì kiệt sức mà chìm vào hôn mê.
Thanh Nguyên ôm chặt đứa trẻ mới sinh, rồi cởi bỏ áo khoác ngoài để khoác lên cho đứa trẻ, không để mưa dính vào người nó.
Hắn không ngừng nghỉ nhìn vào đứa trẻ rồi thì thầm nói: “Không phải là yêu nghiệt, không phải là yêu nghiệt…”
Không bao lâu sau, hắn giống như điên loạn, ngước đầu lên trời, cười lớn:
“Đúng vậy, đúng vậy… Ha ha ha, con của Trấn Lôi vương - Thanh Nguyên, sao có thể là yêu nghiệt chứ!”
Mưa hết một ngày một đêm, Cẩm Uyển sớm đã tỉnh dậy, hai phu thê ôm đứa trẻ mới sinh, khóc trong cơn mưa, thầm cảm thán sự mệt mỏi trong mười năm qua.
Thanh Nguyên nghĩ có thể là sơn thần bảo vệ nên hắn đã lấy rừng núi đặt tên cho con trai hắn là - Thanh Lâm.
Điều đáng kinh ngạc là, Cẩm Uyển mới sinh xong, cơ thể không có một chút suy nhược gì cả, giống như người thường vậy và thậm chí còn khoẻ hơn.
Sau khi đứa trẻ sinh ra, mọi thứ đều giống như mới sinh ra, không khí trong lành tràn ngập xung quanh, trong lúc trời sáng, hai người ôm đứa trẻ, thúc ngựa, lấy hết tốc độ chạy về phủ Thanh Nguyên.
Lại qua ba ngày, trong phủ Thanh Nguyên truyền ra tin tức rằng phu nhân của Trấn Lôi vương mang thai mười năm, đã hạ sinh ra một đứa bé trai, đặt tên là Thanh Lâm.
Và khi tin tức truyền ra, tất cả người dân của đế quốc Trục Nhật đều chấn động, Đại đế Vũ Chiêu là người đầu tiên đích thân đến để xác nhận thật hư sự việc và trong lúc vui mừng liền phong Thanh Lâm là hiệu “vương tử”, kế thừa danh xưng của phụ thân, đọc là “Trấn Lôi vương tử”.
Các đại thần trong triều đình điều ùa đến để chúc mừng và có rất nhiều người vì chuyện này sợ làm lung lay đến địa vị của bản thân mà rất ít qua lại với Thanh Nguyên cũng lần lượt đến để chúc mừng.
Thanh Nguyên và phu nhân Cẩm Uyển lần lượt tiếp đãi, toàn bộ không khí của phủ Thanh Nguyên đều nhộn nhịp vui mừng, giống như đãi tiệc lớn, tuy không bằng ngày khai quốc của đế quốc Trục Nhật nhưng cũng là ngày mà người khác cũng không thể so sánh được.
Hai phu thê Thanh Nguyên trong lòng biết rất rõ, bề mặt là chúc mừng nhưng thật chất là đến đây thám thính điều tra, bởi dù sao cũng mang thai mười năm, rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
Thực chất sự việc này, nhiều người cũng cảm thấy đứa trẻ này không phải là con ruột của Thanh Nguyên, rất có khả năng là Thanh Nguyên lợi dụng chuyến du ngoạn hai năm này để phá bỏ thứ trong bụng của Cẩm Uyển, rồi không biết lợi dụng thủ đoạn nào, kiếm một đứa trẻ này thay thế, để che mắt người đời.
Một buổi tiệc, duy trì hết ba ngày ba đêm, cho đến khi phủ Thanh Nguyên ra lệnh không tiếp đãi một ai cả thì mọi người mới chịu ngừng hẳn.
Và những người đến chúc mừng, sau khi về tới nhà đều không ngừng đoán mò.
Từ từ, sự đoán mò này bắt đầu truyền ra, rồi truyền đến tai của Thanh Nguyên và cũng đồng thời truyền đến tai của Đại đế Vũ Chiêu.
Thanh Nguyên không có cách nào nhưng Đại đế Vũ Chiêu lại rất tức giận, ra lệnh, sau khi ngự y dùng máu để xác định, đã xác nhận Thanh Lâm và Thanh Nguyên chính là hai cha con, nếu ai tiếp túc đoán mò và bàn luận, chém cả gia tộc!
Dưới sự nghiêm hình đó, tất cả mọi người đều im miệng hết.
Nhưng loại uy nghiêm của Đế hoàng này, theo sự thay đổi của thời gian cũng sẽ tan biến đi.
…….
Một năm một năm trôi qua, đến ngày hôm nay Thanh Lâm cũng đã năm tuổi rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ đợi đệ với!” Trong phủ Thanh Nguyên, hai đứa trẻ nhỏ đang vui vẻ đuổi theo nhau, một trai một gái, đó chính là tiểu công chúa Thanh Thiền và tiểu vương tử Thanh Lâm.
Thanh Lâm đã năm tuổi, bước đi chưa chững chạc nên không đuổi theo kịp Thanh Thiền đã mười tám tuổi, rượt đuổi một hồi, đột nhiên nhào xuống đất, hai tay bị trầy xước, có chút bầm tím giống như máu sắp tuôn trào ra.
“A!”
Thanh Thiền sợ hãi hô một tiếng, liền chạy lên đỡ lấy Thanh Lâm đứng dậy, rồi quan tâm nói:
“Đệ đệ, đệ không sao chứ?”
“Tỷ tỷ, đệ không sao.”
Thanh Lâm nhe răng cười, lộ ra một hàm răng trắng.
“Nè, cây kẹo hồ lô này cho đệ.”
Thanh Thiền cảm thấy hổ thẹn, liền đưa cây kẹo hồ lô trong tay cho Thanh Lâm, bởi hai người cũng vì nó mới rượt đuổi theo nhau.
Thanh Lâm cầm lấy cây kẹo hồ lô, rồi liền nhanh chóng đặt vào miệng mình, vẻ mặt trông giống như đang hưởng thụ vậy.
Thanh Thiền không có thèm ăn, bởi vì nàng cũng có, lúc nãy cũng chỉ là nàng muốn đùa với đệ đệ của mình một chút thôi.
“Tỷ tỷ, đệ hỏi tỷ một chuyện nhé.” Thanh Lâm nhìn Thanh Thiền.
Thanh Thiền chớp chớp đôi mắt to long lanh của mình, nói:
“Chuyện gì?”
“Đệ nghe bọn họ nói đệ không phải là con ruột của phụ thân, đây có phải là thật không?”
Thanh Lâm cau chân mày lại, trông giống như nếu là phải hay không phải, cậu đều không quan tâm.
Thanh Thiền ngơ ngác một lúc, rồi tức giận nói: “Ai nói với đệ chuyện này?”
Thanh Lâm sờ sờ đầu mình, đứng dậy, cười một cái, rồi nói: “Không có ai cả!”
Nói xong, cậu lắc lư cái mông của mình rồi chạy đi.
“Đúng là một đám nhiều chuyện mà!”
Thanh Thiền thì thầm nói một câu rồi đi về phía Thanh Lâm vừa đi.
Cho đến bây giờ, phu thê Thanh Nguyên đều vì sự xuất hiện của Thanh Nguyên mà mỗi ngày đều rất vui vẻ nhưng mà bọn họ vẫn chưa hề biết rằng, ở phía xa xôi kia, có một đôi mắt, trong suốt năm năm qua, luôn nhìn xuyên qua khoảng không để quan sát Thanh Lâm.
“Con của ta, con đường con phải đi, bắt đầu rồi…”