Chương 9: Mẹ không sữa

Điền Duyên

Sau khi hai người đàn ông trở về, vợ Đại Đầu phân công đem con gà kia giết, thu thập bỏ vào hầm. Vội một hồi, đợi vợ Hoàng Lão Thực ăn cơm, Lâm gia hai người mới cáo từ rời đi.

Đỗ Quyên quả thực không chịu nổi, sớm ngủ say.

Lúc nửa đêm, nàng tỉnh lại một lần.

Địa phương xa lạ, đen kịt, ban đêm yên tĩnh, nội tâm của nàng toát ra nỗi cô độc.

Nàng thập phần mót tiểu, muốn làm ra chút động tĩnh, đánh thức cha mẹ mới
đem mình đi tiểu, phía dưới sớm đã không khống chế nổi, một dòng nước âm ấm chảy ra thật ấm áp.

Đợi lát nữa lạnh sẽ khó chịu, Đỗ Quyên áo não nghĩ.

Rối rắm một hồi, đang muốn ngủ, lại nghe Phùng Thị thấp giọng khóc nức nở.

Người phụ nữ này thật đáng thương! Ẩn giấu đoạn tâm tư này, còn đang ở cữ mà
vụng trộm thương tâm như vậy, sớm hay muộn sẽ đem thân mình suy sụp.

Đỗ Quyên âm thầm thở dài, mơ mơ màng màng ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng ồn làm nàng tỉnh lại. Ánh sáng mặt trời chói
lọi xuyên qua cửa sổ, tiếng nồi niêu va chạm ở phòng bếp, tiếng chó sủa
bên ngoài hoà với tiếng gà gáy cô cô, còn có tiếng quét rác ở nhà chính
nối thành một mảnh. Một ngày mới bắt đầu.

Cảm thấy dưới thân ẩm ướt, nàng giật giật nhưng không lên tiếng.

Tối qua Phùng Thị nửa đêm còn khóc, lúc này mới chợp mắt ngủ, nàng không muốn kinh động nàng.

Ai ngờ Phùng Thị cảm thấy nàng cử động, lập tức quay mặt lại, hai người mắt đối mắt.

Theo thói quen Đỗ Quyên cho nàng một khuôn mặt tươi cười.

Khóe miệng Phùng Thị nhếch lên, giống như người khác đối với nàng cười, nàng không thể không đáp lại.

Nàng ngồi dậy, kéo một kiện áo máng ở thanh ngang đầu giường mặc vào trên người, sau đó ôm lấy Đỗ Quyên, giúp nàng thay tã.

Đỗ Quyên khoả thân hoàn toàn, bị nàng lăn tới lăn lui xoa nắn. Tình cảnh
không thể tự chủ làm cho nàng thực nản lòng. Cũng may thay đổi tã khô
mát xong, người thư thái rất nhiều.

Lúc Phùng Thị thay tã,
Đỗ Quyên nhẫn nại, cắn răng nén giận. Đợi thay xong, nàng mới thở phào
một hơi dài. Cả kinh Phùng Thị đem nàng dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm
vào mắt nàng cả nửa ngày.

Đỗ Quyên bị dọa sợ, không biết làm sao, nên hướng nàng nhếch miệng cười.

Phùng Thị lẩm bẩm nói: “Thật là cái tiểu tinh quái!” Một bên cởi bỏ vạt áo cho bú sữa.

Đỗ Quyên lại bắt đầu kháng cự.

Bởi vì Phùng Thị trên người có mùi. Từ hôm qua về, nàng còn chưa tắm rửa.
Mùi mồ hôi trên người và mùi máu tươi hỗn hợp, quả thực không dễ ngửi.

Cũng không ai giúp Đỗ Quyên tắm rửa.

Cuộc sống này thật khó qua!

Phùng Thị đem nụ hoa để vào miệng Đỗ Quyên, thấy nàng không chịu há mồm, gấp đến độ mắng “Đòi nợ quỷ”, “Không bớt lo nha đầu“.

Đỗ Quyên ủy khuất đòi mạng.

