Hai Nam Chính Đối Địch, Xin Đừng Kéo Ta Vào!
Bây giờ vẫn còn sớm, Trần Hiểu Ngưng muốn tìm một chỗ nào đó thật yên tĩnh và thư thái để thả lỏng tâm trạng đã. Nói thật ra là khi phải đối mặt với một người giàu có quyền lực như Trầm Phỉ Phỉ thì cô rất áp lực, có thể bình tĩnh như thế đã tốt lắm rồi.
Mải miết đi dạo mà cô cũng không chú ý tới, từ sau lưng mình khi nào đã xuất hiện một chiếc xe màu đen đang chậm rãi theo sát cô. Nó không phát ra tiếng động cơ, ngay cả tiếng gió cũng khó mà cảm nhận được, đại khái cũng đoán ra chiếc xe này là loại cao cấp.
Trần Hiểu Ngưng đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi xách cô chợt đổ chuông. Cô giật mình, dù sao trong không gian yên tĩnh thế này bỗng nhiên có âm thanh vang lên thật sự rất dọa người, huống chi cô còn sợ ma nữa.
Trên màn hình nhấp nháy vài con số, kèm theo đó là cái tên hết sức quen thuộc " U Minh Thượng ", cô nhíu nhíu mày nhưng không suy nghĩ nhiều, bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng gió và cả tiếng thở nhẹ của người đàn ông, một lát sau mới có giọng nói truyền ra:-" Cô ở đâu?"
Trần Hiểu Ngưng ngồi xuống chiếc ghế đá gần cổng công viên, sau mới thành thật đáp lại người trong điện thoại:-" Tôi đang ở gần công viên, nhưng anh hỏi cái này cũng đâu được ích gì chứ?"- Nói đùa, hắn ở tận thành phố B, cô ở thành phố X. Cho dù có nói cho hắn đi chăng nữa thì hắn cũng đâu thể bay tới tìm cô ngay lập tức được.
- " Ừm, rất thành thật!"- Bỗng nhiên, không gian yên tĩnh bị một giọng nói lên tiếng phá vỡ.
Trần Hiểu Ngưng giật mình lần nữa, đứng phắt dậy, lần này cô gần như bị dọa muốn đứng tim luôn rồi. Không phải là bị mê sảng nên mới nghe thấy U Minh Thượng đó chứ?
- " Ai da, đau!"- Một cái gõ nhẹ hạ xuống trên đầu cô, Trần Hiểu Ngưng ôm đầu, xoay người nhìn ra đằng sau với cặp mắt ai oán. Không phải là mơ, U Minh Thượng thật sự đã xuất hiện, hắn không cười nhưng đôi mắt lại chứa ý cười nhàn nhạt, nhếch môi nhạo báng cô:-" Đúng là đồ ngốc, đi một mình mà chẳng có chút cảnh giác nào cả, nếu tôi mà giống như cô chắc đã chết từ lâu rồi!"
- " Anh... anh... sao anh lại xuất hiện ở đây?"- Cô chỉ chỉ vào hắn, lắp bắp hỏi. Mới bị Trầm Phỉ Phỉ kiếm chuyện, cãi nhau tới sứt đầu mẻ trán, tất cả đều là vì hắn, thế mà cái tên đầu sỏ này còn có thể nhởn nhơ như vậy. Thật uất ức muốn chết!
- " Tôi ở đâu không phải chuyện mà cô cần quan tâm..."- Dừng một lát hắn lại nói tiếp:-" Lên xe đi, tôi đưa cô đi chơi!"- Không đợi cô đồng ý, hắn đã nắm lấy tay cô kéo lên xe.
Trần Hiểu Ngưng vội vàng phản kháng, la lên:-" Anh... tôi còn phải về sớm, tôi không muốn đi chơi với anh... anh mau buông ra a!"- Cô có hét khản cả giọng đi nữa thì hắn vẫn như vậy, không chuyển đổi một chút. Tất nhiên cũng không thể thoát được mà bị hắn đưa đi.
Vẫn là quán bar Thiên Tuyệt, có vẻ như hắn và Đàm Hoàng Hạo đều khá thích nơi này. Lần đầu tiên cô gặp hắn cũng là tại đây. U Minh Thượng đem cô tới một phòng bao rất rộng, bên trong tập trung cũng không ít người.
Hắn ngang nhiên kéo cô ngồi một mình một ghế, còn để cô ngồi sát cạnh mình như muốn tuyên bố quyền sở hữu. Trần Hiểu Ngưng đánh mắt quét một lượt, tất cả những người ở đây đều là con nhà giàu có, công tử tiểu thư có quyền có thế. Cô đều đã thấy qua một vài người trên tivi, còn lại vẫn chưa biết, tuy nhiên có thể làm bạn được với U Minh Thượng thì hẳn gia thế cũng không tầm thường.
Trần Hiểu Ngưng lần đầu tiên phải đối mặt với nhiều người có địa vị lớn như vậy không tránh khỏi căng thẳng. Cô ngồi im thin thít bên cạnh U Minh Thượng, cũng chẳng biết hắn và đám người này nói với nhau cái gì, cô cũng không xen vào cuộc nói chuyện đó. Cô cảm thấy họ đừng nên chú ý tới cô thì càng tốt, mắc công lại dây dưa vào những rắc rối không đáng có.
Nhưng, chiều hướng của nó lại đi ngược với mong muốn của cô. Rốt cuộc cũng có vài người để ý thấy cô, còn lớn tiếng trêu chọc:-" Minh Thượng mọi lần đều không ôm gái, hôm nay lại chơi lớn như vậy, không chỉ mang tới một em gái nhỏ mà còn... hình như còn rất non nha, không biết đã đủ trưởng thành hay chưa nhỉ? Hahaha..."
Nghe những lời nói đó, khuôn mặt cô đỏ ửng, cúi mặt thật thấp không dám ngẩng lên. Cô nhẹ nhàng kéo lấy áo của U Minh Thượng đung đưa, ý muốn hắn nhanh chóng đem cô trở về, nhưng hành động này trong mắt đám người kia thì chính là đang làm nũng, càng thêm trêu chọc ác ý.
Tất nhiên, đi kèm với nó chính là không tránh khỏi bị mời rượu. Liên tiếp có người mời rượu cô khiến cô không biết làm cách nào từ chối. Tên U Minh Thượng đáng ghét không những không giúp đỡ cô mà còn khuyến khích:-" Uống một chút cũng không say được!"
Trần Hiểu Ngưng muốn khóc, cô nhắm mắt bịt mũi uống hết số rượu kia, tửu lượng của cô đã kém mà còn chưa kể đến rượu này rất cao cấp, uống một ly hai ly sẽ không say, nhưng chỉ vài phút sau cô bắt đầu thấy choáng váng, say đến không mở mắt ra được, đám người kia thấy cô không trụ được nên cũng buông tha cô.
Cô giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn trong lồng ngực hắn, U Minh Thượng khẽ vuốt tóc cô, tạm biệt đám bạn rồi ôm cô đem lên xe