Điền Duyên
Hoàng Lão Thực không ngờ hắn thông tình lý như vậy, vô cùng cảm kích, nói cảm tạ.
Phùng Thị vẫn không lên tiếng.
Đỗ Quyên trơ mắt nhìn mình bị ném vào trong hố Lâm Đại Đầu đào nhưng không còn cách nào.
Mới một hồi công phu, vợ Đại Đầu tới.
Nàng tựa hồ đi quá mau, vào cửa phòng vừa thở vừa nói: “Hoa Nhi đói hỏng đi?”
Phùng Thị nghe xong ngượng ngùng, nói: “Làm khó tẩu tử đến. Yêu, Xuân Nhi
cũng ôm tới! Còn chưa ăn điểm tâm đi? Mau ngồi xuống nói chuyện.”
Vợ Đại Đầu ngồi xuống trên ghế cạnh đầu giường, vừa cười nói: “Vội vàng ăn một chén. Đại Đầu nói ngươi không xuống sữa, Hoa Nhi đói bụng đến khóc. Ta nghe xong không yên lòng, vội qua đây. Đem Xuân Nhi đến, cho 2 đứa
bú luôn đỡ mất công.”
Đỗ Quyên nghe xong không còn lời gì để nói. Nàng khóc lúc nào chứ?
Khẳng định là Lâm Đại Đầu mở to mắt nói dối!
Phùng Thị cũng sửng sốt, vội nói: “Đứa nhỏ này thực ngoan, từ tối qua đến
sáng nay một tiếng cũng không nói ra. Đại Đầu ca cũng thật là, hối thúc
ngươi như vậy, hại ngươi điểm tâm cũng chưa ăn xong.”
Vợ Đại Đầu
ước chừng hiểu tâm tư của nam nhân nhà mình, không khỏi đỏ mặt, vội
chuyển hướng nói: “Đợi ta trở về ăn thêm. Đến, đem Hoa Nhi cho ta, ta
đút nàng.”
Nói xong, sớm vén vạt áo lên, đem bộ ngực lộ ra.
Đỗ Quyên bị Phùng Thị ôm dậy, đưa cho vợ Đại Đầu.
Đồng thời, nàng cũng thấy rõ tiểu hài tử trong lòng nàng: tóc đen huyền, mắt đen, trán rộng, mi cong lông thẳng, mũi, miệng đều lớn nhỏ thích hợp,
màu da không thật trắng, má bầu bầu, nhìn thập phần đáng yêu.
Đây chính là tiểu Lâm Xuân.
Đỗ Quyên tìm vui trong đau khổ, nhìn Lâm Xuân cười.
Lâm Xuân tựa hồ đối với Đỗ Quyên cũng thực hứng thú, từ cái nhìn đầu tiên
thấy nàng đã nhìn thẳng không buông. Mẹ nó xoay mặt hắn bú sữa, hắn
không ăn, chỉ lo nhìn Đỗ Quyên.
Vợ Đại Đầu ngạc nhiên nói: “Đứa bé này bị làm sao?”
Làm sao không biết, chỉ biết tiểu Lâm Xuân hoàn toàn bị Đỗ Quyên hấp dẫn.
Thấy nàng vẫn cười, bỗng nhiên vươn tay nhỏ ra, sờ mặt nàng.
Đỗ Quyên vội vươn tay nhỏ ra, so móng vuốt chim không lớn hơn được bao
nhiêu, ngăn trở, cười nói: “Tiểu tử, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu
không?”
Y y nha nha, tiểu Lâm Xuân đương nhiên không hiểu,
bất quá hắn hưng phấn cười, cầm lấy tay Đỗ Quyên dùng sức lay động, khóe miệng nhỏ một chuỗi chất lỏng trong suốt.
Hắn đã sáu tháng, sức lực rất lớn, nắm làm đau Đỗ Quyên.
Thấy hắn ha hả cười vui vẻ, Đỗ Quyên bỗng nhiên giật mình, một tay còn lại
vội vàng tránh ra, đưa cái “OK” thế, đến trước mắt hắn.
Lâm Xuân ngừng lại không động, lẳng lặng nhìn tay kia.
Đỗ Quyên cảm thấy có vấn đề, vội thu “OK”, lại duỗi hai đầu ngón tay ra,
khoa tay múa chân đưa cái thể thắng lợi lên, sau đó trừng lớn mắt nhìn
Lâm Xuân, hi vọng hắn cho chút phản ứng.
Phản ứng của Tiểu Lâm Xuân là bắt lấy tay Đỗ Quyên đưa vào miệng!
Ngươi, đồ ăn hàng!
Đỗ Quyên nhịn không được ủ rũ, đem tay giật trở về.
Nhưng tiểu tử này lớn tháng hơn nàng, nàng căn bản giật lại không được.
Đỗ Quyên sốt ruột tìm người, quên bên cạnh còn có 2 người xem. Vợ Đại Đầu
và Phùng Thị thấy 2 đứa trẻ gặp mặt đầy vẻ thân thiết, đều kinh ngạc
không thôi. Vợ Đại Đầu đặc biệt cao hứng, cười không khép được miệng.
”Ôi, 2 đứa bé này, thật hòa thuận! Đến, bú sữa, bú sữa!”
Tiểu Lâm Xuân mắt điếc tai ngơ, như trước nhìn chằm chằm “mỹ muội” đối diện không buông.
Vợ Đại Đầu nóng nảy, nói: “Đứa bé này, sao lại không ăn đâu? Xem ra 2 đứa bú một lúc không được, chỉ lo chơi, không chịu ăn.”