Đúng lúc này, tiểu thư tỷ Hoàng Tước Nhi cây chổi nhỏ bện bằng cỏ lau vào
phòng quét rác. Nghe Phùng Thị mắng liền đến gần trước giường hỏi: “Muội muội không bú sữa?”

Đỗ Quyên nhanh chóng phán đoán tình thế, cảm thấy nếu nàng tuyệt thực, chỉ sợ nương sẽ không nhớ tới tắm xong mới
đút sữa cho nàng, hao tổn như vậy thật không ý nghĩa, vì thế nhận mệnh
ngậm nụ hoa kia bú.

Phùng Thị thấy nàng ăn, liền phân phó Hoàng Tước nhi: “Tát chút nước rồi hãy quét. Đừng để tro bụi bay khắp nơi.”

Hoàng Tước Nhi đáp ứng một tiếng, vội bỏ lại chổi đi ra ngoài múc nước.

Đỗ Quyên hút vài cái liền buông miệng, bởi vì cái gì cũng không hút ra.

Phùng Thị vẫn không có xuống sữa!

Phùng Thị lại không biết, cho rằng nàng lại làm cái gì quái lạ, đem bộ ngực
ra phía trước, nói: “Ngươi cái tiểu đòi nợ, kiếp trước lão nương thiếu
ngươi sao? Khó phục vụ như vậy!”

Tiểu đòi nợ lại cố gắng hút vài cái, vẫn không có gì cả.

Nàng không khỏi tả oán nói: “Không có gì cả! Ăn cái gì ăn?”

Nàng quýnh lên lại quên thân phận bây giờ, liều mạng mở miệng nói. Thực tế
là một trẻ sơ sinh nói chuyện, chính là giương cái miệng nhỏ nhắn oa oa
gọi, mếu vài cái, vẻ mặt thập phần ủy khuất, thật là buồn bực.

May mà nàng kháng nghị gợi ra sự chú ý của Phùng Thị, vội vàng dùng tay chen vào dùng sức bóp bầu ngực, nơi nào ra sữa.

Nàng vừa vội vừa buồn, trong lòng nổi lên một cỗ hỏa, liền đem Đỗ Quyên vứt
xuống giường, mặc xiêm y rời giường đi ra ngoài, cũng không biết làm cái gì.

Đỗ Quyên cũng buồn khổ, cảm thấy tiền đồ một mảnh đen tối.

Có thể nghĩ, nương không có sữa, nàng sắp sửa tiếp tục "sự nghiệp" đi xin
sữa vợ Đại Đầu ăn, sau đó bị Đại Đầu tính kế đính hôn, rồi tiếp đó...
Nàng cũng không biết làm sao bây giờ.

Do bản tính nàng tích cực lạc quan, trước mắt cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể đợi lớn lên rồi tính.

Hoàng Tước Nhi bưng nửa gáo nước tiến vào, tát nước quét rác.

Thấy nương không ở đó, nàng quét hai lần liền bỏ lại chổi chạy đến bên giường, rướn cổ chơi đùa với muội muội.

Đỗ Quyên nhàn rỗi không có việc gì, hết sức phối hợp làm các dạng biểu
tình đáp lại, tỷ muội hai người đồng loạt cười, cũng không biết là ai
đùa ai.

Hoàng Tước Nhi cho rằng muội muội là bị chính mình
đùa cười, thập phần vui vẻ. Đang vui sướng, bên ngoài một tiếng kêu“Tước Nhi, ngươi chết trong phòng sao không đi ra?”

Hoàng Tước Nhi cả kinh, vội vội vàng vàng đáp: “Tới liền.”

Vội vàng xoay người nhấc chổi lên, và vẽ chữ đại, quơ vài cái, đem tro bụi cặn bã tụ lại, dùng ki hốt rác hốt ra ngoài.

Trong phòng không có người, yên tĩnh trở lại.

