Chương 64: Hồng nhan tâm phúc

Giấc Mộng Giang Sơn

Đèn đuốc sáng bừng làm rực lên cả hoàng cung, Lâm Phong không biết đã nhìn thấy cảnh này bao nhiêu lần rồi, giơ chén rượu trong tay lên,
hương vị chất lỏng thuần khiết đang xao động, phản chiếu một đôi mắt đen huyền, sâu thẳm.

Thiên Thành hoàng cung, không gì hơn cái này!

Ngẫm lại mình tới Ân Tang hai năm, vẫn đều đứng trên đỉnh cao quyền
lực, hơn nữa còn có vẻ hài hoà với phong sinh thủy khởi, địa vị càng
ngày càng cao, với cả hai bậc đế vương Ân Tang đều có “giao tình” không
nhỏ, thật sự làm nàng khá tự hào.

Yến hội tương đối long trọng, toàn bộ quan viên lớn nhỏ của Thiên
Thành, chỉ cần đang ở kinh thành cũng phải đến trình diện, mỗi người đều mang theo vẻ mặt kinh sợ, do dự đoán mò.

Ngày thường Lôi Vương cũng chỉ nổi danh là rất tàn bạo, từ khi nào đã thêm thú sống xa xỉ thế này? Xuất chinh trở về, mấy đại quan mở tiệc
tẩy trần còn chưa tính, ngay cả các quan cấp cửu phẩm tép riu như bọn họ cũng tuyên vào cung? Hôm nay rốt cục có đại sự gì? Ngay cả lúc sắc
phong hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi ngày trước cũng không nghiêm chỉnh như
vậy?

Bởi vì thời gian rất gấp gáp, còn chưa kịp nghỉ chân đã lập tức triệu tập trăm quan vào cung dự tiệc, chuyện đã xảy ra trong hậu cung còn
chưa kịp truyền ra ngoài triều đình. Yến hội long trọng nhường này mà
Lôi Nhiên không mang theo nữ nhân, ngay cả hoàng hậu cũng không có tư
cách tham dự.

Lâm Phong và Lôi Nhiên mới vào không lâu, vừa ngồi vào vị trí cao
nhất, người ta còn không rõ dung mạo, nàng đã trực tiếp không để ý hình
tượng mà nửa nằm xuống, hơn nửa người giấu ở phía sau Lôi Nhiên, một
mình uống rượu, không để ý Lôi Nhiên đang buồn bực nhìn chằm chằm nàng.

Lôi Nhiên bĩu môi, trừng mắt quay đầu đi, trong lòng nói thầm, muốn trốn sao? Nàng có thể thoát được chắc?

Ánh mắt Lâm Phong uể oải lười biếng nhìn người bên cạnh, Lôi Nhiên
ngồi ngay người nghiêm chỉnh trang trọng, trên người là áo mãng bào màu
đen quý giá cùng với khí chất của người nam nhân lãnh khốc từng trải tỏa ra, Lâm Phong không thể không thừa nhận, nam nhân này mặc trang phục
đẹp một chút thì thị giác bị kích thích khá mãnh liệt, đế vương anh tuấn trẻ tuổi, ai lại không thích? Tùy ý nhìn, ánh mắt nữ nhân từ bốn phương tám hướng chung quanh đang tập trung cả tại nơi này.

Hai tròng mắt như chim ưng đảo qua, Lôi Nhiên thản nhiên nói: “Hôm
nay thịnh yến, là vì vị Bắc Thần Ám Vương ngồi bên cạnh ta đây đón gió
tẩy trần, từ nay về sau hắn sẽ ở ta Thiên Thành trong thời gian dài,
tiện thể hôm nay mọi người gặp mặt hắn đi.”

Trăm quan cả kinh, đều tự hoảng sợ.

