Hẹn Người Kiếp Sau
Từ sau khi sự việc Mạc Lưu Ly nhờ vả lính gác bán trang sức đổi lấy thức ăn bị bại lộ, cuộc sống của Mạc Lưu Ly ở hậu viện càng lúc càng chật vật, khó khăn.
Chỉ mới mấy ngày, nàng đã ốm sọp đi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh linh hoạt như trước.Cơ địa Mạc Lưu Ly vốn sợ lạnh, vì thuở nhỏ cơ cực, phong hàn nhiễm vào thân thể, để lâu ngày không được chữa trị kịp thời, nên thể chất nàng vô cùng yếu ớt.
Mùa đông lại sắp đến, Mộc Tràm lo sợ chủ tử không chịu nổi giá rét, trong lòng nóng như lửa đốt.Từ ngày hôm đó, Mạc Lưu Ly như bị đả kích, nàng vốn dĩ sống khép nép, nay lại càng u sầu, ít cười ít nói.
Mộc Tràm theo chân nàng đã lâu, biết rõ tính cách nàng vốn dĩ mềm yếu, chẳng qua để làm chỗ dựa cho nó, nàng phải gồng mình mạnh mẽ lên.
Mộc Tràm sốt ruột vô cùng, nếu tình trạng này tiếp diễn, chỉ sợ chủ tớ bọn họ thực sự phải bỏ mạng lại phủ Xung vương này.Thế nhưng, Mạc Lưu Ly năm lần bảy lượt bị Trịnh Hàn hắt hủi, đối xử tệ bạc cũng không làm kẻ tâm cơ như Chu Vân Nguyệt yên lòng.Hôm ở từ đường nhà họ Trịnh, Chu Vân Nguyệt nhìn thấy rõ ràng ham muốn và hứng thú mạnh mẽ của Trịnh Hàn đối với Mạc Lưu Ly, trong lòng nàng ta vô cùng bất mãn.
Nàng ta hầu hạ Trịnh Hàn đã lâu, đối với từng cái nhíu mày, nhếch miệng của hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng ta sao có thể không nhận ra, Trịnh Hàn đã động sắc tâm với nhan sắc của Mạc Lưu Ly chứ?Mấy hôm nay Trịnh Hàn vẫn ghé lại chỗ Chu Vân Nguyệt qua đêm, nhưng càng lúc hắn đối với nàng ta càng hời hợt, qua loa, không còn cưng chiều như trước.
Ở chỗ các di nương khác cũng vậy, có người còn không được thị tẩm suốt một tháng ròng.
Chu Vân Nguyệt vốn dĩ muốn độc sủng hậu viện của Trịnh Hàn, không muốn san sẻ sự sủng ái của hắn cho bất cứ ai, nhưng hiện tại hắn không những dửng dưng với các di nương trong phủ, mà còn lạnh nhạt với cả Chu Vân Nguyệt, nàng ta không thể không sốt ruột.“Không lẽ… thực sự là vì ả họ Mạc hèn hạ kia?”Chu Vân Nguyệt đi qua đi lại trong tẩm phòng, tức giận vò nát khăn tay.
Nàng ta năm lần bảy lượt muốn hạ bệ Mạc Lưu Ly nhưng cuối cùng vẫn để nàng có con đường sống, hôm đó lại còn sai lầm mang nàng đến trước mặt Trịnh Hàn, đúng là một nước đi sai lầm!Chu Vân Nguyệt âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải triệt tiêu Mạc Lưu Ly, không để cho nàng có cơ hội ngóc đầu dậy.Chu Vân Nguyệt tính kế một hồi, quyết định đến thư phòng tìm Trịnh Hàn.
Lúc này, Trịnh Hàn đang chăm chú đọc tấu thư của các trưởng lão.- Tiện thiếp bái kiến Đại vương.Nghe thanh âm nũng nịu của Chu Vân Nguyệt, Trịnh Hàn liền buông sổ sách trong tay, đón nàng ta lại gần thư án.- Ái thiếp của bản vương hôm nay rảnh rỗi đến thăm bản vương, có phải ở trong viện quá buồn chán hay không?- Chỉ có Đại vương hiểu tiện thiếp! – Chu Vân Nguyệt thuận thế ngã vào lòng Trịnh Hàn, bàn tay thon dài vấn vít trên cổ hắn – Tiện thiếp ở trong nhà thực sự có chút buồn chán, hơn nữa sự vụ nội bộ trong phủ rất nhiều, mấy hôm nay thiếp thực sự ăn ngủ không ngon.Trịnh Hàn biết Chu Vân Nguyệt chỉ đang làm nũng, nhưng hắn đối với việc các di nương trong phủ nũng nịu đòi hỏi yêu chiều cũng đã quen, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn cảm thấy có chút thoải mái, nên hắn tiện tay ôm thân thể mềm mại của Chu Vân Nguyệt vào lòng, dỗ dành nàng ta:- Nếu nàng buồn chán, bản vương sai người thuê gánh hát về mua vui cho nàng, chịu không?- Tiện thiếp không muốn! – Chu Vân Nguyệt tiếp tục bày trò – Tiện thiếp trong phủ không có ai bầu bạn, thực sự buồn chán.- Thế nàng muốn gì? – Trịnh Hàn kiên nhẫn hỏi.- Đại vương phải hứa với thiếp, đồng ý với thiếp, được không? – Chu Vân Nguyệt nũng nịu.- Haha, có điều gì ái thiếp của bản vương muốn mà bản vương không làm chứ, nàng nói đi, bản vương hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.Được Trịnh Hàn mở lời, trong lòng Chu Vân Nguyệt có chút đắc ý, xem ra nàng ta vẫn còn được Trịnh Hàn hết lòng cưng chiều, thương yêu.- Tiện thiếp muốn có người bầu bạn, mà trong Vương phủ này, cũng chỉ có Vương phi là có thể nói chuyện được đôi ba câu.
