Điền Duyên
Thấy Lâm Đại Đầu cầm gà hài lòng đi, Đỗ Quyên sinh khí.
Có thể tính sổ như vậy sao?
Cho là thỉnh vú em cũng không thể tính như vậy đi!
Ví như kiếp trước, vô luận Bắc Kinh hay Thượng Hải giá hàng có cao bao nhiêu, nơi nông thôn xa xôi, tiền công và giá hàng không thể cùng người ta so, bằng không còn có thể sống sao?
Nhưng là, bà ngoại và nương, còn có cái kia Lão Thực cha ——
Ai! Sao lại nghĩ không ra chứ?
Chuyện Lâm Đại Đầu tìm Hoàng gia muốn này nọ bị vợ hắn biết, đỏ mặt mắng, muốn đem đồ vật trả lại, nam nhân không cho. Lúc nàng đến Hoàng gia cho Đỗ Quyên bú, xấu hổ không thôi, làm cho Phùng Thị an ủi nàng nửa ngày.
Nếu không phải do Đỗ Quyên đang lúc bú sữa, từng nghe vợ chồng bọn họ ngầm nói chuyện, còn cho rằng đây là bọn họ cố ý diễn Song Hoàng đâu.
Nàng xem như đã nhìn ra. Lâm gia và Hoàng gia vừa vặn tương phản, là Lâm Đại Đầu đương gia. Đừng nhìn Thím Lâm lời nói vang dội, kỳ thật chuyện lớn nàng không làm chủ được. Còn nữa, nữ nhân dễ mềm lòng, mặc dù Lâm Đại Đầu nhỏ nhen tham lam, nhưng thật thương vợ, nàng sẽ không xé rách mặt cùng hắn nháo.
Tính tình Đỗ Quyên, không dễ dàng tức giận, trên đời này không chuyện gì khiến nàng để bụng lâu.
Nhưng là, việc trước mắt này lại làm cho nàng không thể tiêu tan.
Nếu là nàng, làm thế nào cũng được, là Hoàng gia.
Đầu tiên, Phùng Thị không phải là mẹ ruột của thân thể này. Tiếp theo, Phùng Thị lần này sinh con nơi núi hoang thật sự đau khổ, khí sắc trên mặt vẫn chưa khôi phục lại. Còn nữa, trong nhà đã ít đồ như vậy, nếu Lâm Đại Đầu cách năm ba bữa đến cướp đoạt, nàng có thể nào ngồi yên không để ý đến?
Lâm Đại Đầu một lần muốn hai mươi trứng gà và một bình mỡ heo, Đỗ Quyên tính tốt cũng không thể nhịn được nữa.
Nàng nghĩ, tốt xấu mình xuyên việt đến, một đứa bé con còn chưa đầy tháng, vậy cũng không thể tùy ngươi một nông phu nông thôn khi dễ.
Nói ra, mất mặt!
Vì thế, chạng vạng tối Phùng bà mụ đưa nàng đi Lâm gia bú sữa, nàng tuyệt thực, cự tuyệt bú sữa!
Phùng bà mụ và vợ Đại Đầu đều không biết xảy ra chuyện gì, trăm loại làm dịu và đùa, Đỗ Quyên không ăn.
Phùng bà mụ hoảng hốt không thôi, nói: "Đừng ngã bệnh đi?"
Lão thái thái hết xoa đầu lại sờ bụng, không tìm ra duyên cớ. Đỗ Quyên lại không khóc nháo, nhắm mắt lại giống như mê man.
Vợ Đại Đầu sờ trán Đỗ Quyên, nói: "Không nóng. Hẳn là không có việc gì. Nếu không tốt, sao nàng không khóc?"
Phùng bà mụ nghe xong cảm thấy có lý, nhưng Đỗ Quyên không bú sữa, vậy phải làm sao bây giờ?
Đành phải ôm về, nói với Phùng Thị, nghĩ biện pháp khác.
Ra khỏi Lâm gia, Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra.
Hừ, hừ, hừ!
Người đáng chết Lâm Đại Đầu, cho bản cô nương xem tốt lắm!
Sau khi trở về, Phùng Thị lặng người nghe Đỗ Quyên không bú sữa, ngạc nhiên, lại một phen tra xét, cả nhà đều vây quanh giường.
Trong lòng Đỗ Quyên oán giận nói, ta không khóc, các ngươi hoảng cái gì? Có công phu này, không bằng nấu chút cháo đút ta.
Nói thật, nàng thật đói bụng.
Nay ăn ngon dáng dấp tốt, đến giờ liền đói bụng.
Nhưng là, Phùng bà mụ và Phùng Thị đâu biết tâm tư nàng. Nàng đang bú sữa ngon lành, bỗng nhiên hôm nay không ăn, đều cho rằng người nàng không thư thản, ai nghĩ tới nấu nước cơm đút nàng!
Phùng Thị trầm ngâm, muốn ôm nàng vào trong thôn, tìm bà mụ lớn tuổi xem.
Theo nàng nói, thôn Thanh Tuyền có lão nhân đều sống đến tám chín mươi tuổi, trên trăm tuổi cũng có mấy người. Những người này sống lâu, từng trải, nếu trẻ con trên người dính đồ không sạch sẽ, bọn họ có thể nhìn ra.
Đỗ Quyên nghe xong oán thầm, cái này căn bản là mê tín!
Nhưng nàng ngẫm lại, bà mụ giúp nàng tắm ba ngày, cảm thấy mắt tương đối tốt hơn những người này, vì thế nhắm mắt đếm dê, cố gắng vượt qua cơn đói khát ngủ.
Quả nhiên rất nhanh sẽ ngủ.
Phùng bà mụ nghe con gái nói, vội vàng nói: "Ta và con rể ôm nàng đi, ngươi không cần đứng lên."