Đại thịnh yến, dĩ nhiên chỉ là vì một người đón gió tẩy trần? Nhưng
lại là địch quốc Bắc Thần – vị Ám Vương danh chấn một phương chuyên phá
hỏng kế sách bọn họ? Não Lôi Vương có phải xảy ra vấn đề ở chỗ nào
không?

Hay là nói, Lôi Vương của họ thần thông quảng đại, sở thích lạ
thường, lại cùng Bắc Thần Ám Vương ‘có một chân’ nên dễ dàng cướp người
từ trong tay Bắc Thần Thiên đưa tới Thiên Thành, dốc sức vì bọn họ?

“Cẩn tôn ý chỉ Lôi Vương! Bái kiến Ám Vương!”

Lôi Nhiên là “bạo quân “, cái tên tương đối xứng với hắn, ngay cả
chúng thần ngồi dưới đối với chuyện này nghi hoặc không nhỏ, nhưng hắn
ra lệnh một tiếng là không ai không tuân theo, hơn nữa trăm quan còn tỉ
mỉ bỏ hai chữ Bắc Thần trong tên Bắc Thần Ám Vương đi, suy nghĩ thế nào
trong lòng mọi người đều biết rõ.

Lâm Phong liếc nhìn Lôi Nhiên đang hoan hỉ đắc ý, mũi hừ một tiếng.

Sớm biết tên hỗn đản này không an phận mà! Mở thịnh yến gì chứ, đây
là bày ra cho thiên hạ rõ hắn chiêu dụ được Bắc Thần Ám Vương, muốn cho
Bắc Thần Thiên nghi ngờ, đề phòng nàng! Mặc kệ điều này có phải là sự
thật hay không, nếu không có việc ngoài ý muốn gì nảy sinh, với cá tính
Bắc Thần Thiên thì hắn sẽ không tiếp cận nàng.

Lâm Phong cười nhạt, không khỏi tự tin, trên thế giới này cái không
thiếu nhất chính là việc ngoài ý muốn! Ngay cả nàng tiếp nhận triều đại
này, vậy thì sao? Nàng chẳng những muốn tiếp nhận, còn muốn tiếp nhận để cho tất cả mọi người đều biết rõ ràng!

Tùy ý để chén rượu xuống, Lâm phong chậm rãi ngồi dậy từ phía sau Lôi Nhiên, đôi đồng tử đen nhánh mỹ lệ đảo qua, sợi tóc bị gió đêm hây hây
thổi nhẹ phiêu đãng, mang theo chút cao ngạo bẩm sinh, thanh âm trầm
thấp giàu từ tính, lười biếng nói: “Chúng ái khanh bình thân!”

Phía dưới trăm quan sửng sốt, ngay sau đó trố mắt đứng hình, kinh sợ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh cả loạt!

Này này này… Đây là khẩu khí gì?

Nàng nàng nàng, nàng cư nhiên dùng khẩu khí đế vương để nói chuyện!
Dám làm trò trước mặt Lôi Vương, ngay cả hoàng hậu cũng không dám dùng
ngữ khí hời hợt cho bọn họ bình thân, chỉ có Tịnh Kiên Vương mới có bực
quang vinh đặc biệt như thế, nhưng nàng là Bắc Thần Tịnh Kiên Vương mà?
Đây tuyệt đối không phải cử chỉ vô tâm, hành động đoạt vị trí chính chủ
lớn thế này, đây chính là khiêu khích trước mặt Lôi Vương!

Trời, Lôi Vương còn không trận lôi đình mới là lạ! Bắc Thần Ám Vương này, muốn chết cũng không cần vội vã như thế nha!

Mọi người câm như hến, cả đám người không dám phát ra bất cứ tiếng
động gì, người này so với người kia cúi đầu còn thấp hơn, sợ Lôi Vương
bỗng chú ý tới mình mà giận chó đánh mèo.

Khóe miệng Lôi Nhiên co quắp một trận, ánh mắt muốn giết người nhìn
lại nàng, nữ tử này thật sự không phải đèn dầu cạn, trước sau vẫn khó
chơi đến thế!

