Chương 54: Nổi gió

Giấc Mộng Giang Sơn

Phong Vũ quốc và Xa Trì quốc, lời đồn đại chẳng biết nổi lên từ khi
nào càng trở nên dữ dội bất an, bùng nổ trong cả hai nước. Quốc chủ
không đủ lực khống chế các xung đột, mà không biết vì sao mấy thành trấn mấy ngày nay đều gặp phải cướp bóc, biên cương hai nước lại ầm ĩ bất ổn làm lòng người hoảng sợ, người chạy nạn khắp nơi, đâu đâu cũng thấy
những mảnh xương trắng.

Lời đồn đại rất nhanh chóng lan truyền tới kinh thành Xa Trì, ngay cả Lâm Phong và Bắc Thần Tường đang nhàn nhã cũng nghe nói tới chiến sự
biên cảnh, theo lời đồn, quân phiệt các vùng nổi lên, không chút kiêng
nể chiêu binh mãi mã tập kích Phong Vũ và Xa Trì, hai nước đều gặp nạn.

Bất quá trong lòng mọi người đều hiểu rõ, những tên “quân phiệt” đó
dường như không thích hợp, hai nước Phong Vũ và Xa Trì mặc dù cách nhau
không xa nhưng cũng có chút khoảng cách, mà ở giữa còn có một vài thế
lực khác, tại sao những thế lực này không gặp phải chuyện gì mà hết lần
này tới lần khác chỉ có hai nước là gặp nguy hiểm?

Suy ngẫm ra, trưởng lão Phong Vũ quốc tức giận đến độ không thể kiềm
chế được nhắm ngay đầu mũi chỉ Xa Trì, mà Xa Trì cũng không thể không
hứng đón khó khăn.

Tất cả tiến hành rất thuận lợi, phi thường, phi thường thuận lợi,
thuận lợi đến mức làm cho Lâm Phong cảm giác có vài phần quỷ dị.

“Đổng Thiên Diệp của Xa Trì thoạt nhìn cũng chẳng phải kẻ ngu, cho dù ông ta không chịu đựng được áp lực của dư luận cũng không thỏa hiệp
luôn như vậy. Đầu óc ông ta không có vấn đề, cái trò chia rẽ ly gián đơn giản này mấy bô lão Xa Trì cũng không thể không nhìn ra, tại sao lượng
quân xuất binh lại lớn đến thế?” Lâm Phong tản bộ tùy ý trong rừng trúc, đôi mi nhíu chặt, tròng mắt xinh đẹp hiện lên một mạt tinh mang, lấy
tay nâng cằm suy nghĩ sâu xa.

“Có lẽ là vì kế sách của nàng quá mức lợi hại?” Một mực ngây ngốc bên người Lâm Phong, Bắc Thần Tường nhìn chằm chằm nàng khẽ cười nói. Từ
lúc phát hiện ra Lâm Phong là nữ tử, dường như mỗi ngày hắn đều dính lấy nàng, mà mặt Lâm Phong cũng như đeo da trâu lên, vài lần cảm thán chẳng có cách nào, nam nhân nếu có vô lại thì trình độ vô lại so với nữ nhân
còn kinh khủng hơn.

Nhưng Bắc Thần Tường rất nhiều lần nhìn nàng đến say mê, mà chưa bao giờ có hành động không hợp lễ gì.

Người này là một chính nhân quân tử thuần túy, Lâm Phong suy nghĩ hồi lâu đành phải một nhún vai mặc kệ hắn, aizz, nàng không trách hắn, là
ai tự làm mình quá mỹ lệ, quá mê người chứ, Lâm Phong có chút tự sướng
suy tư. ( tác giả than khóc: khá lắm, tự kỷ điên cuồng a~~! )

“Bản thân ta cảm thấy tất cả rất không thích hợp, giống như là ngay
quyền đầu tiên đã đánh vào trong bông, một chút khí lực cũng không đáp
trả, không hề phản ứng lại, đối sách của chúng ta cũng không nhằm vào
thực hiện, bị động như vậy, chung quy làm ta cảm giác như có người đã
xếp đặt bẫy rập trong đó.” Lâm Phong không khỏi đau đầu thở dài nói.

