Hạ Cơ
"Cốt truyện chuẩn bị được đưa vào." Rốt cuộc hệ thống cũng xuất hiện.
Hai mắt của Hạ Cơ tối lại gục xuống bàn. Tần Thì nhìn thấy nha đầu kia ngất đi thì cũng im lặng một hồi.
Thì ra nguyên chủ là con gái duy nhất của tể tướng đương triều, sau khi bị sơn trại này bắt cóc. Tể tướng đương nhiên cho tiền chuộc đón nguyên chủ trở về nhà.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới là Tần Thì lại từng có hôn ước với nàng. Thì ra hắn là con trai độc nhất của Tần đại tướng quân, sau khi Tần đại tướng quân bị kẻ địch hãm hại, Tần Thì được hạ nhân đem đi vứt bỏ ở một cái núi nhỏ trong thôn. Đúng lúc đầu lĩnh sơn trại đi ngang qua, nghe được tiếng kêu khóc của trẻ con, nhìn thấy bộ dạng của đứa nhỏ này mủm mỉm đáng yêu. Dưới gối mình lại không có con cháu, vậy nên đem Tần Thì trở về nhà.
Trên người của đứa nhỏ có mang theo một khối ngọc bội, mặt trên lại khắc hai chữ Tần Thì. Vậy nên trại chủ dùng nó làm tính danh cho đứa nhỏ.
Tuy rằng năm nay Tần Thì mới mười tám, nhưng đã sớm quản lý sơn trại gọn gàng. Trong phạm vi mười dặm quanh trại, không có bất kỳ ai muốn phân cao thấp với hắn. Người trong thôn đều nói Tần Thì tốt, quan hệ của hắn và quan phủ cũng rất thân thiết. Còn có mấy lần, huyền lão gia muốn nhường chức vụ bộ khoái đầu cho Tần Thì. Khiến cho những tên phạm án nghe thấy mà sợ đến táng đảm.
Lúc này Tần Thì qua lại nghề cũ của trại chủ cũng là bất đắc dĩ. Bằng vài cái thôn nhỏ chung quanh núi, có thể có được bao nhiêu bạc. Nhưng mà một món đồ trang sức của con gái nhà giàu, cũng đủ để người nghèo ăn một năm.
Tận lực phù tá tân Hoàng thượng nhiếp chính, Hạ tể tướng và Tần tướng quân là lão bằng hữu nhiều năm, nhìn thấy hắn bị người khác xử oan tử rất bất bình, lập tức phái người tra rõ án này. Sau khi kiểm chứng, quả nhiên phát hiện oan tình.
Sau đó Hạ tể tướng liền phái người bí mật tìm kiếm con trai của bằng hữu, không nghĩ tới lại chính là người đã bắt cóc nữ nhi của ông - Tần Thì. Nghĩ đến bạn tốt cả đời thẳng tính, làm việc quang minh lỗi lạc, còn con trai lại vào rừng làm cướp, đau lòng không thôi.
Về sau liền đưa Tần Thì triệu vào quân ngũ. Còn hôn sự của hai người thì dời lại. Đem nữ nhi gả cho con của một vị đương triều quyền quý khác, cũng là một thanh niên tài tuấn đương thời.
Tần Thì trong khung lưu chính là Tần đại tướng quân anh dũng, đương đầu quốc nạn, anh dũng giết địch, xâm nhập trung tâm của địch, chiến công hiển hách. Sau sáu năm ra chiến trận, đã đem thân phận tướng quân trẻ tuổi nhất khải hoàn trở về.
Hạ tể tướng nhìn thấy Tần Thì thành danh tất nhiên cũng vì lão bằng hữu mà cảm thấy cao hứng. Mà Tần Thì khi biết Hạ Cơ đã sớm gả cho người khác trong lòng nhịn không được có chút buồn khổ.
Cho dù hắn sớm đã biết, chỉ bằng thân phận này của hắn, cưới nữ nhi của tể tướng quả thật là ý nghĩ kỳ lạ. Mà hắn, cũng không thể để Hạ Cơ chờ hắn. Thanh xuân của nữ nhi là quý giá nhất, nếu hắn không thể mang được công danh trở về, chẳng phải sẽ làm chậm trễ con gái người ta.
Hạ Cơ được gả ra ngoài, cũng sống không tốt. Nữ tử ở cổ đại, không có chính kiến của mình. Chỉ biết nghe lời nói của phụ thân. Nhưng tướng công ở trước mặt nàng mang một bộ mặt, sau lưng lại mang một bộ mặt khác. Cầu cưới nàng cũng chỉ vì muốn có thêm lợi lộc. Để tiền đồ của bản thân càng thêm bảo đảm. Nhưng mà bản tính phong lưu vẫn không thay đổi, trong vòng một năm, trong nhà đã có thêm ba người thị thiếp, hai vị di nương.
Hạ tể tướng biết chuyện bị con rể làm cho tức giận không nói lên lời, nhưng quản được chuyện quan trường, chuyện gia thất của con rể không phải là việc ông có thể chen vào.
Thân thể của Hạ Cơ vốn mảnh mai, lại bị tên tra nam không biết hối cãi này làm cho hao tổn tinh thần. Chưa được hai mươi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đương nhiên, cuối cùng người nam nhân kia cũng không lấy được thứ gì tốt từ Hạ tể tướng, được điều đến vùng hoang dã, tiền đồ cũng như vậy mà kết thúc. Mà nguyện vọng của nguyên chủ chính là đời này có thể gả cho một nam nhân tốt, toàn tâm toàn ý với mình.