Giải Ngải Ký
- Này cậu, tới bến rồi, dậy đi!
- Dậy đi, nhanh lên!
Cái gì? Tôi muốn xuống xe, tôi phải xuống khỏi cái xe chết tiệt này, cho tôi xuống! Hai mắt tôi lập tức bị ánh sáng chiếu rọi, có tiếng lý trí vừa vỡ vụn trong đầu tôi, tôi bật người dậy, thở hổn hển. Hình như là tôi vừa trải qua một cơn ác mộng, vẫn là cái xe này, vẫn những hàng ghế này, nhưng người ngồi đây đâu, tôi nghiên đầu nhìn sang phía đối diện, chỗ ngồi cách tôi ba hàng, không có ai. Cô gái kia đâu rồi, mọi người đi đâu rồi?
- Cậu xuống nhanh lên, hết bến rồi!
Xuống xe, được xuống xe rồi, tôi nhanh chóng khoác ba lô lên và ra khỏi xe. Vừa bước xuống đường, tôi bỗng giật mình. Đây là đâu, xung quanh vắng tanh, bên ngoài chỉ có một cột đèn đường chiếu rọi chiếc bảng lịch trình xe khách. Chẳng phải lúc chiều tôi lên xe từ đây sao, tôi đã đứng đây đợi xe, rồi lên xe, vậy sao giờ tôi lại xuống đây. Không đúng, tôi phải hỏi lại lái xe.
- Bác tài cho cháu hỏi, sao cháu lại xuống đây, cháu đi về thành phố mà bác?
Tài xế khởi động xe, quay ra nhìn tôi, mặt khó hiểu, nói:
- Vẫn chưa tỉnh ngủ à, cậu đi đâu sao tôi biết được, đây là chuyến xe cuối cùng rồi.
Chuyến xe cuối cùng? Chuyến xe cuối cùng nào? Tôi đi chuyến 6h, không phải tôi sắp về tới nhà rồi sao, bằng cách nào mà xe quay đầu lại đây rồi thả tôi ở bến này được? Bao nhiêu câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi hoang mang cực độ, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ nữa. Bất giác tôi nghiêng đồng hồ lên nhìn, nhưng không có cái đồng hồ nào trên tay tôi cả, tôi nhớ ra là khi rời đi mình không đeo nó.
Cùng lúc xe chuyển bánh, tôi ngây người nhìn theo ánh sáng từ những ô cửa sổ xuyên qua lớp kính hắt xuống đường. Thịch. Có một người vẫn còn đang ở trên xe, lại ngồi đúng vị trí của tôi vừa rồi. Là một cô gái, tóc xõa dài, đầu nghiêng nghiêng, mặt hướng ra cửa sổ. Thịch. Tôi bất giác kinh hãi, cô gái đang hướng ánh nhìn về phía tôi, đột nhiên mắt cô ta cong cong, miệng nhếch lên, khuôn mặt biến dạng, giống như đang cười. Nụ cười lạnh lẽo ám ảnh tôi, khiến tôi nín lặng nhìn theo bóng xe đi men theo con đường, xa mãi rồi biến mất trong đêm.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đi đâu tôi cũng gặp ma là sao, tôi muốn rời khỏi đây, tôi không chịu được nữa rồi, nhưng vì sao tôi không thể thoát được chuyện này? Tôi bị điên rồi!
- Cường, mày đến đón tao, không chắc tao tự sát luôn ở đây mất...
- Chuyện gì á, tao đ*o biết, mà làm sao tao biết được, mẹ kiếp, tao sắp điên đến nơi rồi,…
- Ở chỗ bến xe,… Cái xe chết tiệt ấy, ôi đm,.. Tao cũng không hiểu nữa, nhanh lên, đừng nói gì cả, tới đón tao,…
Tôi điên cuồng gào lên trong điện thoại, thằng Cường bên kia nghe không hiểu tôi nói gì, đến tôi còn không hiểu thì sao cậu ta hiểu được. Chuyện này hoàn toàn không đơn giản như tôi nghĩ, chắc chắn cả vùng này đều thông đồng với con ma kia hại chết tôi, mẹ kiếp, tôi sẽ không chịu để chúng nó giết mình dễ dàng như vậy đâu, tôi phải làm rõ ràng chuyện này, có chết cũng phải kéo được kẻ hại mình chết cùng.
Người tới đón tôi là Duy. Khi thấy tôi cậu ta vô cùng kinh ngạc, tôi không đủ bình tĩnh để giải thích cho cậu ta hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì vậy suốt quãng đường trở về cả hai chỉ im lặng. Tới phòng, nhìn mặt hai thằng còn lại thằng nào cũng đầy dấu hỏi, tôi ngồi xuống giường, quăng ba lô dưới chân, hai tay ôm mặt, cảm giác như tôi sắp khóc tới nơi rồi.
