Chương 5: Tên không được tự nhiên

Điền Duyên

Đương nhiên không ai trả lời nàng, Phùng Thị lại ngất đi.

Cho dù nàng không ngất đi, cũng không thể trả lời Đỗ Quyên, bởi vì nàng nói ra vẫn là y nha tiếng khóc.

Đỗ Quyên không hề hay biết, tiếp tục khóc.

Có đứa nhỏ khóc nỉ non bên cạnh, Phùng Thị rất nhanh tỉnh lại.

Nàng không tin tình cảnh trước mắt, bế Đỗ quyên lên, cẩn thận xem xét, xem
trước xem sau, nhìn chằm chằm vào bộ phận sinh dục cũng không thể nhìn
ra một cái tiểu tước nhi.

Phụ nhân rốt cuộc khóc lớn lên: “Con
của ta... Mạng của ngươi sao khổ như vậy! Mới sinh ra đã bị sói ăn...
Ta phải nói với cha ngươi như thế nào đây...”

Thanh âm của nàng rất lớn, lập tức lấn át tiếng khóc của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên bắt buộc phải nghe nàng kéo dài làn điệu khóc xướng, lời xướng có chút hương vị địa phương, bất quá nàng nghe hiểu, hồ nghi: sinh ra bị
sói ăn?

Nàng không phải bị như vậy chứ!

Bởi cảm thấy kỳ quái, nên ngừng khóc, nghiêm túc nghe nàng khóc lên.

Dù sao nàng khóc đã mệt mỏi, cảm thấy chóng mặt, mí mắt không khống chế sụp xuống, muốn ngủ.

Này vừa nghe, chợt nghe ra không đúng lắm. Phụ nhân này vừa ở trên núi sinh đứa nhỏ, là con trai, sau bị sói tha đi. Nàng một đường tìm đến, lại
tìm đến một bé gái, con trai không thấy...

Phụ nhân thương tâm tuyệt vọng khóc rống, tinh thần Đỗ Quyên lại phấn chấn.

Nàng không để ý đại não mệt mỏi, phấn khởi nghĩ, nói như vậy vừa rồi, trên núi này có 2 đứa nhỏ ra đời.

Một là nàng, một đứa khác rất có khả năng chính là Lý Đôn!

Bởi vì kiếp trước nàng và Lý Đôn đồng thời té xuống vách núi, không đạo lý nào nàng tới chỗ này, Lý Đôn lại đi địa phương khác.

Muốn đầu thai hẳn là và nhau đầu thai, muốn xuyên qua cũng hẳn là và nhau xuyên mới đúng.

Chính là như vậy!

Nhưng đợi đã, phụ nhân này nói con trai bị sói ăn?

Không —— khả —— có thể!!!

Liên quan ký ức đầu thai chuyển thế hoặc là xuyên qua, chuyện như vậy đều
xảy ra, có thể thấy được bọn họ phúc có bao lớn, phúc duyên có bao nhiêu dày, như thế nào mới đến liền bị sói ăn đâu!

Câu chuyện của Lý Đôn và Đỗ Quyên không còn cách nào kéo dài?

Nếu không thể kéo dài, còn khó khăn xuyên đến làm chi?

Cái này không phù hợp lẽ thường!

Đỗ Quyên khẳng định hủy bỏ sự thật này, kiên quyết tin tưởng Lý Đôn phúc
lớn, mạng lớn, tạo hóa lớn. Giờ khắc này, thiên tính lạc quan của nàng
lại trở lại.

Trong lòng cao hứng, ý nghĩ cũng rõ ràng, đưa tay
kéo lấy vài cọng tóc bên tai của phụ nhân kia, kêu lên: “Còn không đi
tìm? Còn khóc? Khóc có thể đem con trai trở về? Nhanh đi nha!”

Nàng thật là nóng vội nha, ngẫm lại và Lý Đôn đồng thời xuyên đến nơi này —— ai, quản hắn là địa phương nào đâu —— từ từng chút chậm rãi lớn lên,
quá một lần thanh mai trúc mã, hai tiểu nhân sinh vô tư...

Nàng cười to ba tiếng: “Ha ha ha!”

Nhân sinh như thế, phu quân còn có gì cầu!

Vì thế càng thêm ra sức đối với phụ nhân nói: “Ngươi đi nha! Ngươi đi tìm
a! Nhanh nha! Có mẹ như ngươi vậy sao, con trai mất không đi tìm, lo
khóc...”