Đỗ Quyên bữa sáng không vui, dùng sức nghiêng đầu đánh giá gian phòng kia. Sát tường bên tay trái là một cái tủ gỗ lớn, hai cái rương gỗ, đều là
gỗ thô, có chút cổ xưa. Tường đối diện cũng có cái rương gỗ lớn, bên
cạnh là cái giá có tấm ván gỗ khoảng chừng một thuớc dài nửa mét rộng,
mặt trên để cái sọt dựng kim chỉ, rổ đựng tạp vật.

Phía trước dựa vào bên dưới cửa sổ, một cái bàn cũ, trên mặt có cây lược gỗ, hộp trang điểm.

Góc tường còn có hai cái lu cao khoảng 2 thước, hẳn là đựng lương thực.

Đang nhìn, Phùng Thị bưng một cái chén lớn vào phòng, xộc mũi một mùi thơm
của canh gà, Đỗ Quyên không khỏi nuốt hai lần nước miếng.

Xem ra vì xuống sữa, mẹ muốn ra vốn gốc ăn.

Chỉ thấy nàng một lần nữa ngồi trở lại trên giường, ở đầu giường để một cái ghế đẩu cao để bát canh gà. ‘Hút ực’ có tiếng ăn.

Hoàng Lão Thực từ ngoài tiến vào, ngửi thấy mùi thơm, ưỡn mặt cười nói: “Mùi
vị này quá hấp dẫn người. Ta cũng ăn chút đi. Dù sao kia đầu gà chân gà
cũng không có thịt, ngươi ăn không phải trả tiền...”

Thấy Phùng Thị cúi đầu không để ý tới hắn, hắn liền đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, cũng bưng một cái chén lớn đi vào.

Phùng Thị thế này mới nhấc mắt, cả giận nói: “Ngươi mấy chục tuổi đời còn
tham như vậy. Không ăn có thể chết a! Không biết chừa chút cho Tước
Nhi!”

Hoàng Lão Thực vội nói: “Cánh gà và gan gà đều cho Tước Nhi. Ta chỉ múc đầu gà, mông gà, múc chút canh.”

Đỗ Quyên nghe xong âm thầm lắc đầu.

Phùng Thị ăn xong, đem bát đũa để lại trên ghế, quệt miệng, nhìn Hoàng Lão
Thực phân phó nói: “Ăn cơm, cho heo ăn, lên núi đem củi ta chặt hôm qua
mang về. Trễ chút đi thôn Đại Dương nhà mẹ đẻ ta báo tin vui...”

Hoàng Lão Thực ngửa đầu, uống một hơi hết canh gà mới nói: “Buổi sáng đi báo tin vui đi.”

Phùng Thị cất cao giọng nói: “Củi lửa không kéo về, quay đầu để cho người
ngoài khiêng đi, ta mất công không một trận? Ngươi chạy nhanh chút,
không thôi làm không kịp!”

Hoàng Lão Thực vội gật đầu đáp ứng, lại đem bát đũa vợ ăn xong thu thập, mới đi ra ngoài.

Lúc điểm tâm, Đỗ Quyên đã đói bụng đến chịu không nổi. Cũng không biết
Phùng Thị tính toán như thế nào, rốt cuộc là làm cách nào có sữa cho
mình ăn đây, chuẩn bị dùng gạo canh nuôi lớn sao. Nếu cho uống nước cơm, sao không nghe thấy nàng phân phó lấy nước cơm.

Kỳ thật
nước cơm cũng không sai. Nàng nhớ lại, Lý Đôn nấu nước cơm, thêm đường
đỏ, thật thơm, đậm sệt như sữa. Vừa nghĩ, một bên chép miệng ba hai lần, nhớ hương vị đó vô cùng.

Đang giãy dụa trong cảnh đói khát, bên
ngoài truyền đến một giọng nói lớn, là Lâm Đại Đầu: “Lão Thực huynh đệ,
đệ muội xuống sữa chưa?”

Hoàng Lão Thực nói: “A, xuống sữa? Ta không biết! Ta đi hỏi một chút.”

Tiếp, hắn dí sát vào cửa sổ hỏi: “Nương Tước Nhi, xuống sữa sao?”

Phùng Thị ngậm chặt miệng không lên tiếng, sắc mặt hết sức khó coi.

