Chương 18

Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 18: Thân cận

Trên đường, Kinh Ngạo Tuyết cố nói chuyện với Thẩm Lục Mạn, nhưng tính tình Thẩm Lục Mạn luôn trầm muộn, lại ít để ý nàng, cho nên ít nói nhiều hơn vài chữ, chỉ ứng tiếng, đơn giản 'ân' hoặc 'ừm'.

Kinh Ngạo Tuyết nói vài câu xong liền lúng túng ngậm miệng lại.

Nàng đi phía trước, Thẩm Lục Mạn không nhanh không chậm đi sau, tiếng bước chân của nàng rất nhẹ, mơ hồ mới nghe thấy.

Kinh Ngạo Tuyết có chút hối hận gọi Thẩm Lục Mạn ra đây, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể để nàng đi về.

Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, Thẩm Lục Mạn lại đi vài bước tới trước chần chờ nói: "lần trước ngươi bị thương ở đâu?"

Câu hỏi này không đầu không đuôi, Kinh Ngạo Tuyết không hiểu nhìn nàng một cái trầm tư một hồi nói: "ở trong núi."

"Sao lại vậy? ta thường lên núi, nhưng chưa từng gặp mãnh thú hung ác?"

Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, nàng không phải bị dã thú đả thương mà kinh mạch bị đứt chuẩn đoán được là do bị liệt hỏa thiêu, cho nên mới đoạn tuyệt sinh cơ, khi đại phu Bách Thảo Đường nói lời này, Thẩm Lục Mạn cũng ở đó.

Hẳn là nàng biết, sao còn hỏi như vậy?

Không lẽ chưa tìm hiểu trọng tâm câu chuyện?

Kinh Ngạo Tuyết nhếch miệng, không nói mình hấp thụ mộc hệ nhân tử mới bị thường, mà nói dối là: "ta muốn lên núi săn thú, kết quả không biết vì sao, trong cơ thể truyền đến cơn đau thấu xương.... hiện tại ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Nàng nói đến đây sắc mặt trầm xuống, tuy nàng nghỉ ngơi vài ngày dưỡng tốt thương trên người, nhưng nếu sau này còn xuất hiện tình huống như vậy, thì đau đớn này nàng cũng không chắc chịu nổi.

Thẩm Lục Mạn dừng bước chân, nghĩ ngờ nghĩ đến: khi đó rõ ràng Kinh Ngạo Tuyết từ Hàn gia lấy về một đống đồ ăn, sao lại còn lên núi săn thú?

Nàng thấy thái độ Kinh Ngạo Tuyết có chút tránh né cũng không định bóc trần nàng, nói: "triệu chứng này của người nghe giống như mấy năm trước từ bí cảnh chạy về, khi đó là vì dị hỏa trong người ngươi bắt đầu hoạt động, thiêu hủy linh căn của ngươi, còn lần này chắc là dị hỏa lưu lại trong cơ thể ngươi, không biết vì nguyên nhân gì, lần nữa lại hoạt động."

Cứ như vậy thì tình huống rất nghiêm trọng.

Hai người nhìn nhau, Kinh Ngạo Tuyết giật khóe miệng nói: "mọi chuyện với chúng ta cũng không xấu như vậy. chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi, nói chung chỉ cần ta có phương thuốc, cho dù có bị thương lần nữa cũng có thể chế dược hoàn để khôi phục."

Thẩm Lục Mạn lại không thể lạc quan như nàng, nàng cau mày biểu tình trên mặt 10 phần nghiêm túc.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, ngược lại không còn cảm giác xa cách trước đó.

Từ nhỏ nàng đã cô nhi, tuy tính tình cổ quái, nhưng dù sao cũng là con người, dĩ nhiên khát vọng giữa con người với con người dĩ nhiên cũng muốn có.

Dưới cái nhìn của nàng, Thẩm Lục Mạn quan tâm nàng đã đủ làm cho lòng nàng ấm áp.

Nàng chậm lại biểu tình, giọng nói êm tai: "yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu."

Ngữ khí nàng kiên định, thực tế thì cũng có cách bảo toàn tính mạng, chỉ cần cố gắng đề thăng mộc hệ dị năng của mình, tăng cường năng lực chữa trị, thì không cần lo bị thụ thương.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, trong lòng mặc dù bất an nhưng cũng nghĩ đến điều tốt nhất.

Nàng không muốn Kinh Ngạo Tuyết nghĩ nhiều, liền nói sang chuyện khác: "khi nãy ngươi nói, muốn trồng trọt dưới chân núi?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "trước đó ở Bách Thảo Đường ta mua thật nhiều hạt giống thảo dược, cũng là vì nguyên nhân này."

"Nhưng mà, trồng thảo dược sẽ rất khó khăn, mỗi loại thảo dược hoàn cảnh sinh trưởng lại không giống nhau, ngươi..."

