Chương 2: Xuyên qua

[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Thân thể mệt mỏi
quá. Ta sao thế này? Qủy áp giường sao? Muốn mở mắt mà không sao nhấc mí mắt lên được. Đáng ghét, sao lại thế này, ai nói cho ta với? Chẳng lẽ
ta bởi vì mệt quá mà chết sao?

“Điện hạ Asisư! Điện hạ Asisư! Xin hãy tỉnh lại…”

Ai là Asisư a? Trong TV có nhân vật chính tên Asisư sao? Hay là “nữ hoàng Ai Cập” được chuyển thể thành phim truyền hình? Hừ, càng là tác phẩm
kinh điển thì càng bị đem chuyển thể. Ta nhớ tới bộ Ynuyasha bị chuyển
thành thể loại kịch, bị người ta đem xào nấu không ra gì. Lại nói, diễn
viên diễn Sheshoumaru bộ dạng tuy giống như nguyên tác miêu tả nhưng
diễn xuất lại không bằng một phần mười — không, là 1% so với nguyên tác
miêu tả. Bất quá vẫn là có hương vị. Bởi vì hắn rất suất, suất giống
Sheshoumaru. Không đúng, làm gì có người bình thường nào diễn được cái
phong thái hơn người của hắn chứ. Lại nói tiếp, diễn viên đóng vai
Kikyou cũng rất có hương vị, trừ bỏ một điểm, thích vây quanh bản thân
mình. Tuy rằng vừa nhìn là biết thuộc loại không thể bảo hộ bản thân,
tư thế cũng rất chướng tai gai mắt. Không thể tao nhã một chút sao?
Không thể giống Kikyou trong nguyên tác là thường xuyên bắt chéo tay
nhau đặt trước bụng được sao? Đó mới là Kikyou trong cảm nhận của ta.
Ngô, cũng cần nói rõ một chút. Ta không thích Kikyou, người ta thích là
Kagome, bbởi vì nàng luôn tràn đầy sức sống, nhiệt tình, hiểu rõ được
bản thân muốn cái gì. Nàng không giống Kikyou, không phải là một cô
nương cao nhã thánh khiết thoát tục. Hoặc là nói, ta chính là không
thích nữ nhân hay làm bộ làm tịch. Tuy rằng ta không giỏi biểu đạt,
nhưng trong nội tâm ta, vẫn là BS cô nương này. Sống được quá mệt mỏi
thôi.

Nha! Ta nghĩ đi đâu vậy? Thật là càng nghĩ càng xa

“Asisư điện hạ! Asisư điện hạ! Xin ngài tỉnh lại…”

Dựa vào! Con bà nó! Đây là cái phim truyền hình gì nha? Nói mãi chưa dứt?
Cô nương ta tuy không thích phát uy, nhưng không có nghĩa là không tức
giận. Chờ ta tỉnh ngủ sẽ đá bay cái tivi kia đi. Ầm ỹ chết người

Ta không vui mở mắt, nhìn quanh tìm cái tivi để ném. Vừa chuyển đầu liền trợn tròn mắt

Đây là đâu? Rất, rất, rất khoa trương. Cả một phòng dát vàng óng ánh, lóe
sáng chói mắt. Phải biết là hiện tại vàng cũng không phải tiện nghi.
Người ta nói, thịnh thế ẩn mình lọan thế hoàng kim. Hiện giờ thế đạo rối loạn, cất dấu phẩm cùng kim giới cũng trướng. Lần trước nhìn trúng một
cái vòng tay ánh vàng rực rỡ còn không dám bỏ tiền mua, thế nhưng nơi
này lại xa xỉ đến mức ngay cả cái chậu cũng làm bằng hoàng kim

%D#%–#

Vàng có vẻ rất nặng a, tay các ngươi không mỏi sao?

Hai ba cô nương trước mắt bộ dáng tương tự nhau, màu da đều ngăm đen. Lạ
nhất chính là quần áo của các nàng nhìn thế nào cũng không phải quần áo
hiện đại. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, ta đang mơ?

Nhắm mắt, lại mở ra. Mấy cô nương kia vẫn đứng lẳng lặng ở một bên, yên lặng chờ đợi

Người vẫn đứng đó

Ta bất đắc dĩ nhận ra…

Ta xuyên không

Đáng giận, ta làm sao có thể xuyên không?