Bên ngoài lại hỏi một tiếng nữa, Phùng Thị mới không nhịn được đáp: “Chưa xuống đâu!”

Hoàng Lão Thực liền quay đầu nhìn Lâm Đại Đầu nói: “Còn chưa. Ai, sao ngươi tốt như vậy?”

Lâm Đại Đầu vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì! Mang đến nhà ta
đi. Ở gần nhau, chút chuyện như thế còn không giúp? Vợ ta sữa coi như
tốt, đều một miếng cho nha đầu nhà ngươi ăn, cũng không đáng giá gì.”


Tìm kiếm với từ khoá: 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Rongreu về bài viết trên: LittleMissLe, san san, smskmytien
Rất CẦN GIÚP Beta! CẦN GIÚP Beta! 2 phút trước Rongreu Lớp phó kỷ luật Ngày tham gia: 22.03.2016, 09:18

Bài viết: 381

Được thanks: 2166 lần

Điểm: 11.27

Re: [Xuyên không - Điền văn] Điền duyên - Hương Thôn Nguyên Dã - Điểm: 10

Hoàng Lão Thực không ngờ hắn thông tình lý như vậy, vô cùng cảm kích, nói cảm tạ.

Phùng Thị vẫn không lên tiếng.

Đỗ Quyên trơ mắt nhìn mình bị ném vào trong hố Lâm Đại Đầu đào nhưng không còn cách nào.

Mới một hồi công phu, vợ Đại Đầu tới.

Nàng tựa hồ đi quá mau, vào cửa phòng vừa thở vừa nói: “Hoa Nhi đói hỏng đi?”

Phùng Thị nghe xong ngượng ngùng, nói: “Làm khó tẩu tử đến. Yêu, Xuân Nhi
cũng ôm tới! Còn chưa ăn điểm tâm đi? Mau ngồi xuống nói chuyện.”

Vợ Đại Đầu ngồi xuống trên ghế cạnh đầu giường, vừa cười nói: “Vội vàng ăn một chén. Đại Đầu nói ngươi không xuống sữa, Hoa Nhi đói bụng đến khóc. Ta nghe xong không yên lòng, vội qua đây. Đem Xuân Nhi đến, cho 2 đứa
bú luôn đỡ mất công.”

Đỗ Quyên nghe xong không còn lời gì để nói. Nàng khóc lúc nào chứ?

Khẳng định là Lâm Đại Đầu mở to mắt nói dối!

Phùng Thị cũng sửng sốt, vội nói: “Đứa nhỏ này thực ngoan, từ tối qua đến
sáng nay một tiếng cũng không nói ra. Đại Đầu ca cũng thật là, hối thúc
ngươi như vậy, hại ngươi điểm tâm cũng chưa ăn xong.”

Vợ Đại Đầu
ước chừng hiểu tâm tư của nam nhân nhà mình, không khỏi đỏ mặt, vội
chuyển hướng nói: “Đợi ta trở về ăn thêm. Đến, đem Hoa Nhi cho ta, ta
đút nàng.”

Nói xong, sớm vén vạt áo lên, đem bộ ngực lộ ra.

Đỗ Quyên bị Phùng Thị ôm dậy, đưa cho vợ Đại Đầu.

Đồng thời, nàng cũng thấy rõ tiểu hài tử trong lòng nàng: tóc đen huyền, mắt đen, trán rộng, mi cong lông thẳng, mũi, miệng đều lớn nhỏ thích hợp,
màu da không thật trắng, má bầu bầu, nhìn thập phần đáng yêu.

Đây chính là tiểu Lâm Xuân.

Đỗ Quyên tìm vui trong đau khổ, nhìn Lâm Xuân cười.

Lâm Xuân tựa hồ đối với Đỗ Quyên cũng thực hứng thú, từ cái nhìn đầu tiên
thấy nàng đã nhìn thẳng không buông. Mẹ nó xoay mặt hắn bú sữa, hắn
không ăn, chỉ lo nhìn Đỗ Quyên.