- Mày bình tĩnh đi, chuyện gì vậy? Mà mày nói cái gì trong điện thoại tao nghe chả hiểu?
Tôi nghe tiếng thằng Cường vừa hỏi, không được khóc, làm thằng đàn ông có chuyện gì cũng phải kiềm chế bản thân, không được yếu mềm. Lấy hết bình tĩnh, tôi ngẩng mắt, thở dài một hơi và bắt đầu kể lại cho cả bọn nghe chuyện tôi gặp trên xe. Từ cái lúc đi lên tôi đã thấy có gì đấy bất thường, cho tới lúc ngủ quên, cảm giác giấc mơ đó thật tới nỗi tôi không một chút nghi ngờ, và khi tôi bị gọi dậy, trong đầu vẫn ám ảnh nụ cười ma quái đó, không phải ám ảnh mà là nó hiện lên thường trực trong đầu tôi, ngay cả khi tôi đã xuống xe, tôi vẫn nhìn thấy nó.
Giờ để ý, tôi mới thấy mình cản đảm tới mức nào, dù rất sợ hãi, nhưng tôi vẫn đối mặt với đôi mắt đó, tôi nhớ rõ từng đường nét của khuôn mặt đó, nếu tôi có chút tài năng hội họa, có thể tôi đã vẽ lại hình dạng con ma ấy cho cả bọn cùng xem.
- Chắc chắn là tao không thể nhầm xe được, mà xe ấy chỉ đi một chiều, không có chuyện nó quay đầu giữa đường, càng không có chuyện trong 3 tiếng mà nó đã tới thành phố trả khách và đi về đây được.
- Tao thấy rồi, ai chẳng biết xe đấy đi thế nào, vấn đề là rõ ràng mày đi rồi, nhưng sao giờ lại ở đây? - Thằng Mạnh nghi ngờ, tôi không rõ là thằng ấy có hiểu những gì tôi vừa nói hay không.
- Mày không nghe Minh nó kể là nó ngủ quên rồi tới khi dậy thì đã thấy ở đây rồi à? – Thằng Duy cùng lúc đưa cốc nước cho tôi uống.
- Nhưng mà tao thấy vô lý lắm, suốt 3 tiếng vừa rồi mày đi đâu? Chẳng lẽ xe lại chạy vòng tròn quanh núi này à?
Không phải chạy vòng tròn, tôi cảm giác như mình chưa đi đâu cả, tôi chỉ bước lên xe, trời lúc đó đã tối, tới khi xuống xe, không gian cũng vẫn y như vậy, giống như là chiếc xe này là một không gian khác và vừa rồi tôi đã bị nhốt ở đó. Thế này thì làm sao tôi có thể trở về được đây, hay mai tôi đi chuyến buổi sáng nữa, đi buổi tối không an toàn, tôi không tin là ma quỷ có thể lộng hành cả vào ban ngày.
- Mày thực sự nghĩ đó là mơ à? – Thằng Duy vỗ vai tôi hỏi.
Tôi không trả lời, có ai mơ mà cảm nhận chân thật vậy không, lúc tôi va vào người bên đàn ông bên cạnh, tôi chắc chắn đó là thật, có hơi ấm, cả những người xung quanh, hoạt động của bọn họ đều rất sống động. Tôi từng đọc một bài báo, chỉ có thể mơ thấy những người, sự vật hoặc hiện tượng đã xảy ra, trí não không thể tự sáng tạo ra những nhân vật và hoàn cảnh mới. Không thể sáng tạo ra, vậy cảnh tượng này có phải tôi đã từng thấy chúng, là ở đâu?
Trong đầu tôi hiện lên khung cảnh trong xe lúc đó, tiếng ong ong kỳ lạ, không, là tiếng người nói chuyện, người đàn ông dân tộc, chiếc đồng hồ hết pin… Tôi nhớ ra rồi, tôi đeo đồng hồ trong lần đầu tiên đi lên đây làm việc, lúc đó đồng hồ tôi bị chết máy, những chuyện diễn ra tiếp theo như thế nào? Tôi ngồi ở cuối xe, sau một giấc ngủ dài, tới khi mở mắt tôi đã đến vùng đồi núi này, vì đang đi vào thị trấn nên trong xe có rất nhiều người dân tộc, tôi va phải một người đàn ông, và có nói xin lỗi.
“Sao lại chết đồng hồ rồi, vừa thay pin tuần trước mà.” Ngay cả câu nói đó, khi thấy đồng hồ đứng kim, tôi đã vừa lắc nó vừa nói, thực sự tất cả đều đã xảy ra, mọi chi tiết đều trung khớp. Chỉ có điều, tôi không nhớ là mình có gặp cô gái kia trên chuyến xe đó. Chắc chắn không gặp, vì suốt chặn đường sau đó tôi chúi đầu vào chơi điện tử, không hề có chuyện kỳ lạ nào xảy ra.