Vì thế, Hoàng Lão Thực và nhạc mẫu, ôm Đỗ Quyên đi vào thôn tìm lão nhân xem.
Tìm mụ bà lần trước —— Vương nãi nãi.
Vương nãi nãi dùng ngón tay khô gầy sờ Đỗ Quyên từ đầu đến chân một lần, chậm thanh nói: "Tốt thực. Không có chuyện gì. Nàng không bú sữa, có phải vì vợ Đại Đầu, ăn gì đó, sữa có vị? Ngươi thử nấu chút nước cơm đút nàng, xem ăn hay không."
Đỗ Quyên đói bụng ngủ, đến và ngủ không nổi, bị nàng vuốt trên người, lại tỉnh. Lúc này nghe thấy lời của nàng, quả thực muốn hoan hô "cao nhân".
Vì để ổn thỏa, nàng như cũ không dám mở mắt.
Phùng bà mụ nghe Vương nãi nãi nói có lý, vội nói trở về thử xem, liền cáo từ.
Về đến nhà trời đã tối.
Phùng bà mụ đem lời của Vương nãi nãi nói lại cho Phùng Thị nghe, phân phó Phùng Minh Anh nhanh chóng đi phòng bếp nấu nước cơm.
Đêm đó, Đỗ Quyên thật biết điều uống một chén lớn nước cơm, dùng hành động chứng minh sữa vợ Đại Đầu có vấn đề, không phải thân mình nàng có vấn đề, sau đó hài lòng đi ngủ.
Phùng Thị duỗi người nhẹ nhàng thở ra, khen nàng nhu thuận nghe lời.
Đỗ Quyên ngủ, Lâm gia cách vách lại đối nghịch —— tiếng khóc tiểu Lâm Xuân vang tận mây xanh, quanh quẩn tại thôn Thanh Tuyền dãy núi bốn phía bao quanh.
Những ngày trước hắn đều theo Đỗ Quyên cùng ăn và ngủ, chơi và cười, ai ngờ hôm nay Đỗ Quyên không bú sữa, hắn nên làm như thế nào cho phải?
Hắn không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể khóc nháo không thuận theo.
Vợ Đại Đầu dỗ cách nào cũng không được, đành phải ném hắn cho nam nhân.
Lâm Đại Đầu có thể có cách gì?
Hắn bị Lâm Xuân nháo thành 2 cái đầu lớn, ôm hắn ở trong phòng đi qua đi lại, đong đưa, hát ru, làm mặt quỷ, phát ra âm thanh quái dị, bắt Thu Sinh và Hạ Sinh lộn nhào... Biến thành trẻ con đa dạng đùa giỡn. Nhưng mà, tiểu Lâm Xuân nhiều lắm dừng lại nhìn một chút, lại khóc tiếp.
Tiểu tử này khóc suốt, khóc thẳng đến nửa đêm, khóc đến cổ họng đều khàn khàn. Cuối cùng đại khái khóc mệt mỏi, không khí lực, mới mơ màng ngủ. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoảng còn thút thít một tiếng, bĩu môi, thập phần đáng thương.
Trên dưới Lâm gia lúc này mới yên ổn, ai nấy tự ngủ.
Vợ Đại Đầu nhớ kỹ con trai buổi tối còn chưa bú sữa, liền cẩn thận nghiêng người đem đầu nhũ nhét vào trong miệng hắn.
Tiểu Lâm Xuân đang ngủ bản năng cảm thấy bụng đói, rất tự nhiên ăn.
Vợ Đại Đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đối với con trai bỗng nhiên khóc nháo, vẫn hồ đồ. Giằng co một đêm, mệt muốn chết, không cố nổi, ngủ quan trọng hơn.
Cứ tưởng rằng không sao, ai biết sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Xuân lại khóc lên.
Lâm Đại Đầu tâm phiền ý loạn, ôm hắn đi trong sân.
Di! Hắn phát hiện đến trong sân, Lâm Xuân liền ngừng khóc.
Nếu xoay người trở vào, hắn lại khóc.
Vì thế, hắn liền đứng tại trong viện, chỉ vào gà trống vừa thả ra cho con trai chơi.
Lâm Xuân nhìn một hồi, lại khóc lên.
Lâm Đại Đầu bận rộn đến mức dỗ trôi chảy nói: "Đi, đi. Chúng ta đi xem Hoa Nhi muội muội." Chân không ngừng, đi ra ngoài hướng Hoàng gia.
Di, con trai lại không lên tiếng!
Lâm Đại Đầu phát hiện không thích hợp. Hình như con trai muốn đi Hoàng gia.
Nhớ tới lời vợ nói, mỗi lúc con trai bú sữa, nhất định muốn đợi nha đầu Hoàng gia kia ăn hắn mới bằng lòng ăn, không khỏi tỉnh ngộ, vội quay đầu về nhà tìm vợ.
Không hề ngoài ý muốn, Lâm Xuân lại khóc lên.
Vì thế sáng sớm, Lâm Đại Đầu mang theo tiểu Lâm Xuân như lửa cháy mông đi tới Hoàng gia, oa lạp oa lạp đem Lâm Xuân tối qua và sáng nay nháo nói một lần. Phùng bà mụ nghe được trợn mắt há hốc mồm.
"Chả trách tối qua ta nghe Xuân Nhi khóc đến nửa đêm, còn tưởng rằng làm sao đâu!"
Con nhà người ta như vậy đều vì vợ Đại Đầu cho con gái mình bú sữa tạo nên, Phùng Thị đương nhiên không thể mặc kệ, vội đem Đỗ Quyên còn đang ngủ ôm dậy, đưa cho Vợ Đại Đầu bú sữa.