Giải Ngải Ký
Tôi ra về lúc hơn 6h sáng, hai thằng cùng phòng thay tôi tới trông Cường. Vết khâu của cậu ta thực chất không nghiêm trọng, nhưng vẫn cần phải theo dõi trong 12 tiếng đề phòng biến chứng sau phẫu thuật.
Chiều hôm đó, Cường được xuất viện. Bác sĩ khuyên trong tuần đầu không nên hoạt động nhiều để tránh ảnh hưởng tới vết khâu. Sau khi về phòng, chúng tôi mới báo cho ban quản lý công ty và bố mẹ Cường biết về vụ tai nạn. Công ty đồng ý cho Cường nghỉ một tuần và đề xuất bên bảo hiểm chi trả số tiền viện phí. Bố mẹ Cường ban đầu có hơi mất bình tĩnh, cậu ta phải khuyên mãi bố mẹ mới chịu ở lại nhà, vì nếu đi từ nhà Cường tới đây sẽ mất hơn 10 giờ ngồi xe, đi đi về về rất bất tiện.
Những chuyện xảy ra đêm qua dường như đã không còn đọng lại trong đầu tôi nữa, lúc về phòng tôi lập tức đi tắm gội sạch sẽ, xong lăn ra giường ngủ một giấc tới chiều. Giấc ngủ dài không mộng mị, tôi gần như lấy lại được phong độ ngay sau khi thức dậy.
Suốt từ chiều tới tối, Cường ngồi tiếp chuyện với mọi người trong khu tập thể công ty, trong quá trình đó tôi có để ý thấy một chuyện. Thằng này bình thường rất thích nói đùa, chuyện gì cũng có thể đem ra đùa được, cho nên khi mọi người hỏi về việc sao lại bị tai nạn, tôi đã nghĩ cậu ta sẽ kể về chuyện gặp ma và lấy đó làm trò mua vui. Nhưng không, Cường chỉ đáp là bị mất lái nên đâm vào dải phân cách. Mặt cậu ta khi nói về chuyện đó có vẻ thiếu tự nhiên.
Thêm một vấn đề nữa, là lúc tôi từ viện trở về, cảm giác có người nhìn mình biến mất hẳn. Nhưng sau khi tôi ngủ dậy, đúng hơn là lúc thằng Cường về phòng, gáy tôi bỗng lạnh ngắt và cảm giác đó lại trỗi dậy mạnh mẽ. Dù tôi đã cố không để ý tới cái suy nghĩ ấy, nhưng trong lòng vẫn luôn có một nỗi bất an khó tả.
Ngoài mấy vấn đề đó ra thì tôi không thấy có gì khác lạ nữa, hai ngày sau tôi vẫn ngủ ngon và đi làm bình thường. Cho tới ngày thứ ba.
Thằng Cường bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Chúng tôi đều là kỹ thuật viên, công việc không đòi hỏi bề ngoài phải bắt mắt, nên mấy chuyện quần áo giày dép thường không quá quan trọng. Và thằng Cường là thằng ghét mấy trò chải chuốt nhất. Tôi hiếm khi thấy cậu ta đứng trước gương vuốt tóc, chỉnh quần áo, thậm chí mỗi khi đi xuống bản chơi, cậu ta cũng không buồn thay quần áo đi làm.
Vậy mà mấy ngày qua, Cường rất hay mở tủ quần áo, lựa hết cái áo này tới cái áo khác, xong còn định lấy quần thử, thằng Duy- một người bạn cùng phòng khác của tôi- phải bảo cậu ta ngừng lại, vết khâu còn chưa lành miệng, mặc quần dài sẽ dễ bị động vào đó. Thôi thay quần áo, Cường lại đi soi gương, lúc tôi đi làm buổi sáng, thằng này cố gắng dậy ra gương soi đầu tóc theo tôi. Tới trưa về, không thấy cậu ta trên giường, tôi hỏi Mạnh- thằng cùng phòng thứ tư- cậu ta đâu. Mạnh chỉ vào trong nhà tắm, tôi ngó vào thấy cậu ta đang chải chải tóc, mặt tủm tỉm cười.
Chuyện này rất bất thường, không phải chỉ có tôi mà cả thằng Duy và thằng Mạnh đều thấy và tự hỏi xem thằng Cường làm sao vậy. Cái vẻ mặt mãn nguyện khi chải tóc của thằng này khiến tôi rùng mình, đầu có vài cọng tóc bình thường chải hay không cũng vậy, có khi chải xong tôi còn thấy như chưa chải.
Tôi chưa nói cho hai thằng cùng phòng kia biết về những lời thằng Cường kể, nếu cậu ta định nói thì trước sau cũng sẽ nói, còn như Cường đã muốn giấu chuyện đó đi, vậy thì tôi cũng không nên nói ra làm gì. Chiều ngày thứ ba, đang lúc ngồi lướt web, tôi hơi mỏi nên có vặn người vài cái. Lúc quay ra giường, bất chợt tôi thấy Cường nhìn mình:
– Đừng nói với ai về vụ tai nạn mà tao kể cho mày.
Mặt thằng Cường lạnh băng, ánh mắt cứng đờ, lúc cậu ta nói những lời này, tôi còn không chắc là cậu ta có mấp máy miệng hay không. Bên ngoài trời đang mưa, tiếng nước dội lên mái tôn sầm sập, nhưng giọng thằng Cường vẫn vô cùng rõ ràng, như là những lời ấy được rót thẳng vào tai tôi.
– Ừ, tao biết rồi.