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi nói: "chúng ta là tu sĩ, mặc dù ta không thể sử dụng linh lực, nhưng ngươi lại có thể a, xung quanh ruộng bây một trận pháp, đối với ngươi mà nói cũng không khó a."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái bất đắc dĩ nói: "muốn bày trận pháp thì cần có linh thạch, chỗ này là nhân gian, muốn tìm linh thạch, thì còn khó hơn lên trời."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ai nói nhất định phải cần có linh thạch, chỉ cần linh khí là đủ, hơn nữa ngọc chứa linh khí rất nhanh hết, lại chỉ dùng được một viên linh thạch."

"Hơn nữa ta không trồng thảo dược quý hiếm gì, chỉ vài thứ bình thường thôi, có thể trồng sống được, loại khác sống không được cũng không sao, với lại trên người ta còn bạc, cộng lại cũng còn 7 8 trăm lượng, đủ chi tiêu một thời gian."

"Còn nếu hết tiền, ta sẽ ra ngoài buôn bán, sẽ không để ngươi và Liễu Nhi đói."

Kinh Ngạo Tuyết nói còn nhìn Thẩm Lục Mạn đá lông nheo mấy cái, bộ dáng nhìn qua tương tự Liễu Nhi 10 phần.

Thẩm Lục Mạn có chút sửng sốt, nhịn không được bật cười nói: "nếu nói vậy thì cũng được."

Qua cuộc nói chuyện thân nghị với nhau, sau đó hai người các nàng cứ rỗi lại nói một câu.

Kinh Ngạo Tuyết có ký ức hai người, đã từng hiểu nhiều thứ, cho nên rất biết cách nói chuyện.

Thẩm Lục Mạn tương đối ít nói hơn, chỉ nói từ sắc bén, trước kia cũng xem không ít sách, lời nói đều có ý sâu xa.

Nhưng cứ mỗi đề tài Kinh Ngạo Tuyết nói, Thẩm Lục Mạn đều ghi nhớ, thị giác của nàng rất đặc biệt, luôn mang đến cho Kinh Ngạo Tuyết ý tưởng mới cảm xúc mới.

Khi hai người dừng lại nhìn cái nhà lá mới ý thức được các nàng đã hàn huyên một đường, được nửa canh giờ, đến chân núi rồi.

Kinh Ngạo Tuyết trong lòng chậc chậc hai tiếng, thầm nghĩ: Thẩm Lục Mạn đúng là một cái bảo tàng, cần có người đào xới, mới có thể thấy được tinh quang trên người nàng.

Lúc này ánh mắt nàng thưởng thức nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi cảm thấy cái nhà lá này thế nào?"

Thẩm Lục Mạn dạo quanh một vòng trước rồi nói: "cái nhà lá này bị bỏ hoang lâu rồi, tiểu viện có tường đất sụp hơn phân nửa, nếu ngươi muốn đến đây ở, thì cần tìm người sửa lại."

Nàng nói khuyết điểm trước, sau đó liền vào đề câu chuyện, nói: "bất quá, chỗ này đúng là nơi an cư tốt, ngoài cửa còn có thanh sơn lục thủy, cách đó không xa là 20 mẫu ruộng của người, nếu muốn lên trấn đi nửa giờ thì có thể đến cửa thôn, so với nơi chúng ta ở hiện nay, tiện hơn rất nhiều."

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên nói: "xem ra ngươi không ngại khi ta dọn nhà đến đây?"

Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "nơi này ngay trong chân núi, cũng thuận tiện cho ta lên núi săn thú, còn nữa xung quanh đây còn có vài gia đình, ta nghe nói đều là người lương thiện, trong nhà cũng có trẻ con, Liễu Nhi cũng có thể đi theo bọn chúng vui đùa."

Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói: "chính là cái này, ngươi cũng đã đồng ý rồi, vậy hôm nào ta tìm người đến sửa một chút, chúng ta nhanh dọn nhà đến đây trồng trọt."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng hứng thú, liền nói: "cũng được, bất ngươi đến chỗ thôn trưởng nói một chút, với lại hiện tại nông nhàn, thanh niên các gia đình cũng đang ở nhà nhàn rỗi, chỉ cần ngươi chịu xuất tiền công trả, bọn họ liền đến giúp."

Mọi chuyện trong thôn Kinh Ngạo Tuyết không biết nhiều, nghe vậy có chút rối bời liền đem hà bao ném cho Thẩm Lục Mạn để nàng đến nói với thôn trưởng, chuyện sửa nhà này toàn quyền giao cho nàng.

Thẩm Lục Mạn đổi sắc nói: "vậy ngươi làm cái gì?"