“Ám, có một số việc kỳ thật cũng không phải quá phức tạp như nàng
nghĩ, hoàng huynh từng nói với ta, chiến tranh giữa các nước thì thực
lực chiếm phần quan trọng, không phải một chút cơ trí là có thể giải
quyết vấn đề, trước thế lực cường đại trước mặt, bất kể kế sách gì cũng
chỉ là bọt nước mà thôi.” Thanh âm Bắc Thần Tường như có từ tính chậm
rãi nói, mặc dù hắn thích nhìn bộ dáng Lâm phong khi bày mưu tính kế,
nhưng hôm nay nhìn nàng khổ não, không biết vì sao hắn lại rất đau lòng.

Trong lòng không khỏi mắng, hình ảnh Bắc Thần Thiên mà hắn kính
ngưỡng hiện lên, hoàng huynh là đồ đần, mặc kệ Ám có thông minh thế nào, lợi hại thế nào thì nàng vẫn chỉ là một nữ nhân, tại sao huynh ấy lại
có thể để nàng tiến vào chuyện nguy hiểm đến vậy! Khi trở về không phạt
huynh ấy một trận rượu, cơn tức này nuốt không trôi a~!

Nghe hắn nói, con ngươi Lâm Phong trong khoảnh khắc trở nên thâm
trầm, không biết tại sao nàng đột nhiên có chút nhớ tới thủ đoạn bá đạo
tuyệt đối của Bắc Thần Thiên.

Nam nhân kia chính là như thế, lấy vũ lực tuyệt đối, khống chế tuyệt
đối, nắm chắc quốc gia trong tay, giết chết cha anh, cướp đoạt hoàng
quyền, thậm chí không có mảy may do dự, theo như lời hắn thì với vũ lực
tuyệt đối trước mặt, bất cứ đồ vật gì cũng sẽ hóa thành bọt nước…

Nam nhân kia quả nhiên là một đời kiêu hùng! So ra, Lâm Phong cảm
thấy những gì mình gây dựng tuy là khôn khéo, nhưng thủy chung vẫn thiếu ánh mắt nhìn toàn cục, sự tàn nhẫn của nàng phần nhiều là trên phương
diện giết chóc máu tanh, còn nói tới những đối sách quốc gia, nàng không thể so được với Bắc Thần Thiên.

Kèn lệnh phương xa thổi lên như tiếng sói tru, mang theo khí tức âm
trầm và vị tanh của máu, hai người hơi kinh hãi, trong lòng bất an.

“Trở về thôi.” Bắc Thần Tường gật đầu với Lâm Phong, hai người về biệt quán dành cho sứ giả.

Đêm đen, mọi vật mau chóng lặng yên, ánh trăng mỏng manh, mông lung
mờ mịt dị thường. Tới nửa đêm, cả mặt trăng đã chui sâu vào trong tầng
mây đen nhánh.

Không khí đêm khuya mang theo chút lạnh lẽo, khắp nơi trong biệt quán đều im ắng. Binh lính thủ vệ Xa Trì mệt mỏi buồn ngủ, đột nhiên cảm
giác trước mắt thoáng một bóng động, muốn dụi mắt nhưng chỉ cảm thấy
trước mắt tối đen, trên cổ bỗng dưng mát lạnh, vậy là lặng yên không một tiếng động hắn đã cùng thế giới này cáo biệt rồi.

Giải quyết hai thủ vệ xong, hắc y nhân ánh mắt sáng quắc, thủ thế ra
hiệu về phía sau, mười nam tử vóc người to lớn linh hoạt mà phi thân qua tường, tiến nhập vào trong đông uyển trống trải.

Bọn họ xuất hiện rất lặng lẽ, nghiêm chỉnh che dấu thân hình của
mình, lặng yên tìm kiếm trong phòng, trong căn phòng tối tăm trống rỗng, chỉ có trên giường là căng phồng, đó là chỗ ngủ của thánh nữ…

Một nam nhân rút trường kiếm tùy thân ra, cảnh giác khơi chăn bông
trên giường, kiếm mới chạm vào chăn, trong mắt cảnh giác mãnh liệt.