Lời của nàng nhắc nhở Đỗ Quyên, vội quay đầu bú sữa, không để ý tới Lâm Xuân.
Ăn xong sớm một chút để người ta đi về, đỡ phải chậm trễ công phu người ta.
Tiểu Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên bú sữa, cũng theo bú sữa.
Vợ Đại Đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai con 2 cánh tay đỡ một đứa, một mặt và Phùng Thị nói chuyện.
Phùng Thị hâm mộ nhìn nàng nói: “Xem Xuân Nhi nhà ngươi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, rắn chắc ghê.”
Vợ Đại Đầu nghe xong cao hứng, nói: “Hắn ăn được. Ta đủ sữa, hắn 1 ngày ăn năm sáu lần. Ăn no còn cố nuốt, luôn bị ọc sữa. Ta cũng không dám cho
hắn ăn nhiều.”
Bên trong 2 phụ nhân nói chuyện, bên ngoài 2 nam nhân cũng nói chuyện.
Hoàng Lão Thực cảm tạ Lâm Đại Đầu nhiều lần, Lâm Đại Đầu thập phần hào sảng,
lớn tiếng nói: “Đừng khách khí. Không phải chỉ một ngụm sữa sao, nơi nào ăn đến nghèo. Ta không cùng ngươi nói nữa, ta phải đi, đi Trần gia xem
xem có trứng gà hay không mượn mười cái, cho nương Xuân Nhi có thêm sữa. Hai đứa bé bú sữa như vậy, không ăn bổ thân mình là không được. Tiểu tử kia còn ăn nhiều, một ngày muốn ăn năm sáu lần!”
Trong phòng ngoài phòng người nghe được đều ngẩn người.
Đỗ Quyên dập đầu bội phục.
Cái này Lâm Đại Đầu!
Sự giả dối giản dị, lòng tham rất rõ ràng thẳng thắn, thực phù hợp tâm tư nông dân, bởi vì nói sâu người nghe không hiểu.
Hoàng Lão Thực phản ứng chậm một chút, Phùng Thị mặt đỏ lên kêu vọng ra bên
ngoài: “Lão Thực, đem múc một chén canh gà cho Lâm tẩu tử.”
Vợ Đại Đầu hoảng hốt vội nói: “Không cần! Không cần! Ta về nhà ăn đi. Nhà ta còn có trứng gà...”
Nàng bên này cố gắng xuống đài, nam nhân của nàng ở bên ngoài phá ——
Lâm Đại Đầu ở bên ngoài nói: “Trong nhà đâu còn trứng gà đâu? Tối qua không nhặt hết sao! Đào tử, đệ muội vừa nói như vậy, vậy cũng tốt, ngươi chớ
khách khí, đều không phải là người ngoài. Ta nói thật, đệ muội một ngày
hay nửa ngày, không biết lúc nào mới xuống sữa. Nếu tối nay hay sáng mai mới xuống sữa, 2 đứa bé này đều dựa vào ngươi nuôi. Ngươi ăn một chén
canh gà, có thể cho trẻ ăn no, cũng tương đương nàng ăn!”
Hoàng Lão Thực chê cười nói: “Điều này cũng nói được!”
Vợ Đại Đầu xấu hổ, không chịu nổi nam nhân của mình, hướng ra ngoài mắng:“Lâm Đại Đầu, ngươi không đi nhổ cỏ, tính tại đây ăn giòi sao! Ta ăn 2
củ khoai núi, cũng có sữa giống vậy. Đi, ngươi đi! Chỉ có một con gà, đệ muội mới ở cữ, ta ăn không phải là táng tận lương tâm!”
Phùng Thị vội nói: “Nào lợi hại như vậy? Lão Thực ngươi nhanh múc đến đây đi!”
Lâm Đại Đầu bên ngoài nói tiếp: “Ta kêu ngươi đoạt ăn từ miệng đệ muội sao? Đây là đúng dịp, chúng ta không có trứng gà, ngươi phải cho 2 đứa nhỏ
bú, ta đành phải nghĩ biện pháp.”
Lại chuyển hướng Hoàng Lão Thực nói: “Nữ nhân nuôi con nhất định phải ăn tốt, bằng không không có
sữa. Nhà ta sữa tốt, đều do ta nuôi ra. Từ khi sinh Xuân Nhi, trứng gà
nhà ta, ngay cả lão Đại, lão Nhị nhà ta cũng không cho chạm vào, toàn để nương Xuân Nhi ăn nên mới có sữa nhiều.”
Hoàng Lão Thực nói đúng, đi phòng bếp múc canh gà.
Lâm Đại Đầu ở trong phòng nghỉ nói: “Đào tử, ngươi đừng lo lắng đệ muội.
Nàng đang ở cữ, nương Nhị gia, thôn trên, đều đến tặng lễ, còn có thể
thiếu gà và trứng gà ăn sao?”
Đỗ Quyên lần nữa bị hắn khôn
khéo tính kế kinh sợ, đồng thời đáy lòng dâng lên cảm giác không ổn ——
nếu Phùng Thị không thể xuống sữa, còn chưa thấy bóng dáng “Ở cữ lễ” sợ
là khó giữ được.
Phùng Thị mạnh mẽ chống mặt, nhìn vợ Đại
Đầu nói: “Đào tử, ngươi đừng ngượng ngùng. Ngươi giúp ta cho con ta bú
sữa, ăn một chén canh gà, có gì đáng nói chứ.”
<br clear=”all”