Điền Duyên
Nhậm Tam Hòa nhìn Đỗ Quyên, lại ngẩng đầu đánh giá Hoàng Lão Thực, khẽ cười nói: "Con gái ngươi không giống ngươi. Có phải giống vợ ngươi không?"
Hoàng Lão Thực sửng sốt một chút, "Ân a" hai tiếng, gật đầu nói: "Giống nương nàng!"
Nhậm Tam Hòa không lên tiếng, cúi đầu tiếp tục chăm chú nhìn Đỗ Quyên, nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Đỗ Quyên cảm thấy người này có chút không thích hợp, cũng nhìn hắn chằm chằm.
Một lớn một nhỏ đối diện nhìn nhau một lúc, Đỗ Quyên bỗng nhiên nhếch miệng cười làm Nhậm Tam Hòa ngốc trệ, như bị một chấn động cực lớn, môi hơi run rẩy.
Lâm Đại Mãnh ở một bên thấy hắn ôm Đỗ Quyên thật lâu không lên tiếng, kinh ngạc kêu lên: "Nhậm huynh đệ? Nhậm huynh đệ?"
Nhậm Tam Hòa vội vàng quay đầu, cố lộ ra vẻ tươi cười nói: "Tiểu đệ thấy đứa nhỏ này thật xinh đẹp nên nhìn đến choáng váng. Đáng tiếc ta còn chưa cưới vợ, bằng không sẽ nhanh chóng sinh con trai, sẽ cầu hôn cùng Hoàng huynh đệ."
Mọi người cười ha ha, Hoàng Lão Thực càng cảm thấy trên mặt sáng rọi.
Lâm Đại Đầu dậm chân nói: "Ta nói Nhậm huynh đệ, vừa rồi người không nghe ta nói sao? Đây chính là con dâu ta định ra. Nếu không hôm nay sao có tiệc đầy tháng này chứ."
Mọi người càng cười ngửa tới ngửa lui.
Lâm Đại Đầu nhìn đường đệ cười mắng: "Xem tiền đồ ngươi kia! Nhậm huynh đệ nói giỡn, người ta ngay cả vợ còn chưa có, ngươi hoảng cái gì?"
Lập tức liền có người đảm nhiệm việc mai mối nói: "Nhậm huynh đệ, ngươi muốn tìm dạng con gái nào, ngươi nói đi, cô nương thôn Thanh Tuyền của chúng ta tùy ngươi chọn."
Nhậm Tam Hòa không đáp lời người này, tiếp tục truy vấn Lâm Đại Đầu nói: "Các ngươi thật định thân?" Nói xong đưa ánh mắt ném về phía Hoàng Lão Thực, tựa hồ không thể tin được.
Đỗ Quyên bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy thân mình hắn trong nháy mắt đều căng thẳng.
Hoàng Lão Thực khoát tay nói: "Còn chưa đâu nhưng có ý tứ này."
Lâm Đại Đầu giải thích: "Cũng không xê xích gì nhiều. Chỉ là chưa đặt sính lễ, chờ bọn hắn lớn hơn một chút sẽ đặt sính lễ. Nhưng là Lão Thực huynh đệ, ta an bài này tiệc đầy tháng khá tốt chứ?"
Hắn rất sợ Hoàng Lão Thực quên công lao của hắn, vội vàng nhắc nhở.
Hoàng Lão Thực nhếch miệng cười nói: "Tốt! Ít nhiều nhờ Đại Đầu ca." Ngẫm nghĩ lại nói, "Cũng phiền toái Đại Mãnh ca." Chợt nhớ tới Nhậm Tam Hòa cũng săn rất nhiều thứ, còn có hai đầu hươu, vội thêm vào một câu, "Cảm tạ Nhậm huynh đệ."
Đỗ Quyên nhất thời bật cười, cảm thấy Lão Thực cha quá thành thật.
Nghe nàng cười, Nhậm Tam Hòa vội cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời lộ ra vui vẻ.
Đỗ Quyên cũng híp mắt cười nhìn hắn, suy đoán lai lịch của hắn. Sẽ không là cha ruột của mình tìm tới chứ? Thần thái này, hình dạng này, cũng không giống a!