Nếu là trước kia nàng không dám nói chuyện với Kinh Ngạo Tuyết như vậy, thế nhưng một đường hai người nói chuyện với nhau, nàng đối với Kinh Ngạo Tuyết có thêm vài phần hảo cảm, còn tưởng Kinh Ngạo Tuyết đem chuyện cho nàng làm rồi lại chạy lên trấn hồ nháo, sắc mặt liền khó chịu.

Kinh Ngạo Tuyết không phát hiện ra, chỉ nhìn núi lớn cách đó không xa nói: "ta muốn đem giống thảo dược xử lý một chút, chờ mấy ngày nữa phát mầm, sau đó đem trồng trên đất."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, trong lòng thở dài một hơi.

Nàng cũng có chút hổ thẹn vì thái độ trước đó, thấy ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết nhìn lên núi, liền đề nghị: "có muốn đi lên núi dạo một chút không?"

Kinh Ngạo Tuyết đang có ý đó, liền gật đầu lên tiếng, hai người cùng đi lên núi.

Núi này tính ra không cao, lại liền nhau không ngớt, còn có một mảng rừng hoang sâu rộng lớn, bên trong không có người ở.

Ngoài núi có thể săn được thỏ rừng, gà rừng, đến ngọn núi xa hơn có thể nhìn thấy dã lang, dã gấu, đôi khi Thẩm Lục Mạn thiếu bạc lại đi sâu vào trong núi, đánh một đống mồi đem đi tửu lâu bán.

Tay nghề săn thú của nàng so với lão thợ săn trong thôn còn giỏi hơn, cũng không phải vì kỹ thuật săn thú của nàng cao siêu, mà vì nàng là tu sĩ, tuy chỉ đến cấp 3, ở nhân gian này cũng coi như cường giả với người bình thường, còn chưa nói trên người nàng còn thứ phòng thủ khác.

Kinh Ngạo Tuyết leo đến sườn núi liền mệt ngồi xuống đất thở hổn hển, trái lại Thẩm Lục Mạn bên cạnh không có việc gì đứng thẳng tắp.

Quả nhiên người so người thì chết, hàng so hàng thì ném a, Kinh Ngạo Tuyết đưa tay lau mồ hôi, nhìn địa thế thôn trang bằng phẳng dưới chân núi.

Từ trên này nhìn xuống, làng cũng không hề nhỏ, chí ít cũng mấy trăm hộ gia đình, mà viện tử của nàng lại nằm ngoài rìa với thôn.

Nàng nhìn thấy viện tử lại nhớ đến Liễu Nhi đang ở trong nhà, vội đứng dậy nói: "Liễu Nhi làm sao đây?"

Thẩm Lục Mạn nói: "trước khi đi ta có để lại tờ giấy, nếu Liễu Nhi ngủ trưa dậy, sẽ biết ta lên núi, ngươi đi cùng ta, tính tình nàng nhu thuận, trong thôn lại an toàn, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi nói: "xem ra sớm dời đi mới tốt, chúng ta ở nơi quá hẻo lánh, xung quanh không có nhà ai, nếu dời đến chân núi, cùng hàng xóm có quen biết, khi chúng ta bận rộn, có thể đem Liễu Nhi giao cho bọn họ, nhờ bọn họ trông nom giúp."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái cười nói: "cũng được, vậy ngươi còn muốn lên núi không?"

Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn còn có nửa núi chưa lên tới, cảm giác chân mình sắp nhũn ra, nàng vội khoát tay nói: "không đi, đi nữa sẽ là ngươi cõng ta xuống núi."

"Được, ta cõng ngươi." sắc mặt Thẩm Lục Mạn lạnh nhạt.

Khóe môi Kinh Ngạo Tuyết giật giật nói: "đa tạ, nhưng là ta tự mình đi được."

Dứt lời, liền chống gậy xuống núi, Thẩm Lục Mạn nhìn bộ dạng nàng chật vật nhịn không được bật cười.

Đường xuống núi so với lúc đi càng khó đi, Kinh Ngạo Tuyết mệt mỏi, chuyến này đi liền nói lắp, nhiều lần phải nhờ Thẩm Lục Mạn ra tay đỡ, nếu không sẽ hụt chân mà lăn xuống chân núi.

Ban đầu nàng có chút ngại ngùng nhưng thấy sắc mặt Thẩm Lục Mạn không đổi, liền tự nhiên hơn liền dựa vào Thẩm Lục Mạn đi xuống núi.

Chờ đến đồng bằng, sau lưng Kinh Ngạo Tuyết liền ướt nhẹp mồ hôi.

Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, trong lòng đối với nàng rất bội phục, cũng quyết định rèn luyện thân thể cho tốt, không thể như củi mục, nếu không.... thì mình sẽ mất mặt nhất nhà a.

Nhấn Mở Bình Luận