Tuy ta là trạch nữ, cũng xem không ít tiểu thuyết xuyên không,nhưng là
người hiện đại, sao có thể gặp sự tình này mà hô to gọi nhỏ? Ta làm bộ
bình tĩnh ngồi xuống. Vài cô nương nhanh nhẹn đi lên giúp ta rửa mặt
chải đầu. Hoàn hảo, các nàng giúp ta an bài tốt. Ân, không mất mặt. Nếu ở đây mà bị mất mặt, ta liền BS bản thân cho rồi. Không đầu óc không cần
thủ, chỉ cần để các nàng làm là được. Kiểu cuộc sống này khác gì con chó nhỏ. Ta đường đường là một thanh niên tri thức từ thế kỷ 21 sao có thể
phạm phải sai lầm này?

“Điện hạ Asisư!” Một cô nương bước lên,
nhẹ nhàng gọi ta. Trong mộng nghe được vài tiếng gọi Asisư hướng ta gọi, thực không nghĩ tới, ta thực sự xuyên không vào truyện tranh. Ta chớp
mắt ám chỉ nàng tiếp tục nói. Ta không nghĩ mở miệng, tuy ta nghe hiểu
được ngôn ngữ Ai Cậo cổ này nhưng không có nghĩa là ta có thể nói được.
Có thể không cần hé răng thì không hé vậy, trước tiên thăm dò tình huống hiện tại đã

Rửa mặt, chải đầu, trang điểm…

Ta giống y hệt bức tượng vậy, chỉ lẳng lặng ngồi yên vì mấy chuyện sinh họat thường
ngày kia đều có người lo hết. Ari – nữ quan uy nghiêm kia vừa nói hôm
nay Menfuisư đi nơi nào nơi nào, ta ngốc mới đi tìm hắn

Lúc này
ta một thân hừng hực lửa giận. Thế này là sao? Nếu muốn ta xuyên qua,thì tại sao không xuyên đến Hitaito chứ? Vì cái gì lại đưa ta đến Ai Cập
cổ, vì sao muốn ta thành Asisư chứ? Vậy Asisư thật đi đâu? Hỉện tại là
thời nào? Carol tới chưa? Ta thương cảm Asisư bị Menfuisu vứt bỏ nhưng
không có nghĩa là muốn trở thành nàng. Làm thế nào bây giờ? Hiện tại
người sắp bị vứt bỏ là ta. Ta nên thấy nguyên bản Asisư may mắn, hay là
bi ai cho tương lai không hay ho của bản thân?

Phải biết rằng,
người ta thích là Izumin, chứ không phải cái tên Tiểu Bạch chỉ biết bạo
ngược kia. Ta thật không biết, đối với hắn, ta nên ôm cái thái độ gì
đây. Thực tại một chút thì cho dù ta muốn nghĩ biện pháp quyến rũ
Mưnfuisư, cũng là muốn hắn yêu Asisư. Không phải sao? Nhìn trong nguyên
tác, hắn đối với Asisư chỉ có tình tỷ đệ. Lúc đem nàng gả cho Babylon,
cũng có tâm tư lo nghĩ vì nàng. Bất quá, ta thấy nguyên nhân lớn nhất là hắn sợ Asisư hãm hại Carol. Thật không hiểu, chỉ là một cái nữ hài tử
nước Mỹ thôi mà? Tóc vàng mắt xanh mặc dù làm cho hàng nghìn người kinh
diễm, cũng không có nghĩa là nàng có thể đem người ta khi dễ đi? Bất
công cũng quá mức rồi

Ta tiếp tục suy nghĩ miên man Ari tiếp
tục tô tô vẽ vẽ hình gì đó lên mặt ta. Nói đến truyện này, ta cảm thấy
thật may mắn. Trước kia, ta luôn kháng nghị việc trang điểm lên mặt
nình. Trang điểm một lần, tẩy một lần, trang điểm một lần, lại tẩy đi
một lần chưa bao giờ hài lòng cả. Hiện tại làn da ta thật mịn màng, ta
sờ soạng một phen, thấy toàn phấn trắng. Nguyên lai đồ trang điểm được
bê lên mặt ta cũng có trọng lượng không nhẹ a. Về sau phải nghĩ biện
pháp giảm bớt lượng phấn chút. Khả ngàn vạn đừng để khuôn mặt toàn son
với phấn này mà giáp mặt với người mình thích