Mấy ngày nay nàng cũng nghĩ tới thân thế của thân thể này nhưng không nghĩ ra. Rốt cuộc là dưới tình huống gì mà bỏ một đứa con nít trên đỉnh núi hoang vu. Nếu nói là bị người ám hại thì tùy tay vứt xuống đất hoặc là ném vào vách núi, không phải thành bánh thịt sao, cần gì để cho nàng sống sót?
Không nghĩ ra, nàng cũng lười suy nghĩ.
Người trước mắt này, nghe nói đã gia nhập thôn Thanh Tuyền, lẽ ra không quan hệ gì với nàng mới đúng. Nếu có liên quan, không phải là nên mang đi nàng sao?
Mặc kệ như thế nào, nàng cảm giác người này không có ác ý, cho nên cũng không có sợ hãi, chỉ cần để ý một chút.
Trong tiếng la hét ầm ĩ cười đùa, cuối cùng Nhậm Tam Hòa cũng biết rõ sự tình trải qua.
Hắn nhìn Lâm Đại Đầu, nửa thật nửa giả cười nhạo nói: "Ngươi muốn cầu con gái người ta sao? Con trai của ngươi thế nào, có xứng đôi không?" Rồi hướng Hoàng Lão Thực nói, "Hoàng đại ca đừng để hắn dụ, không thể tùy tiện đưa con gái cho hắn. Hôm nay làm tiệc đầy tháng, con mồi trừ bỏ Đại Mãnh ca đánh, tiểu đệ đánh cũng tính một phần. Hắn bất quá chỉ săn mấy con thỏ con..."
Lâm Đại Đầu không ngờ hắn phá mình, nói: "Nhậm huynh đệ, ta không có đắc tội với ngươi mà? Không phải ngươi mới đến sao, hôm nay là lần đầu ta gặp ngươi."
Những người đàn ông cười vang không dứt, la hét nói nên đem Đỗ Quyên định cho con trai Lâm Đại Mãnh mới đúng, bởi vì phần lớn con mồi cũng là do Đại Mãnh ca đánh về.
Lâm Đại Đầu tức giận đến bĩu môi.
Nhậm Tam Hòa không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Đỗ Quyên ôn nhu cười, sau đó rất cẩn thận đem nàng cho Hoàng Lão Thực.
Sau đó, hắn lấy hành trang trên lưng xuống, từ bên trong cầm ra hai cái sừng hươu, nhét vào giữa thân mình của Hoàng Lão Thực và Đỗ Quyên, nói: "Hoàng đại ca, hôm nay đúng dịp lệnh ái... ngày lành của con gái ngươi, tiểu đệ không có thứ gì khác, lộc nhung mới mẻ vừa hạ được, cho tẩu tử bổ thân mình đi."
Tuy Hoàng Lão Thực thật thà nhưng cũng biết lộc nhung quý trọng, vội vàng nói: "Này... sao dám nhận chứ? Huynh đệ giữ lấy tự mình bán lấy tiền đi. Nghe Đại Mãnh ca nói, thứ này thật đắt."
Nhậm Tam Hòa lại cười nói: "Đây là một phần tâm ý của tiểu đệ. Còn hai cái nữa sẽ đưa cho Lâm đại ca, cho lão thái gia cùng lão thái thái dùng." Nói xong đưa hai sừng hươu còn lại cho Lâm Đại Mãnh.
Lâm Đại Mãnh liền chối từ.
Nhậm Tam Hòa nghiêm mặt nói: "Lâm đại ca đừng từ chối. Huynh đệ còn có việc muốn nhờ, chẳng lẽ sẽ không giúp ta?"
Lâm Đại Mãnh lắc đầu bật cười, nhìn Hoàng Lão Thực nói: "Nhậm huynh đệ là người sảng khoái, ngươi hãy thu đi. Qua vài ngày nữa chúng ta giúp Nhậm huynh đệ xây nhà, ngươi có ở không thì đến giúp một tay."
Hoàng Lão Thực rất tin phục Lâm Đại Mãnh, vội gật đầu đồng ý, vừa vui sướng cảm tạ Nhậm Tam Hòa một lần nữa, xong mới vui sướng hài lòng ôm Đỗ Quyên đi qua bên kia.
Phía sau, ánh mắt Nhậm Tam Hòa vẫn đuổi theo bóng lưng hắn.