Vợ Đại Đầu ngạc nhiên nói: “Đứa bé này bị làm sao?”

Làm sao không biết, chỉ biết tiểu Lâm Xuân hoàn toàn bị Đỗ Quyên hấp dẫn.
Thấy nàng vẫn cười, bỗng nhiên vươn tay nhỏ ra, sờ mặt nàng.

Đỗ Quyên vội vươn tay nhỏ ra, so móng vuốt chim không lớn hơn được bao
nhiêu, ngăn trở, cười nói: “Tiểu tử, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu
không?”

Y y nha nha, tiểu Lâm Xuân đương nhiên không hiểu,
bất quá hắn hưng phấn cười, cầm lấy tay Đỗ Quyên dùng sức lay động, khóe miệng nhỏ một chuỗi chất lỏng trong suốt.

Hắn đã sáu tháng, sức lực rất lớn, nắm làm đau Đỗ Quyên.

Thấy hắn ha hả cười vui vẻ, Đỗ Quyên bỗng nhiên giật mình, một tay còn lại
vội vàng tránh ra, đưa cái “OK” thế, đến trước mắt hắn.

Lâm Xuân ngừng lại không động, lẳng lặng nhìn tay kia.

Đỗ Quyên cảm thấy có vấn đề, vội thu “OK”, lại duỗi hai đầu ngón tay ra,
khoa tay múa chân đưa cái thể thắng lợi lên, sau đó trừng lớn mắt nhìn
Lâm Xuân, hi vọng hắn cho chút phản ứng.

Phản ứng của Tiểu Lâm Xuân là bắt lấy tay Đỗ Quyên đưa vào miệng!

Ngươi, đồ ăn hàng!

Đỗ Quyên nhịn không được ủ rũ, đem tay giật trở về.

Nhưng tiểu tử này lớn tháng hơn nàng, nàng căn bản giật lại không được.

Đỗ Quyên sốt ruột tìm người, quên bên cạnh còn có 2 người xem. Vợ Đại Đầu
và Phùng Thị thấy 2 đứa trẻ gặp mặt đầy vẻ thân thiết, đều kinh ngạc
không thôi. Vợ Đại Đầu đặc biệt cao hứng, cười không khép được miệng.

”Ôi, 2 đứa bé này, thật hòa thuận! Đến, bú sữa, bú sữa!”

Tiểu Lâm Xuân mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn chằm chằm “mỹ muội” đối diện không buông.

Vợ Đại Đầu nóng nảy, nói: “Đứa bé này, sao lại không ăn đâu? Xem ra 2 đứa bú một lúc không được, chỉ lo chơi, không chịu ăn.”

Lời của nàng nhắc nhở Đỗ Quyên, vội quay đầu bú sữa, không để ý tới Lâm Xuân.

Ăn xong sớm một chút để người ta đi về, đỡ phải chậm trễ công phu người ta.

Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên bú sữa, cũng theo bú sữa.

Vợ Đại Đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai con 2 cánh tay đỡ một đứa, một mặt và Phùng Thị nói chuyện.

Phùng Thị hâm mộ nhìn nàng nói: “Xem Xuân Nhi nhà ngươi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, rắn chắc ghê.”

Vợ Đại Đầu nghe xong cao hứng, nói: “Hắn ăn được. Ta đủ sữa, hắn 1 ngày ăn năm sáu lần. Ăn no còn cố nuốt, luôn bị ọc sữa. Ta cũng không dám cho
hắn ăn nhiều.”

Bên trong 2 phụ nhân nói chuyện, bên ngoài 2 nam nhân cũng nói chuyện.

Hoàng Lão Thực cảm tạ Lâm Đại Đầu nhiều lần, Lâm Đại Đầu thập phần hào sảng,
lớn tiếng nói: “Đừng khách khí. Không phải chỉ một ngụm sữa sao, nơi nào ăn đến nghèo. Ta không cùng ngươi nói nữa, ta phải đi, đi Trần gia xem
xem có trứng gà hay không mượn mười cái, cho nương Xuân Nhi có thêm sữa. Hai đứa bé bú sữa như vậy, không ăn bổ thân mình là không được. Tiểu tử kia còn ăn nhiều, một ngày muốn ăn năm sáu lần!”

