Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Thành Ngọc Kinh là đô thành Đại Hiên hoàng triều, là trung tâm quyền lợi Đại Hiên hoàng triều. Bách tính thương nhân, văn nhân thực khách, võ giả du khách chật ních đường cái phồn hoa náo nhiệt, thế gia đại tộc, thế lực trong triều, cùng các loại thế lực lớn nhỏ giăng khắp nơi. Tòa thành thị này ngợp trong vàng son, phồn hoa màu mỡ. Vụng trộm cũng sẽ có đao quang kiếm ảnh, ám ảnh trùng điệp.
Bầu trời trong xanh, mấy đóa mây trắng trên phiêu đãng không trung, chỗ sâu trong cung điện một xa hoa của Ngọc Kinh thành, cung điện không chỉ rộng lớn, hơn nữa còn rất hoa lệ, có thể nói là là rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng. Bốn góc điện nhổng lên thật cao, ưu mỹ giống như chim Yến bốn giương cánh muốn bay. Bên ngoài cung điện, một thiếu niên anh tuấn nằm trên xích đu, cung nữ bên cạnh đang nhàn nhã lúc lắc, tâm tình thiếu niên cũng nhàn nhã như biên độ xích đu dao động.
Trong miệng Lý Chính phát ra tiểu khúc cung nữ không biết tên, thỉnh thoảng nắm thức ăn cho cá ném vào trong hồ nhỏ phía trước, nhất thời để một đám cá muôn hồng nghìn tía tranh nhau chen lấn lộ ra khỏi mặt hồ. Cái gì, muôn hồng nghìn tía không phải hình dung hoa à, cá còn có thể muôn hồng nghìn tía. Lý Chính biết ý tưởng này, không khỏi xùy cười một tiếng. Hoàng tử sinh hoạt so vui vẻ hơn với ngươi tưởng tượng đó!
Tam hoàng tử Lý Chính một tiếp thụ qua chín năm giáo dục bắt buộc của người bình thường. Không sai, hắn là một người linh hồn xuyên việt đã được hai năm. Năm nay vừa tròn mười sáu, chuẩn bị khai phủ. Hoàng tử Đại Hiên hoàng triều mười sáu tuổi rời khỏi hoàng cung khai phủ, nếu hoàng tử là người kiệt xuất, trong bốn năm sẽ được hoàng đế ban cho đất phong một phương, nắm quyền chưởng quản một phương. Bởi vậy Lý Chính hiện tại không chút nào hoảng, còn có chút hưng phấn nhỏ:
- Hiện tại ta rốt cục có thể rời khỏi hoàng cung, có thể tự do đi ra dạo phố du ngoạn, đi xem một chút thanh lâu truyền thống cổ đại, hắc hắc, chuẩn bị hưởng thụ sinh hoạt cổ đại thối nát của hoàng tử một chút
Khí tức tự do!
Lý Chính nghĩ tới đây, tâm tình càng ngày càng kích động. Biên độ xích đu lắc lư càng ngày càng nhanh.
- Rốt cục có thể đi Thư Vân các mở mang kiến thức một chút…
Buổi tối Ngọc Kinh thành là phong cảnh đặc sắc nhất: Thư Vân các, bên trong có danh kỹ nổi tiếng khắp kinh thành, mỹ nhân yếu đuối như nước, cầm sư kỹ nghệ cao siêu, quan to quyền quý, tài tử giai nhân điều tụ tập. Trong lòng Lý Chính nghĩ đến cái này, biên độ xích đu dao động càng nhanh hơn.
Đã ở đây hơn hai năm nhưng số lần ra khỏi hoàng cung không cao hơn năm ngón tay. Lý Chính thực sự phiền muộn đến sắp hỏng, hoàng tử sinh hoạt không tệ, nhưng tiểu tỷ tỷ trong cung chỉ nhìn không thể đụng vào. Trong cung lại không thể tùy tiện đi lại, mỗi ngày đều là ba điểm trên một đường thẳng. Mỗi ngày cũng chỉ xuất phát từ cung điện Vân Ương cung của mình, đi đến điện của mẫu phi thỉnh an, sau đó lại đi Quốc Tử Giám học tập.
Trong lòng Lý Chính nghĩ: Chơi trước hai năm, sau đó lại đi đất phong, làm tiểu vương gia tiêu dao. Ngươi nói cái gì, hoàng tử kiệt xuất mới có đất phong, xin lỗi, người của thế giới này, không cần tính ngươi kiệt xuất hay không, là sức ảnh hưởng của mẫu thân ngươi và gia tộc sau lưng có kiệt xuất hay không mới đúng.
Vừa hay, mẫu thân Lý Chính là một trong ba đại quý phi hậu cung, Vân Phi. Còn gia tộc sau lưng quý phi có thể là gia tộc bình thường à. Lại nói không phải nói sau khi người xuyên việt, không phải mạnh nhất thì cũng xưng vương xưng đế à. Ai! Lý Chính nghĩ tới đây thì trong lòng buồn bực: ‘Ngươi biết hai năm nay ta làm sao qua được không?’