Lâm Phong cũng lạnh lùng nhìn hắn, giễu cợt cười, hai tròng mắt ngăm
đen phảng phất như nói: muốn mời chào ta sao? Đại giới là không nhỏ đâu! Lâm Phong ta không thể bị một chút lợi ích nhỏ xíu lay động! Trái lại,
ngươi nên thu hồi lời mời của ngươi đi!

Một lần vừa lại một lần nhìn quét Lâm Phong miệng cười khiêu khích,
một mảnh an tĩnh, Lôi Nhiên khẽ cắn môi dường như quyết định điều gì, hừ lạnh một tiếng, đập bàn quát.

“Các ngươi điếc sao? Ám Vương cho các ngươi bình thân, tại sao không
tuân mệnh! Ám Vương là khách quý của Thiên Thành ta, trong Thiên Thành
cũng hưởng đặc quyền của Tịnh Kiên Vương, bổn vương mai sẽ đích thân
tuyên bố ý chỉ, lễ tiết như vừa rồi cũng phải làm.”

Cái gì? Tịnh KiênVương?

Trăm quan tất cả run người, hít một hơi lãnh khí! Ám Vương này rốt
cục là ai đây! Vừa tới Thiên Thành ngày đầu tiên đã được Lôi Vương ban
cho đặc quyền Tịnh Kiên Vương! Lôi Vương đến tột cùng uống phải mê dược
gì? Chẳng những cùng Ám Vương như hình với bóng, còn phong cho một kẻ
địch quốc là Vương của bổn quốc, điều này quả là loạn rồi!

Không chỉ là bọn hắn, lúc này ngay cả Lâm Phong cũng ngây dại.

Dùng loại khẩu khí này để nói chuyện là muốn Lôi Nhiên từ bỏ ý niệm
mời mọc trong đầu, không ngờ là nam nhân này lại còn làm lớn chuyện hơn, liều lĩnh, điên cuồng, không để ý tới hậu quả mà phong nàng là Vương!
Lâm Phong không khỏi hoài nghi, Lôi Nhiên đầu ngươi có phải bị lừa đá
không? Có biết hậu quả thế nào không?

Lôi Nhiên ngạnh cổ, cố chấp, lạnh lùng liếc mắt nhìn bao nhiêu đầu người phía dưới.

Trăm quan như tỉnh mộng, vội vàng bái tạ, đứng dậy: “Tạ ơn Lôi Vương, tạ ơn Ám Vương.”

Một xá này, mọi người đều tự lĩnh ngộ, từ hôm nay trở đi sợ rằng
Thiên Thành sẽ có thêm một vị tinh anh, vị Ám Vương này quả thực rất
thần thông quảng đại, ngay cả Lôi Vương tính tình bạo quân cũng bị nàng
ta áp chế, hơn nữa hắn còn khá che chở nàng. Nếu là ngày thường dùng
loại khẩu khí này nói chuyện chắc chắn sẽ bị Lôi Vương chặt thành tám
khúc ngay tại chỗ! Bọn họ chưa từng thấy Lôi Vương thiên vị một ai như
thế!

Trăm quan ngồi vào vị trí đều tự lặng lẽ đánh giá Lâm Phong, vừa kinh ngạc lại thông suốt, Ám Vương quả thật tuấn mỹ tuyệt luân, khó trách
Lôi Vương động tâm, nhưng chuyên sủng nam nhân trong lúc ngoại thích hỗn loạn, sợ rằng sẽ đưa tới triều đình một trận phong ba!

Trong tiệc rượu có vài tên nam tử mắt lộ ra sự kinh hãi, Lâm Phong
lặng yên liếc nhìn ba bốn người đó. Bọn họ ngồi ở phía trước, chắc địa
vị cũng không nhỏ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên trong
triều cũng có vài người nhận ra Lam Phượng.