Phùng Thị đang đau khổ, bỗng cảm thấy thấy oa nhi trong
ngực kéo tóc nàng, còn ha hả cười rộ lên. Nàng kinh ngạc vạn phần, đứa
nhỏ bé tí như vậy, sao lại biết cười?

Chuyện kỳ quái hơn còn ở
phía sau, thấy nàng cúi đầu nhìn nàng, hài nhi toét miệng nhỏ “Nga nga a a” không ngừng, như là nói với nàng cái gì, trên mặt rõ ràng lộ ra tươi cười, trên tay vừa dùng sức, kéo tóc nàng thật đau.

Phùng Thị thấy nàng vui vẻ như thế, khóc nói: “Ngươi vui gì? Con ta không có... Ô ô... Con của ta...”

Đỗ Quyên không chịu nổi, phồng miệng oa oa kêu to: “Ngươi đi tìm a! Ngươi
phải đi tìm a! Đáng thương Lý Đôn, còn ở đây than thở như vậy. Làm mẹ
không chịu trách nhiệm, sắp sinh con còn lên núi...”

Nàng nga nga a a như ngôn ngữ của chim, bị Phùng Thị ngộ nhận là muốn ôm, ngưng
khóc, đau đớn đem nàng ôm vào trước ngực, tự lẩm bẩm: “Hoàng thiên Bồ
Tát, hoàn hảo nhặt được một đứa bé, bằng không, không biết phải nói với
cha hắn thế nào. Con gái, sau này ngươi chính là con gái của ta. Ngươi
chính là con gái do ta ở trên núi sinh ra. Con của ta...”

Đỗ Quyên nghe xong, lại lên tiếng khóc lên —— đây là không tính toán đi tìm?

Lý Đôn!

Lý Đôn!

Ngươi đi đâu?

Bị ai nhặt được?

Tương lai ta phải đi đâu tìm ngươi?

Nàng bi thiết khóc hỏi, kiên quyết không thừa nhận khả năng bị sói ăn.

Phùng Thị thấy oa nhi lại khóc lên, cho rằng nàng đói bụng, vội lắc lư nàng, dỗ nói: “Ta về nhà. Con gái, ta về nhà nga!”

Cúi đầu nhìn thoáng qua bụi Hoàng Đỗ Quyên, lại nói: “Con gái, tại bụi hoa
này mẹ nhặt ngươi, ngươi gọi là Hoàng Hoa Nhi đi... Hoàng Hoa nhi! Hoàng Hoa Nhi thật dễ thương...”

Hoàng Hoa Nhi dễ thương nhất thời khóc lớn tiếng hơn —— tên gì đây?

Sao nghe không được tự nhiên, giống như “Hoàng hoa con gái” vậy!

Phùng Thị đã sức và lực kiệt, lung lay sắp đổ, Đỗ Quyên tiếng khóc lại lớn,
dồn dập đến mức mắt nàng bốc đóm sao, không phòng bị, ngã ngồi trên cỏ.

Nàng nhịn không được khóc nói: “Tiểu quỷ đòi nợ! Kiếp trước bà đây thiếu
ngươi sao? Con trai ta không còn, chân không có sức còn phải ôm ngươi.
Lại khóc! hai mẹ con ta bò cũng bò không nổi... Ông Trời ơi, ta tạo cái
nghiệt gì!”

Đỗ Quyên mới phát hiện, tình hình thôn phụ thực
không đúng, sắc mặt thật khó coi, giữa lông mày lộ ra màu than chì, môi
xám trắng, hai mắt vô thần, lại cảm thấy hai tay ôm nàng không vững run
run, nhất thời kinh hoảng, ngưng khóc.

Nhớ tới nàng sinh con nơi hoang dã, nhịn không được vừa kính nể vừa lo lắng.

Nếu là nàng ở kiếp trước, sản phụ đều được chăm sóc rất kỹ, sao có thể chạy loạn khắp núi!

Nàng vươn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng sờ mặt nàng một cái, sờ soạng ra một tay đầy nước mắt.

Phùng Thị cảm giác được, cúi đầu thấy đứa bé không khóc, mở to đôi mắt đen
nhanh tinh thuần nhìn mình, thập phần nhu thuận, xót xa không thôi, lau
lệ, đem nàng ôm sát, lẩm bẩm nói: “Ta về nhà.”

