Điện Đức Hoàng
“Im miệng hết cho tôi.
”
Lâm Danh Sơn giận dữ quát lên, toàn bộ nhà họ Lâm đều im lặng.
“Hiện tại, không phải lúc để oán trách, tất cả mọi người hãy nghĩ cách cho tôi, chuyện này, rốt cuộc phải giải quyết thế nào.
”
Sau đó, ánh mắt của Lâm Danh Sơn chuyển sang Trương Gia Bảo, ông nói: “Gia Bảo, chuyện này, cháu có thể nhờ cha cháu nói giúp với nhà họ Hà hộ bên ông không?”
Trương Gia Bảo hơi khó xử trả lời: “Ông nội, chuyện này, sợ rằng không dễ dàng.
”
Lâm Tú Minh vội vàng kéo tay của Trương Gia Bảo, nói: “Gia Bảo, cha chúng ta giỏi như vậy, chủ tịch Hà Thái Trung của tập đoàn Hồng Vân chắc chắn sẽ nể mặt ông mà?”
“Chuyện này anh cứ nói thử với cha chúng ta đi, nhờ ông ra mặt giúp đỡ được không?” Mọi người của nhà họ Lâm đều nhìn Trương Gia Bảo bằng ánh mắt mong đợi, dường như mọi hy vọng đều gửi cả vào anh ta.
Sau cùng, Trương Gia Bảo cũng không muốn bị mất mặt nên nói: “Thôi được, anh gọi cho cha anh, hỏi thử xem.
”
Trương Gia Bảo lấy điện thoại ra, sau đó ra ngoài biệt thự nhà họ Lâm, bấm số của cha mình là Trương Chí Khánh.
Cuộc gọi đã được nối máy, đầu dây bên kia là giọng nói của Trương Chí Khánh: “Gia Bảo, con ở nhà họ Lâm cũng sắp tròn một tháng rồi, sự việc tiến triển thể nào rồi?”
Trương Gia Bảo hít sâu một hơi, trả lời: “Thưa cha, mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi, hiện tại cả nhà họ Lâm đều rất tin tưởng con”
“Có điều cha à, hiện tại nhà họ Lâm gặp phiền phức, cần cha giúp đỡ.
”
“Phiền phức gì?”
“Là thế này, lúc này Hiển Lâm định tìm tập đoàn Hồng Vân để bàn dự án, nhưng lại bị Lâm Ngọc Ngân của nhà họ Lâm phá hỏng rồi.
”
“Không những phá hỏng dự án, mà sự hợp tác trước đó giữa họ và Hồng Vân, cũng chấm dứt rồi, hiện tại cả nhà họ Lâm sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
”
“Vì vậy cha có thể tìm chủ tịch của Hồng Vân là Hà Thái Trung để nói giúp không? Hòa giải mẫu thuẫn giữa hai nhà.
”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó gầm lên giận dữ: “Trương Gia Bảo, mày ăn gì lớn thế hả?”
“Mày là thằng phế vật, ông đây bảo mày đi tiếp cận Lâm Tú Minh của nhà họ Lâm, là bảo mày nhanh chóng mang về cho ông đây nhà xưởng của nhà họ Lâm ở Bình Nam”
“Rồi mày đang làm gì, thật sự muốn làm rể của nhà họ Lâm đấy à?”
Thật ra, Trương Gia Bảo tiếp cận Lâm Tú Minh, hoàn toàn không phải thật lòng yêu thích người phụ nữ này.
Anh ta có mục đích, chính là muốn mảnh đất ở Bình Nam của nhà họ Lâm.
Nói cũng đúng, người phụ nữ không giỏi mặt nào như Lâm Tú Minh, hơn nữa còn ít thế lực, hẹp hòi, có phú nhị đại nào bị mù mà thích cô ta chứ?
Trán của Trương Gia Bảo đã lấm tấm mồ hôi, anh ta từ nhỏ đã vô cùng sợ hãi cha mình.
“Cha, cha hãy cho con thêm thời gian.
” “Mày còn muốn ông đây cho mày bao nhiêu thời gian nữa?”
“Mày xem mấy ngày này mày đã làm được những gì? Lúc thì tặng nhân sâm, lúc thì tặng quà cáp, còn bắt ông đây năm lần bảy lượt đi nhờ vả nhóm của Trương Văn Long làm việc.
”
“Mày tưởng ông đây có máu mặt thật đấy à?”
“Ông đây là một tên bán thuốc, không thân với Hà Thái Trung của Hồng Vân, người ta dựa vào cái gì để nể mặt tao?”
“Được rồi, tao lười nói nhảm nhí với mày, nếu mày không nhanh tay một chút cho tao, về nhà xem tao xử lý mày thế nào.
”
Nói xong Trương Chí Khánh cúp máy.
Trương Gia Bảo vô cùng bất lực, cuộc gọi này không những không nhận được sự trợ giúp của cha anh ta, trái lại còn bị ông ta hung hăng mắng chửi một trận.
Anh ta lại đi vào bên trong biệt thự, mọi người trong nhà họ Lâm bao vây xung quanh.
“Gia Bảo, thế nào rồi, cha cháu nói sao?”
“Ông ấy có nhận lời không, chuyện này, có thể xoay chuyển không?”
Còn chưa đợi Trương Gia Bảo trả lời, Lâm Tú Minh đã lập tức nói: “Còn phải hỏi, cha chồng cháu đã ra tay, có chuyện nào ở thành phố Bình Minh mà ông ấy không lo liệu ổn thỏa chứ?”
“Em nói có đúng không, Gia Bảo?”