Kính rượu ba lượt, tiệc rượu bắt đầu, trong cung nhất thời nổi lên tiếng ca múa, một đoàn giai nhân mỹ lệ đang ra biểu diễn.

“Như thế nào, nàng hài lòng chứ? Là Bắc Thần Thiên đối với nàng tốt?
Hay là bổn vương đối với nàng tốt?” Thừa tiếng ca hát ồn ã không ai nghe thấy, Lôi Nhiên đang uống rượu đột nhiên thấp giọng nói, bàn tay to ấm
nóng bỗng một bắt cánh tay Lâm Phong, siết chặt.

Lâm Phong định uống một ngụm rượu nữa, lườm hắn một cái, thản nhiên
nói: “Ta chỉ cảm thấy ngươi rất nhàm chán! Ngay cả điều này cũng muốn so đo với Bắc Thần Thiên sao?”

Lâm Phong lạnh lùng cười, ai đối với nàng tốt thì có quan hệ gì? Dù
sao nàng cho tới giờ vẫn hèn hạ vô sỉ như vậy, nàng có tốt hay không tới lúc sống chết trước mắt, nếu như chỉ một người có thể thoát hiểm, nàng
nhất định sẽ lòng lang dạ sói không chút do dự vứt bỏ họ, trừ phi hai
cách đều có lợi.

“Hắn có thể cho nàng, bổn vương cũng có thể cho nàng! Thậm chí, so
với hắn càng nhiều hơn! Không nên vì gặp ta sau, gặp hắn trước nên nàng
chọn hắn, nếu nàng không phải Lam Phượng, như vậy chúng ta vốn không có
ân oán, nếu nàng đồng ý trợ giúp ta, bao nhiêu quyền lực, địa vị ta cũng có thể cho nàng!” Lôi Nhiên cũng không bỏ qua, vẫn cố chấp nắm chắc tay nàng, ánh mắt lóe tinh quang nhìn nàng sâu sắc như muốn nuốt vào cả
người!

“Lâm Phong, bổn vương không hề kém hắn! Nếu có ngày đoạt được thiên
hạ, giang sơn tươi đẹp này, ta cũng có thể cùng nàng chung hưởng!”

Ánh mắt của nam nhân này rất chăm chú nhìn nàng. Lâm Phong hiểu, lúc
hắn nói câu nói đó ra, mặc dù vẫn là lời mời tâm cơ, nhưng nội dung là
phát ra từ đáy lòng hắn, là quyết định chính thức của hắn.

Nhún vai cười, giang sơn sao?

Lâm Phong cảm giác chính mình hẳn là kiêu ngạo, hai nam nhân thế lực
lớn nhất thiên hạ đều có ý định đoạt được thiên hạ sẽ cùng nàng chung
hưởng, bất luận là cuối cùng ai chiến thắng, nàng đều đoạt được một nửa
giang sơn, đối với hai phe đều hòa hoãn, hẳn là mọi việc sẽ thuận lợi,
tính kế cả hai, thu trái tim Lôi Nhiên vào trong túi, sau đó cười xem
hai nam nhân tranh đấu, ai thắng ai thua cũng không sao cả.

Đúng vậy, làm một tiểu nhân hèn hạ, nàng hẳn là làm như vậy!

Song, lúc này, trước mắt lại hiện lên cảnh ngày ấy trong sơn động,
Bắc Thần Thiên thần sắc nghiêm túc, bên tai hồi hưởng câu nói kia.

“Ta sẽ dẫn đại quân san bằng Thiên Thành, đón nàng trở về, chờ ta.”

Lâm Phong giương mắt nhớ lại quá khứ, con mắt Lôi Nhiên vẫn nhìn chăm chú vào người nàng, dường như đang đợi đáp án của nàng.

Đung đưa cái chén trong tay, con ngươi mắt lay động, đáp ứng hay không?

Nhấn Mở Bình Luận