“Mau đi! Trúng kế rồi!” Vội vàng hô vang, mười nhân ảnh bỗng dưng từ
cửa sổ nhảy ra ngoài, cả căn phòng bỗng hiện lên ánh lửa đỏ rực, dĩ
nhiên là do phía dưới chăn có cất giấu thuốc nổ! Một tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động, cả phòng nhất thời bị bùng nổ tung toán loạn!

Chỉ có mười mấy người có võ công cực cao mới thoát ra được, những
người còn lại nhất thời nổ tung tới xương thịt bay loạn, hài cốt không
còn!

Nhưng vận khí mười người này dường như cũng không tốt như vậy, vừa
thoát khỏi quỷ môn quan, chờ đợi bọn hắn lại là thứ còn đáng sợ hơn địa
ngục!

Cây đuốc bốn phía sáng ngời, rất nhiều binh lính không biết từ đâu
xuất hiện, trong tay mỗi người cầm cây đuốc và cung tên sát thương cực
kỳ đáng sợ, “Vù vù vù!!” Hỏa tiễn bắn lên đầy trời rơi xuống từng góc
tiểu viện!

“Nhất Phẩm Đường! Đáng chết!” Hắc y nam tử cầm đầu gầm lên giận dữ,
mười nam nhân bọn hắn mặc dù võ công cực cao, nhưng phải đối mặt với
chiến thuật biển người, đúng là không thể chống cự được, mặc dù không bị hỏa tiễn bắn chết cũng sẽ bị đả thương, mất mạng.

Một đợt hỏa tiễn dừng lại, một hắc y nhân quát: “Xông ra!” Mười cái
bóng nhất thời xông ra tứ phía, tất cả đều tự chạy trốn! Nhưng vừa chạy
tới tường lại cực kỳ hoảng sợ, nội lực trong thân thể bọn họ một chút
cũng không còn!

“Mũi tên có độc!” Hắc y thủ lĩnh giận dữ rống to, người dần suy yếu
vô lực, đại môn biệt viện ầm ầm mở rộng, một người nam tử tuấn lãng đi
đến, chính là Bắc Thần Tường đã ở đây mà ẩn núp đã lâu.

“Bắt sống!” Bắc Thần Tường lạnh nhạt phân phó, ánh mắt lộ ra ý cười, Ám, nàng quả thật liệu sự như thần a!

“Vương gia, bọn họ đã phục độc tự vận rồi!” Một binh lính báo cáo,
những người này hiển nhiên xuất từ một nơi cực có tổ chức kỷ luật, trong miệng mỗi người đều hàm chứa độc dược, thấy không còn cách nào chạy
thoát liền tự cắn túi độc trong miệng, toàn bộ tự sát.

Bắc Thần Tường có chút nhíu mày, ngay cả hắc y thủ lĩnh cũng tự sát?
Ánh mắt chuyển tới những người này, đôi mày kiếm rồi đột nhiên khẽ
nhướng, đột nhiên toàn thân phát mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không thể tin, dựa vào chục người đã đến đây hành động quả là quá
ít đi! Nếu đối phương quyết định toàn lực muốn tấn công như vậy, chắc
chắn không thể có thể phái vài người này đi tìm cái chết hư thế được!

Ám! Nàng lại lừa ta lần nữa!

“Mau đi tây uyển!” Bắc Thần Tường gấp gáp nói, trong lòng gấp đến độ
long trời lở đất, hung hăng mắng, Ám – nàng thật sự là một nữ tử không
sợ chết!

Lúc này trong tây uyển, bạch y phiêu phiêu đứng trước cửa nhìn lên
phía chân trời, tiếng hỏa dược nổ mạnh bên đông uyển truyền tới lỗ tai,
khóe môi Lâm Phong hiện ra ý cười nhạt.