Tôi vội vàng lục tung ba lô lên, phải tìm cái đồng hồ kia, tôi đã không đem nó đi sửa, hôm nay tôi cũng không đeo đồng hồ, phải xem nó dừng ở lúc mấy giờ. Thấy rồi. 6h15. Tôi kinh hoàng, mọi chuyện trong mơ là sự lặp lại của hiện thực tôi đã trải qua, vậy tại sao khi tỉnh dậy tôi vẫn ở đây, có đúng là tôi đã mơ không? Bất giác tôi nhìn vào lòng bàn tay mình, có phải mình vẫn đang mơ không? Giờ tôi đang ở trên xe, đúng vậy, làm gì có chuyện tôi quay trở lại đây, tôi đang đi về nhà, tôi đang mơ, phải rồi, đến lúc dậy thôi.
- Mày nghĩ ra cái gì rồi à, mà đồng hồ bị làm sao vậy?
Tao biết rồi, chúng mày cũng chỉ là nhân vật trong giấc mơ của tao thôi, giờ tao sẽ mở mắt và chúng mày biến mất hết. Thằng Duy lay lay tôi, cậu ta lấy cái đồng hồ tôi đang cầm và lắc lắc, hình như nó vẫn không chạy nên cậu ta cho lên tai nghe.
- Tao vẫn đang mơ.
- Mày lầm bầm cái gì vậy?
Tôi nhìn mặt từng người một trong bọn họ, biểu cảm của họ dần trở lên nghi ngờ, thằng Mạnh lay vai tôi, nói:
- Này, có phải mày bị gì rồi không?
- Tao nghĩ đây cũng chỉ là mơ thôi, giờ tao vẫn đang trên xe trở về nhà, tao không thể nào quay lại đây được.
Thằng Mạnh tròn mắt, có vẻ cậu ta không hiểu những gì tôi vừa nói. Tôi phải tỉnh dậy, tôi không muốn ngủ nữa, nếu người ta biết mình đang mơ, và đó là một cơn ác mộng, sẽ chẳng ai muốn mơ tiếp cả. Nhưng tỉnh dậy bằng cách nào? Va đập sẽ khiến cho cơ thể bừng tỉnh, trong phim người ta hay làm vậy để đánh thức người bị mộng du.
- Mày đấm tao một cái được không?
Tôi đột nhiên nhìn mấy thằng cùng phòng, không biết biểu cảm của tôi lúc này như thế nào, nhưng tôi thấy mặt ai cũng có phần dè chừng tôi. Không có thời gian để suy nghĩ nhiều đâu, giờ tôi cần phải xác thực điều này, tôi muốn biết mình đang mơ hay đang tỉnh.
- Cứ đấm mạnh như mày muốn, nhanh đi.
- Bình tĩnh đi, chuyện này khiến mày bị rối trí quá rồi, đừng suy nghĩ nữa… - thằng Cường túm lấy vai tôi, nói bằng giọng thông cảm.
Mẹ kiếp, đến cả trong mơ tôi cũng chẳng nhờ được bọn này chuyện gì, chỉ một cái đấm cũng khó vậy sao, tôi lập tức vung tay thằng Cường ra, phải tự mình tìm cách thôi, nhưng làm gì bây giờ?
Thụp.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ thì bụng bỗng nhói lên. Có ai đó vừa thụi vào bụng tôi, rất lâu rồi không bị ai ra tay đột ngột như vậy, toàn thân tôi chấn động, cơ bụng thắt lại và cảm giác lục phủ ngũ tạng xoắn vào với nhau. Đau thật. Tôi lập tức ôm bụng, bên tai loáng thoáng nghe thấy có tiếng người xô xát:
- Sao mày đấm thằng Minh?
- Tao nghĩ đầu óc thằng này có vấn đề rồi, chính nó đòi ăn đấm trước, xem giờ nó đã bình tĩnh chưa…
- Đau lắm à, mày nói gì đi xem nào…
- Minh này,…
Tại sao tôi vẫn chưa tỉnh lại, đau chết mất, tôi nhắm nghiền hai mắt và gục xuống sàn nhà. Mất vài giây sau bụng tôi mới bớt đau, vừa mở mắt, tôi thấy mình vẫn đang ở trong phòng, xung quanh là bóng người lố nhố, không phải, đây không phải là mơ? Tất cả đều là thật, không có giấc mơ nào cả, mọi thứ đều là sắp đặt của ma quỷ, khiến tôi không thể thoát khỏi đây, không thể tự cứu được chính mình. Giờ thì tôi thấy đau đầu quá, mẹ kiếp, tôi sắp không chịu nổi rồi, sao những chuyện kỳ quái cứ bám diết lấy tôi, rốt cuộc thì tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi được nơi này? Hai mắt tôi dần khép lại và đâu óc càng lúc càng trở lên mơ hồ, sau cùng thì tôi cũng lịm đi.