Thất vất vả Ari mới “thu phục” được mặt ta. Sau đó nàng mặc quần áo cho ta, mang áo choàng
vàng kim lên vai ta. Nha, trời ạ. Còn tưởng làm công chúa dễ dàng lắm,
giờ mới biết nguyên lai làm công chúa thì phải có năng lực phi thường
mới gánh nổi. Bởi lúc nào cũng phải đội vòng kim xà nặng trịch trên đầu. Lão thiên giacủa ta a, còn phải mặc bộ đồ nặng khủng bố vì toàn dát
vàng long lanh. Người Ai Cập thích hoàng kim tới mức quá đáng, chỉ cần
đẹp thì nặng đến mấy cũng tìm cách đeo hết lên người. Có để người ta
sống không?

Nghe Ari lải nhải lẩm bẩm, ta mới nắm bắt được tình
hình,. Lúc này Hoàng đế Nephenmaat còn chưa chết, hắn vừa mới cưới nữ
vương Hitari của Nưbia. Về Hitari ta cũng có chút hiểu biết. Kỳ thực
nàng cũng không phải nữ nhân xấu xa, chỉ là bất hạnh yêu Menfuisư, vì
thế ghét bỏ ông chồng già Nephenmaat. Lúc nào cĩng chỉ nghĩ bỏ độc ông
ta để bản thân có thể tái giá Pharaong đời kế tiếp. Ân, ngẫm lại, hình
như lúc ấy nàng chết cũng vì độc trong rượu, muốn bắt Menfuisư chết cùng mình. Kết quả, Menfuisư trước khi uống đã nuốt một viên giải dược nên
nàng ta một mình chết.

Điển hình vật hi sinh công chúa

Rốt cuộc cũng trang điểm xong. Ari hỏi ta có muốn ra ngoài hay trực tiếp
tới thần điện. Ta dùng tay ám chỉ cho nàng hiểu là đều có thể, mà ta
cũng không dám lựa chọn. Nếu ra ngoài bị người ta hỏi đến thì biết trả
lời sao đây? Tuy rằng ba biết rõ mọi tình tiết trong truyện “Nữ hoàng Ai Cập” nhưng không có nghĩ là ta không bị người khác nghi ngờ. Mà cho tới giờ, ta còn chưa dám mở miệng đâu. Chỉ sợ khi nói ra lại toàn ngôn ngữ
Trung Quốc thì mọi người sẽ sợ hãi hoang mang. Đi thần điện cầu nguyện
thì còn nói được linh họat, bởi ta nói ra sẽ toàn là chú ngữ có lẽ ngườu khác nghe mà không hiểu thì cũng sẽ không nghi ngờ gì. Nhưng vẫn có một vấn đề nhỏ, cái nghi thức cầu nguyện kia tiến hành kiểu gì? Người nào
sẽ đứng bên cạnh ta? Chung quy là vẫn nên cẩn thận hơn

Ta trấn
định vẫy vẫy tay, ý bảo các nàng lui xuống. Ari có chút nghi hoặc nhưng
vẫn tuân lệnh làm theo. Ta thử há miệng. “A!” Ân, có thể lên tiếng. “Nhĩ hảo! Nhĩ hảo!”… Hai lọai ngôn ngữ. Bingo! Ta có thể nói được tiếng Ai
Cập cổ a! Có lẽ đây là bản năng của cơ thể này. Chuyện này lại làm ta
nhớ tới trong truyện “Dòng sông huyền bí”, sau khi Yuuri bị Kail hôn thì đột nhiên nghe hiểu nói được ngôn ngữ Hittite. Thực may mắn là ta cũng
có thiên phú này. Có vẻ như đây là một khả năng dành cho nữ tử khi xuyên qua. Hoãn, ta có thể nhận thức được mặt chữ Ai Cập được sao? Chữ Ai Cập cổhình như dùng toàn chữ tượng hình thì phải? Một công chúa không biết
chữ, nhất là Asisư, còn phải phải dọa người ta sợ. Ta liền tìm kiếm xung quanh, thật vất vả mới tìm được một văn bản bằng đất sét. Trên mặt văn
bản toàn hình là hình khiến ta đầu đầy quạ đen bay loạn. May mắn nữa, ta có thể nhận thức được mặt chữ. Ta so với Yuuri may mắn hơn, vì nàng còn phải đi học chữ Hittite mà trong khi ta có thể dùng thành thạo chữ cổ.

Nhấn Mở Bình Luận