Vừa đi tới nơi võ đạo thông thiên, hoàng triều, tông môn, thế gia tràn ngập thế giới này lại bắt đầu từ thân phận hoàng tử, cứ nghĩ giống như trong tiểu thuyết, siêu cấp thiên tài hoặc là phế vật, bắt đầu làm cho hoàng đế chú ý, các hoàng tử căm thù, sau đó bị cuốn vào trong đấu tranh càng chiến càng hăng, mị lực cá nhân càng ngày càng cao, nhân kiệt nào thiên tài gì đó đều đến phụ trợ mình, sau cùng vấn đỉnh thiên hạ.
Ha ha, là mình quá thuần khiết. Một, mình không phải siêu cấp thiên tài, hai, không phải phế vật, tu vi giống như thiên tài phổ thông bình thường, mưu lược IQ thường thường không có gì lạ. Cái gì tiếp tục tranh giành, ha ha, thái tử đã có, mẫu thân thái tử Lý Vũ là hoàng hậu, ngoại công của hắn là thái úy Đại Hiên hoàng triều. Mà cho dù thái tử ngoài ý liệu chết hợp tình lý thì còn có Nhị hoàng tử đây, Vũ Vương Lý Vũ, mẫu hậu của Nhị hoàng tử cũng là một trong ba đại quý phi, thừa tướng là ông ngoại hắn.
Nhị hoàng tử dã tâm bừng bừng, hiện tại là người cạnh tranh lớn nhất của thái tử, thế lực so với thái tử sàn sàn với nhau. Huống chi Tứ hoàng tử Lý Duyệt tài hoa và dung mạo song tuyệt, tuổi trẻ thành danh, tài văn chương nổi bật. Ngũ hoàng tử Lý Tuân là một siêu cấp thiên tài, mẫu thân hắn Dương Quý Phi chính là người của đệ nhất thế gia Đại Hiên hoàng triều. Thế lực Ngũ hoàng tử gần như chỉ phía dưới ở thái tử, Vũ Vương.
Bây giờ Tam hoàng tử Lý Chính, Tứ hoàng tử Lý Duyệt, Ngũ hoàng tử Lý Tuân đều sẽ khai phủ trong năm nay. Tróng đó có nhân vật như Bát hoàng tử Lý Vọng, mẫu thân là cung nữ do Đại Hiên hoàng đế Lý Thần một đêm sủng hạnh, thần hoàng đối với Bát hoàng tử không thèm để ý chút nào. Mà Lý Vọng lại là phế vật... Đương nhiên, phế vật này không phải phế vật, chỉ là thiên phú giống như người bình thường. Nhưng so với những hoàng tử và vương công tử đệ thì lộ ra sự phế vật. Tính cách quái gở, bình thường sẽ các bị hoàng tử cùng công tử thế gia chế giễu.
Mẫu thân nó, ngoại trừ mấy hoàng tử nổi bật này ra, Lý Chính và các hoàng tử phổ biến khác thì thường thường không có gì lạ, hoàng tử nhỏ nhất - thập tam hoàng tử đều đã mười bốn tuổi, cho nên tuổi tác mấy hoàng tử không kém nhiều. Không có cách nào, tranh lại không tranh nổi, đánh thì đánh không lại, lại không có năng lực nổi bật, thường thường không có gì lạ, cũng chỉ làm một tiểu vương gia tiêu dao mà thôi.
Cuộc sống ngày ngày vô cùng bình tĩnh. Buổi sáng đi Vân Phi cung thỉnh an, sau đó đi Quốc Tử Giám học tập, sau đó về Vân Ương cung. Bởi vì Lý Chính biểu hiện ra không có ý tranh giành hoàng vị, cho nên mỗi hoàng tử ở mặt ngoài đối với Lý Chính cũng rất hữu hảo.
“Tam hoàng đệ, Tam hoàng huynh” các huynh đệ nhiệt tình hô gọi, Lý Chính cũng nhiệt tình đáp lại, hòa thuận ở chung với mấy huynh đệ bình tĩnh qua hai năm. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng đi quan tâm Bát hoàng tử một chút, tiếp tế hắn một chút, làm cho hắn cảm nhận được tình cảm ca ca, vạn nhất lỡ như hắn là nhân vật chính thì sao, tuyệt đối có lợi mà vô hại. Ấy! Ổn định đừng lãng!
- Về phần tại sao không có người chèn ép ta, ngươi xem hoàng tử là kẻ ngu à, không có việc làm à, vô duyên vô cớ tạo ra một địch nhân. Hay là muốn tìm cảm giác tồn tại?
Lý Chính bất đắc dĩ cảm thán:
- Ta chỉ muốn sinh hoạt giản dị mà tự nhiên thôi!
- Thanh Vũ, qua tới đây giúp ta xoa bóp vai…
Thanh Nguyệt, lột da nho…
- Vâng, điện hạ…
Thanh Vũ Thanh Nguyệt hai tiểu cung nữ đáng yêu dịu dàng đáp lại.
Lúc này, ngoài Ngọc Kinh thành, cách ba mươi dặm, một đội xe nhanh chóng chạy hướng Ngọc Kinh thành, một vị võ tướng người mặc áo giáp bạch sắc đi đến trước một chiếc xe ngựa xa hoa đại khí, nói khẽ.
- Thiếu chủ, sắp đến Ngọc Kinh thành
- Ừm, tiến vào Ngọc Kinh thành!
Trong xe phát ra một giọng nữ mát lạnh.