“Không biết tại sao Ám Vương vui vẻ quá, có phải tưởng rằng đại sự đã thành, bắt được bổn vương, cho nên mới cao hứng như vậy…” Đang lúc nàng xoay người muốn vào trong phòng, thanh âm khàn khàn trầm thấp phía sau
đột nhiên vang lên bên tai, thân ảnh quỷ mị không biết từ khi nào đã
đứng dưới ánh nến trong phòng.

Lợi khí lạnh băng gia tăng tại đầu ngón tay, Lâm Phong thậm chí không quay đầu lại, thân thể nam tính phía sau so với nàng cao hơn cả một cái đầu, tản ra khí tức âm tàn bá đạo.

“Lam Phượng! Quả nhiên là ngươi!” Bóng người màu đen lạnh lẽo nói
mang theo sự châm chọc truyền tới tai Lâm phong, Lâm Phong nheo hai
tròng mắt, ngón tay kẹp lấy thanh trường kiếm trong tay nam tử.

Ánh sáng từ hoa nến làm khuôn mặt nam nhân sáng rõ, đây là lần đầu
tiên Lâm Phong nhìn thấy Lôi Nhiên ở khoảng cách gần như thế, nàng kinh
ngạc phát hiện, khuôn mặt cũng rất anh tuấn, mặc dù vẻ mặt có sự âm
trầm, nhưng lại lộ ra khí tưc cương nghị, bộ dáng lãnh khốc rất dễ hấp
dẫn ánh nhìn của người khác, bạc môi hơi hé mở, khóe môi nhếch lên, vẻ
mặt hắn có loại gợi cảm không nói nên lời.

Thầm than một tiếng, chẳng trách Lam Phượng thích hắn, nhân vật họa
quốc ương dân thế này có thể không làm cho nữ nhân điên cuồng sao?

“Ngươi cho rằng bổn vương không đoán ra bẫy rập ngươi đã bố trí sao!
Hôm nay ngươi nên đi theo ta thì hơn!” Năm ngón tay thành chụm thành
trảo, cánh tay chắc rộng của Lôi Nhiên bỗng dưng bắt qua, lại không ngờ
đột nhiên có cỗ khí tức cực kỳ âm trầm toát ra khiến cho Lôi Nhiên không thể không nhíu mi, bỏ qua chuyện túm lấy Lâm Phong, xoay người đỡ kiếm
của người mới phi tới, hắn phi thân lùi xuống vài bước.

Bóng đen ôm cổ Lâm Phong, phi thân nhảy trở ra, dĩ nhiên tốc độ quỷ dị vô cùng!

Hơn ba mươi hắc y nhân nhất thời tập hợp xung quanh Lôi Nhiên, nhưng
bốn phía đồng thời cũng xuất hiện một nhóm lớn những thân ảnh lãnh khốc, vẩn theo mỗi người là mùi máu tanh, ai ai cũng như tu la dưới địa ngục.

“Lôi Nhiên, ngươi trúng kế rồi!” Tiếng Lâm Phong cười khoa trương
vang lên trong bóng tối, lúc này bóng người màu đen chặt ôm chặt nàng,
thân hình mạnh mẽ hữu lực như một tấm chắn.

“Nữ nhân chết tiệt, ngươi…” Trong mắt Lôi Nhiên hé ra thần sắc không
thể tin, vẻ kinh dị hiện lên trên gương mặt hơi nhăn lại, thiếu chút nữa biểu hiện thành thái độ.

“Doãn Tình, ngươi điên rồi sao? Ngươi cư nhiên cùng nữ nhân này hợp tác!” Lôi Nhiên gào giận nói.

“Bổn tôn có điên hay không, không tới lượt ngươi ý kiến!” Thanh âm
nam nhân khoa trương, biếng nhác không chừa đường sống cho người khác
mắng trả lại, hắn ôm Lâm Phong, ở dưới ánh sáng đại đao là khuôn mặt
tuấn mỹ đang cười cuồng dã, không phải là Doãn Tình – một trong thập nhị tôn giả Phong Vũ quốc thì còn là ai?

Nhấn Mở Bình Luận