Dường Như Dì Đã Nói Yêu Tôi
Không nghĩ đến, ngày thứ hai Lý Bân đã gửi tin nhắn cho tôi, muốn hẹn ra ngoài đi hát. Tôi nói không rảnh, phải làm thiết kế. Ngày thứ ba, anh ta lại gửi tin nhắn hẹn tôi tiếp, tôi dần dần cảm thấy có gì đó sai sai. Lòng hơi buồn, chẳng lẽ phũ phàng với người ta, cũng không tiện, nhưng hẹn hò với anh ta, tôi chẳng hứng thú gì, phải làm sao đây? Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói không rảnh.
Qua vài ngày, một buổi tối, tôi nằm trên giường đọc sách, dự định sẽ đi ngủ sớm, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra là anh.
“A lô, xin chào.”
“Chào Thỏ Con. Hôm nay em rảnh không?”
“Hả ~~ Có chút việc đang làm dở.”
“Anh đang đứng trước trường em, có thể ra ngoài một chút không?”
“Hả? ~~ Vậy cũng được.” Lại thêm một lần tự ý!
Tùy tiện khoác thêm cái áo rồi tôi bước ra ngoài. Dưới ánh đèn thấy bóng của mình, đầu tóc xõa dài, thật giống quỷ cái quá.
Anh ta đứng trước cửa trường, nhìn tôi đi đến, dùng sức vẫy tay với tôi. Tôi cười thầm, xung quanh chẳng còn ai khác, lẽ nào to cao như vậy mà sợ tôi không nhìn thấy sao?
Chợt thấy trong tay anh đang cầm một bó hoa – Hoa hồng đỏ mới ghê!
Không thể nào! Cho tôi? Đầu óc như quay mòng mòng.
“Tặng em!” Anh đưa hoa đến trước mặt tôi, trên mặt còn mang vẻ ngượng ngùng.
Làm sao đây? Nói không thích hả? Vậy có phải tổn thương lòng tự trọng người khác không? Nhận hả? Vậy anh ta sẽ hiểu lầm mất.
“Xin lỗi, tôi dị ứng với phấn hoa, ha ha!”
“Hả?” Anh mở to hai mắt ra nhìn.
“Ha ha, được rồi, sao anh qua đây được?” Tôi lập tức chuyển sang để tài khác.
“Tôi lái xe của Lạc tổng đến đây.” Quả nhiên, xe của dì Lạc đậu cách đó không xa.
Lẽ nào, là dì để anh ta đến đây? Hay là…” Lòng tôi bất chợt lo lắng, cúi đầu không nói. Chỉ thấy anh ta đứng tần ngần cầm bó hoa, không biết phải làm gì.
Chợt thấy không đành lòng.
“Hay là, anh để hoa trong xe đi, tôi cảm ơn tấm lòng của anh!”
Anh như được ân xá, lập tức đem hoa để vào chỗ ngồi phía sau.
Lập tức chạy lại chỗ tôi, “Mời em đi ăn khuya với tôi!”
“Tôi không đói bụng, hay là lần sau đi?” Tôi một lòng muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.
Chỉ là sắc mặt anh hơi mất tự nhiên. “Lần sau, em nhất định nói sẽ không rảnh.”
“Ha ha, sẽ không.” Tôi tiếp tục giả vờ vô tội.
“Vậy ngày mai, tôi quay lại đón em, được không?” Ánh mắt anh đầy sự chân thành.
“Ngày mai ~~ hừm~~~” Tôi ấp úng, cố tìm ra lý do để từ chối.
“Chỉ là ăn thôi, không có ý gì khác.”
Không có ý gì khác? Vậy là có ý gì? Thôi vậy cũng tốt, đừng khiến tôi tự mình đa tình.
“Vậy được rồi, tối mai bảy giờ, thế nào?” Tôi thoải mái nói.
“Được, một lời đã định, bảy giờ anh đến đón em.” Anh ta dường như thật vui vẻ.
Đêm hôm đó, tôi lẳng lặng suy nghĩ. Lý Bân nếu đã tặng hoa sợ ý đồ không đơn giản như vậy, ý muốn cũng rõ ràng. Việc tiếp theo tôi phải làm, chính là không làm tổn thương lòng tự tôn của anh, làm anh ta tự động buông tay.
_______________