Tôi đáp lại. Lòng thầm sợ hãi, mặt thằng Cường giống như đang hù dọa tôi, ý là có thể giết tôi diệt khẩu bất cứ lúc nào.
– Mày biết cái gì cơ?
Bỗng thằng Duy lên tiếng. Thằng ấy vẫn ngồi trên bàn nãy giờ, tôi vội quay đầu lại, những lời thằng Cường vừa nói chắc thằng Duy cũng nghe thấy rồi. Tôi chỉ thằng Cường rồi đáp:
– Chuyện tao với thằng Cường, mày hỏi làm gì.
– Nhưng thằng Cường nó đang ngủ, mày vừa nói với ai?
Hả? Tôi nghe thấy tim mình như vừa rơi bịch một cái trong ngực, lập tức ngoảnh đầu ra sau nhìn, thằng Cường nằm quay mặt vào tường, không thấy nhúc nhích gì, đúng là nó đang ngủ.
Tôi nhìn thằng Duy, mặt làm ra vẻ khó nói, mất vài giây tôi mới chắc chắn rằng những gì mình vừa làm trong mắt thằng Duy hẳn là rất ngớ ngẩn.
– Tao nghe nhầm.
Chuyện bắt đầu trở lên rắc rối, cảm giác bất an trong tôi càng lúc càng rõ rệt. Tôi dần để ý thằng Cường nhiều hơn, và cũng từ lúc này, tôi biết được thằng Cường cũng hay nhìn về phía mình. Lúc tôi tắt máy tính, màn hình vừa tối đi thì tôi chợt thấy mặt thằng Cường hiện lên sau lưng mình, hai mắt dán vào gáy tôi chằm chằm. Hoặc khi tôi sắp xếp giấy tờ trên bàn, cậu ta ngồi ở giường nói chuyện với anh em trong khu tập thể. Cục tẩy trong tay tôi chẳng may lăn xuống đất, tôi với tay nhặt nó lên, vô tình tôi liếc về phía những người đang trò chuyện, và giật bắn người khi thấy hai mắt thằng Cường đang rõi về phía mình.
Lần nào ánh mắt thằng ấy cũng hằn học và vô cảm. Tôi không quen bị ai nhìn như vậy, giống như mình đã phạm phải một tội lớn nào đó, mà bản thân cố tình giấu diếm nhưng càng giấu càng bị nghi ngờ, mà người nghi ngờ đó lại muốn uy hiếp tôi. Luôn luôn theo dõi, canh chừng, đợi thời cơ tôi sơ hở sẽ ra tay hãm hại tôi.
Buổi tối ngày thứ tư, khi mọi người đang ngồi quây quần trong phòng. Giữa lúc câu chuyện lên tới đoạn cao trào, bỗng thằng Cường lại nhìn tôi. Ban đầu tôi chỉ im lặng, nhưng một lúc sau tôi vẫn thấy ánh mắt kỳ lạ của thằng ấy tia về phía mình, bất giác tôi quay sang nhìn cậu ta. Cường vẫn lặng lẽ nhìn, tôi không biết cái nhìn đó có ý gì, nhưng trong ánh mắt cậu ta đã khác với trước đây, dường như ẩn sau đó là nỗi buồn, và cả sự uất ức.
– Minh thích có em gái hay em trai?
Hả? Thằng Cường vừa hỏi tôi một câu kỳ lạ như ánh mắt cậu ta vậy.
– Tao có em gái, tháng trước nhà tao lên thăm, bọn mày gặp hết rồi còn gì.
Sau khi dứt lời, hai thằng Duy và Mạnh cũng quay ra nhìn bọn tôi.
– Ờ, em mày học lớp chín phải không, đáng ra bảo mẹ mày đẻ sớm lên mấy năm thì tao còn đợi được.
– Hay mày về bảo mẹ mày nhét lại mày vào bụng, rồi tới lúc em tao đủ tuổi thì mày hãy chui ra.
Trong phòng tràn đầy tiếng cười nói, duy chỉ có Cường là vẫn im lặng. Sau khi nghe câu trả lời của tôi, mặt Cường trầm xuống, có cái gì đó vừa thay đổi trong suy nghĩ cậu ta.
– Em gái, trong bụng mình cũng là gái…
Những lời vừa rồi là từ chính miệng thằng Cường nói ra, tôi không thể nghe nhầm được, một giây sau đó, tôi còn thấy thằng ấy đặt tay lên bụng và cúp hai mắt xuống như đang cảm giác thứ bên trong đó hoạt động.
Trong bụng thằng Cường có cái gì, “gái”? Gái gì? Con gái à? Sao lại có “con” được chứ? Cậu ta bị vấn đề gì về não rồi, chắc chắn là lúc tai nạn bị đập đầu xuống đường, hoặc là chuyện tối hôm đó còn kinh khủng hơn nữa, tới mức khiến cho thằng này bị trấn thương tâm lý nghiêm trọng. Nên bắt cậu ta đi khám lại lần nữa, nhưng trang thiết bị ở bệnh viện này chưa chắc đã khám ra bệnh, có khi phải đi tới bệnh viên trung ương để khám cho đảm bảo.
Nhưng sau đó, tôi lại thấy Cường cười cười nói nói với mấy thằng kia, biểu cảm của cậu ta giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi chợt nghi ngờ bản thân, hay tôi nghe nhầm rồi, chẳng lẽ do trực giác luôn căng thẳng nên suy nghĩ mới lộn xộn như vậy. Phải rồi, là do tôi suy nghĩ lung tung thôi.