Hoàng đại nương đón đầu con trai, liếc mắt nhìn thấy lộc nhung, thất kinh hỏi: "Ở đâu ra?"
Hoàng Lão Thực thuật lại tình hình vừa rồi, rồi nói: "Hai cái, chia cho mẹ một cái, còn một cái cho mẹ bọn nhỏ bổ thân mình."
Hoàng đại nương vội cầm lấy một cái lên ngắm nghía rồi lại cầm cái kia lên soi, ước lượng một hồi lâu, mới bỏ lại cái bên tay trái, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cái vừa bỏ lại, luôn cảm thấy cái kia như thô hơn một chút. Bởi trước mặt người không tiện đổi lại, chỉ đành giữ lại mà thôi.
Những người bên cạnh nghe nói đều hâm mộ, đồng loạt vây lại đây muốn xem.
Hoàng đại nương chỉ lo lộc nhung, quăng Đỗ Quyên ra sau đầu. Hoàng Lão Thực tìm không thấy người ôm con gái, đành phải nhìn chung quanh, hét lớn: "Minh Anh, Minh Anh! Tước Nhi, Tước Nhi!"
Phùng Minh Anh nghe tiếng từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy Đỗ Quyên vui mừng, vội qua đỡ lấy, cười nói: "Ngươi thật là viên bột thơm a! Cuối cùng đã trở lại. Đến, tiểu di ôm một cái."
Lúc này, có mấy phụ nữ ôm con hi hi ha ha lại đây, đều hỏi con gái Phùng Thị ở đâu, nói các nàng ôm con đến chúc mừng.
Phùng Thị cao hứng cực kỳ, vội mời mọi người vào nhà chính. Lại kêu Hoàng Lão Thực chuyển giường trúc ra để mọi người đem đám trẻ chưa biết đi trên giường. Đỗ Quyên cũng bị thả lên, biết đi thì chơi dưới đất.
An bài thỏa đáng xong, Phùng Thị lại đem trứng trà ngũ vị hương nấu xong tối qua ra, dùng rổ đựng, kêu đám trẻ đang chơi bên ngoài vào, mỗi người một cái trứng trà.
Một đám trẻ đi vào, có đưa chắc nịch đen nhẻm, có đứa gầy gò vàng vọt, có đứa thay bộ đồ mới, lại có đứa cả người bẩn thỉu đều là bùn tro, còn có đứa chảy nước mũi lòng thòng hít ra hít vào, có đứa lớn gan cợt nhả, quấn lấy Phùng Thị muốn chọn cái trứng lớn, có đứa gan nhỏ sợ hãi không dám lên tiếng, Phùng Thị đứa trứng gà tới tay mới dám nhận...
Âm thanh trong phòng phảng phất như chim khách nháo xuân, líu ríu ồn ào suýt chút dở cả nóc nhà.
Tình cảnh này náo nhiệt hơn phía ngoài, càng khôi hài có vị hơn.
Đây cũng là lúc trước Lâm Đại Mãnh nói, cho hoạt động trăng tròn của Đỗ Quyên thêm vui vẻ.
Đứa nhỏ lớn một chút chỉ lo bóc trứng trà ăn. Có đứa không nỡ ăn, cất trong túi, thèm thuồng nhìn chằm chằm người khác ăn, rồi so trứng ai lớn hơn.
Trên giường trúc là một tình cảnh khác.
Đỗ Quyên nghiêng dựa vào người tiểu di, nhìn đám trẻ trong thôn cười a a. Cái này mới thật sự là tụ hội, có cảm giác sinh nhật.
Thấy đám trẻ không đi, còn có 2 đứa trạc cỡ mình, giật mình, nàng lại bắt đầu khoa tay múa chân thủ thế, muốn xem có Lý Đôn ở trong đó hay không.
Đỗ Quyên vừa cười vừa khoa tay múa chân, tiểu Lâm Xuân ngồi bên cạnh nàng vui vẻ nhất, cười theo.
Không ngờ con trai của Lâm Đại Mãnh, gọi Cửu Nhi, lớn hơn Lâm Xuân ba tháng, bộ dạng rắn chắc, khoẻ mạnh kháu khỉnh, đã biết đi, như con chó nhỏ phịch đến trước mặt Đỗ Quyên, đưa tay sờ mặt nàng.