Trong phòng ngoài phòng người nghe được đều ngẩn người.

Đỗ Quyên dập đầu bội phục.

Cái này Lâm Đại Đầu!

Sự giả dối giản dị, lòng tham rất rõ ràng thẳng thắn, thực phù hợp tâm tư nông dân, bởi vì nói sâu người nghe không hiểu.

Hoàng Lão Thực phản ứng chậm một chút, Phùng Thị mặt đỏ lên kêu vọng ra bên
ngoài: “Lão Thực, đem múc một chén canh gà cho Lâm tẩu tử.”

Vợ Đại Đầu hoảng hốt vội nói: “Không cần! Không cần! Ta về nhà ăn đi. Nhà ta còn có trứng gà...”

Nàng bên này cố gắng xuống đài, nam nhân của nàng ở bên ngoài phá ——

Lâm Đại Đầu ở bên ngoài nói: “Trong nhà đâu còn trứng gà đâu? Tối qua không nhặt hết sao! Đào tử, đệ muội vừa nói như vậy, vậy cũng tốt, ngươi chớ
khách khí, đều không phải là người ngoài. Ta nói thật, đệ muội một ngày
hay nửa ngày, không biết lúc nào mới xuống sữa. Nếu tối nay hay sáng mai mới xuống sữa, 2 đứa bé này đều dựa vào ngươi nuôi. Ngươi ăn một chén
canh gà, có thể cho trẻ ăn no, cũng tương đương nàng ăn!”

Hoàng Lão Thực chê cười nói: “Điều này cũng nói được!”

Vợ Đại Đầu xấu hổ, không chịu nổi nam nhân của mình, hướng ra ngoài mắng:“Lâm Đại Đầu, ngươi không đi nhổ cỏ, tính tại đây ăn giòi sao! Ta ăn 2
củ khoai núi, cũng có sữa giống vậy. Đi, ngươi đi! Chỉ có một con gà, đệ muội mới ở cữ, ta ăn không phải là táng tận lương tâm!”

Phùng Thị vội nói: “Nào lợi hại như vậy? Lão Thực ngươi nhanh múc đến đây đi!”

Lâm Đại Đầu bên ngoài nói tiếp: “Ta kêu ngươi đoạt ăn từ miệng đệ muội sao? Đây là đúng dịp, chúng ta không có trứng gà, ngươi phải cho 2 đứa nhỏ
bú, ta đành phải nghĩ biện pháp.”

Lại chuyển hướng Hoàng Lão Thực nói: “Nữ nhân nuôi con nhất định phải ăn tốt, bằng không không có
sữa. Nhà ta sữa tốt, đều do ta nuôi ra. Từ khi sinh Xuân Nhi, trứng gà
nhà ta, ngay cả lão Đại, lão Nhị nhà ta cũng không cho chạm vào, toàn để nương Xuân Nhi ăn nên mới có sữa nhiều.”

Hoàng Lão Thực nói đúng, đi phòng bếp múc canh gà.

Lâm Đại Đầu ở trong phòng nghỉ nói: “Đào tử, ngươi đừng lo lắng đệ muội.
Nàng đang ở cữ, nương Nhị gia, thôn trên, đều đến tặng lễ, còn có thể
thiếu gà và trứng gà ăn sao?”

Đỗ Quyên lần nữa bị hắn khôn
khéo tính kế kinh sợ, đồng thời đáy lòng dâng lên cảm giác không ổn ——
nếu Phùng Thị không thể xuống sữa, còn chưa thấy bóng dáng “Ở cữ lễ” sợ
là khó giữ được.

Phùng Thị mạnh mẽ chống mặt, nhìn vợ Đại
Đầu nói: “Đào tử, ngươi đừng ngượng ngùng. Ngươi giúp ta cho con ta bú
sữa, ăn một chén canh gà, có gì đáng nói chứ.”

Nhấn Mở Bình Luận