Hay là Đại vương thả nàng ta ra…- Không được! – Trịnh Hàn ngắt lời Chu Vân Nguyệt – Ả ta là người nhà họ Mạc, hèn hạ nham hiểm, ta không thể để ái thiếp của ta ở bên cạnh một kẻ dơ bẩn như vậy được!- Đại vương… - Chu Vân Nguyệt trong lòng đắc ý, nhưng vẫn ở trong ngực Trịnh Hàn làm nũng – Người coi như giúp tiện thiếp giải khuây đi mà, với lại, không phải Đại vương muốn dạy dỗ ả họ Mạc kia sao, tiện thiếp có thể giúp người giáo huấn ả.Trịnh Hàn suy nghĩ một lúc, cảm thấy Chu Vân Nguyệt nói cũng có lí.
Hắn thừa biết bản chất Chu Vân Nguyệt lòng dạ đàn bà, hẹp hòi, ích kỷ, thủ đoạn cũng không kém phần tàn bạo, đem Mạc Lưu Ly cho nàng ta đùa bỡn, coi như giải khuây, cũng đỡ khiến nàng ta rảnh rỗi lại chạy đến đây hồ nháo, nũng nịu.- Được, bản vương đồng ý với nàng.- Đa tạ Đại vương!Chu Vân Nguyệt ôm cổ Trịnh Hàn, trong lòng đã bắt đầu tính kế hãm hại Mạc Lưu Ly.Chiều hôm đó, khi Mạc Lưu Ly đang sầu mi khổ kiểm ngồi u uất giữa viện tử, thì Chu Vân Nguyệt mang theo lệnh bài của Trịnh Hàn tiến vào bên trong.
Mạc Lưu Ly nhìn thấy Chu Vân Nguyệt một thân một mình đến đây, trong lòng có chút hoài nghi không rõ.- Bái kiến Vương phi! – Chu Vân Nguyệt miệng nói nhưng người không hề hành lễ, khiến Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm đều bất mãn trong lòng.- Chu phu nhân đến đây, không biết là có chuyện gì?- Tiện thiếp đến để thả người!Chu Vân Nguyệt giơ lệnh bài lên, đám lính gác lập tức lui xuống, để nàng ta tự ý định đoạt.
Mạc Lưu Ly hoài nghi không dứt, cảm thấy nữ nhân nham hiểm này nhất định đang có quỷ kế.Mạc Lưu Ly nghĩ ngợi một chút, nếu nàng cùng Mộc Tràm ở lại nơi này, không sớm thì muộn cũng chết đói, hoặc chết rét, nhưng nếu được thả ra ngoài, cơ hội sống sót ít nhất là cao hơn một chút.
Thôi thì, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, tới đâu hay tới đó, dù sao vẫn còn đỡ hơn phải thoi thóp ở nơi tồi tàn này.Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo chân Chu Vân Nguyệt dọn đến một viện tử khác, tuy cũng không phải là nơi sang trọng, quý phái, xứng đáng với chức phận Vương phi của nàng, nhưng ít ra cũng là chỗ con người có thể sống được.- Vương phi xin dùng tạm chỗ này, Xung vương phủ thực hành tiết kiệm, nên đành ủy khuất người rồi!Lời Chu Vân Nguyệt nói ra, so với vô số vàng ngọc dát lên tóc, lên cổ nàng ta, thực sự khiến người khác không nhịn được phải bật cười.
Mạc Lưu Ly không muốn so đo với Chu Vân Nguyệt, chỉ gật đầu một cái, xem như bỏ ngoài tai.- Lần này đa tạ Chu phu nhân.- Không có gì! – Chu Vân Nguyệt mỉm cười – Cùng phận đàn bà, tiện thiếp không nỡ để Vương phi bị giam lỏng.Nói rồi, Chu Vân Nguyệt cho người mang đến một ít sổ sách, ánh mắt che giấu sự nham hiểm, dịu giọng nói với Mạc Lưu Ly:- Tiện thiếp đã xin phép Đại vương để Vương phi xem qua sổ sách trung quỹ của Xung vương phủ, dù sao việc này cũng nên để Vương phi chấp chưởng, mong Vương phi không từ chối ý tốt của tiện thiếp..