Giãy giụa
đứng dậy, lắc lư. Nhắm mắt cố định, đợi đứng vững vàng, mới đánh giá bốn phía, nhận kỹ phương hướng, hướng phía đông triền núi bước đi.

Chiều tà ngã về tây, sơn dã yên tĩnh, ngẫu nhiên một hai tiếng về chim chóc
líu lo, trên sơn đạo lẻ loi bóng dáng một thôn phụ độc hành càng thêm vẻ cô đơn tiêu điều.

Lúc đầu, Đỗ Quyên còn mạnh mẽ chống đỡ thường
phát ra “y nha” hoặc là cười a a, để hấp dẫn sự chú ý của Phùng Thị, sợ
nàng không chịu đựng được, té xỉu ở trên núi không trở về được.

Nhưng là, nàng khóc thét lâu như vậy, vừa mệt vừa đói, đại não hỗn loạn, đã
sớm không chịu nổi, chỉ thấy mí mắt không khống chế nổi gục xuống, cuối
và, rốt cuộc rơi vào giấc ngủ mê.

Cũng không biết trải qua
bao lâu, tỉnh dậy, phát hiện đã không ở dã ngoại, mà đang trong phòng,
nằm ở trên giường, trong phòng thắp sáng đèn dầu, ánh sáng lóe mờ nhạt.

Bên tai một thôn phụ cao giọng quát mắng, nàng bị tiếng mắng này đánh thức.

Thanh âm kia trung khí coi như đủ, làm cho nàng cảm thấy an tâm: “... Nấu
cơm? Nếu ta chết ở trên núi, ngươi không phải còn muốn đi Diêm Vương
điện đem ta về nhà nấu cơm cho ngươi? Ngươi là người chết sao? Ngươi
chính là khúc gỗ! Chính là cối xay, không đẩy ngươi không chuyển, đẩy
ngươi mới chuyển. Lão mẹ không trở về, ngươi không biết lên núi tìm.
Không tìm cũng thôi, ngươi không biết tự mình nấu ăn. Lão mẹ sinh con,
còn muốn đợi lão mẹ tới nấu cơm...”

Lải nhải ra sức mắng,
một giọng nam bất an nói: “ Mẹ đứa nhỏ, không phải là ta không biết
ngươi sinh sao? Ta không biết nên không lên núi đón ngươi...”

Phùng Thị phẫn nộ quát: “Còn không đi nấu nước! Ngươi trừ bỏ ăn thì biết được chuyện gì?”

Nam nhân nói: “Tước Nhi đang nấu nước. Ta đi gọi mẹ ta đến.”

Phùng Thị xoay mặt, chợt thấy Đỗ Quyên tỉnh, vội lại kêu lên: “Ngươi chờ
chút. Đem đứa bé này qua Lâm tẩu tử cho bú sữa. Sữa ta còn chưa xuống,
sợ nàng đói bụng.”

Nam nhân vội nói: “Ai! Ta ôm nàng bú sữa trước, xong đi gọi mẹ ta. Chờ mẹ ta tới, nấu chút nước cơm đút nàng.”

Phùng Thị không lên tiếng.

Đỗ Quyên liền bị người ôm dậy, nhìn tới một khuôn mặt thô ráp, ước chừng
hơn ba mươi tuổi. Xuất phát từ thói quen kiếp trước, nàng rất tự nhiên
nhìn hắn nhếch miệng cười.

Ngươi cha thực ngạc nhiên, kêu lên: “Nàng cười ai!”

Lại thấp giọng tiếc hận nói: “Nếu là con trai thì tốt rồi.”

Lập tức, Phùng Thị cao giọng nói: “Con trai! Lão nương không phải chưa từng sanh con trai cho ngươi. Nha đầu không phải là người sao? Nha đầu cũng
là ngươi nuôi ra, lúc đó chẳng phải con ngươi!”

Nam nhân kia ôm Đỗ Quyên, cứ như trốn lao ra cửa phòng, một bên nói thầm nói: “Nói một câu cũng không được.”

Đến bên ngoài, Đỗ Quyên cảm thấy trước mắt bỗng tối đen. Thì ra trời tối.

Nàng cố không phân tích nhà mới, và với thành viên trong nhà, một lòng nghĩ
muốn đi nhìn ngưòi cho bú sữa, hài tử của bọn họ sinh lúc nào?

Có phải là Lý Đôn không?

Nhấn Mở Bình Luận