Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Ra ngoài, truy tìm dấu vết cực kỳ thuận lợi.
Thuốc bột 'Tử Dâm Phong" đối với cỏ cây có lực bám vào rất mạnh, ban ngày mưa xuống tuy lớn, nhưng chưa đủ để rửa trôi hết chúng, thực tế diệu dược này mang tính thủy, độ ẩm ướt càng lớn hương vị nó tràn ra cũng lại càng mạnh, lúc trước Tống Dương không biết nó còn có hiệu quả như vậy, nếu không lúc tính toán, cũng sẽ không cảm thấy mình chỉ có ba phần thành công.
Nhâm Tiểu Bộ từ đầu tới cuối nhất quyết đi bên cạnh Tống Dương, thế nhưng không còn phần hùng dũng oai vệ như lúc trước, giống như dốc sức tự đấu tranh, mỗi bước đều vô cùng phí sức. Đi một hồi, nàng rốt cục nhịn không được, cắn răng kéo tay áo Tống Dương:
- Ngươi... Vừa rồi...
Tử Dâm Phong đối với nữ nhân chủ yếu khiến cho hồn điên phách loạn, mà cũng không phải thuốc mê thông thường, Nhâm Tiểu Bộ ít nhiều còn có thể nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù thân ở giữa đám hung man, Tống Dương vẫn là ha ha cười nói:
- Yên tâm, chuyện gì đều không có, ngươi xem quần áo của mình, không phải tốt sao? Nhìn nhìn lại ta, ăn mặc cũng chỉnh tề vô cùng.
Nói xong, còn thò tay vỗ vỗ thắt lưng của mình:
- Xem, thắt lưng buộc được chắc chắn.
Không ngờ vừa nói xong lời, Nhâm Tiểu Bộ 'òa' một tiếng khóc lớn, không biết là ăn vạ hay là làm nũng, dậm chân khóc ròng nói:
- Ta nhớ được cái thắt lưng này.
Tống Dương sững sờ thoáng một lúc, vốn là nín cười, về sau thật sự nhịn không được, dứt khoát ha ha phá lên cười:
- Ngươi nếu còn nhớ rõ... Ta thật sự nhịn không được muốn nói với ngươi một câu: lúc đấy ngươi cứ đần thối ra, một cái đai lưng mà bận việc gần một giờ.
Nhâm Tiểu Bộ vừa thẹn vừa giận, nhưng nàng tâm tính trẻ con, lại cảm thấy sự tình quả thực buồn cười, nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng bật cười ra tiếng.
Một việc xấu hổ trước kia tuyệt chưa bao giờ nghĩ đến, thật sự đã xảy ra, nhưng cuối cùng cũng không quá nghiêm trọng như tưởng tượng, cười vài tiếng, hết thảy đều nhẹ nhõm. Tinh thần của Tống Dương cực kỳ kiên định, lúc cười đùa cũng sẽ không ảnh hưởng làm việc, ví như khi liều mạng, lúc châm cứu, hay lúc dựa vào cái mũi truy tìm hung thủ cũng vậy. Ánh mắt Man nữ ánh thủy chung sâm lãnh, nhưng thấy hai người cũng không làm chậm tốc độ truy tung, đành để cho hai thiếu niên người Hán nói giỡn, không thèm để ý tới.
Tống Dương cũng không kiêng kỵ Man nữ có thể nghe hiểu tiếng Hán, dặn dò Tiểu bộ khoái:
- Nếu như có thể đuổi kịp, ngươi đừng vội xông lên, việc này không quan hệ tới ta và ngươi, đây là thù của người Man, để bọn họ tự mình báo.
Tiếp theo dừng lại một lát, ngữ khí thoáng tăng thêm:
- Cái hung khí kia, cực kỳ nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Bộ nhướng lông mày, hai hàng lông mày của cô ta bị thuốc phủ lên, sau khi lớp hóa trang bị rơi ra, lông mày giờ hiện ra có chút buồn cười:
- Ngươi cũng hiểu được hung thủ nguy hiểm?
Tống Dương cười:
- Nói nhảm, kẻ đần cũng biết.
- Ta đây không rõ.
Nhâm Tiểu Bộ tiếp tục dựng lông mi, một chút cũng không biết mình như vậy thật khó nhìn:
- Lúc trước chỉ nói ngươi là ham công lao, cho nên mới đuổi theo truy tìm hung thủ, nhưng về sau, ta phát giác không phải.
Tinh thông châm cứu, tâm tư tỉ mỉ, ngũ giác nhạy bén, tuy rằng không biết võ công nhưng ứng biến cùng lực lượng cũng không tệ, từ sáng sớm bận đến đêm khuya nhưng tinh thần vẫn sáng láng, Nhâm Tiểu Bộ không có tâm cơ nhưng cũng có thể nhìn ra được, người cháu trai ngốc này của "Quách Đức Cương "có chỗ bất phàm, hắn chịu an cư ở thị trấn nhỏ đã nói lên hắn không quan tâm một chút đến công lao bắt hung phạm.
- Không phải là vì công lao, lại biết rõ hung hiểm... Ngươi âm mưu gì?
Tống Dương ngắt một chùm cỏ dại, đặt ở chóp mũi hít hà, ném đi, chạy gấp, ngữ khí ltrước sau như một nhẹ nhõm:
- Trấn nhỏ rất tốt, ta không muốn nó bị Man tộc quấy rầy. Lúc trước không phải đã nói mấy lần, không giao được hung thủ, Man tộc chắc chắn sẽ nháo sự, lúc đấy Yến Tử Bình sẽ phải hứng chịu đầu tiên.
Hai con mắt của Nhâm Tiểu Bộ chớp lóe, nhìn về phía Tống Dương:
- Chỉ vì vậy?
- Ngươi không sống ở Yến Tử Bình, ở lâu ngươi sẽ hiểu.
Nói xong, Tống Dương lặng yên thở dài. Sự yên tĩnh, đáng yêu của trấn nhỏ này, hắn vô tình hướng về người khác giải thích, trong mười lăm năm qua hắn ở rất vui vẻ, như thế là là đủ rồi. Chỉ tiếc, sát thủ Yến quốc đã tới, hắn cần phải đi. Kế tiếp muốn đi đâu? Tống Dương không biết.
Nhâm Tiểu Bộ bỗng nhiên giảm thấp xuống thanh âm:
- Vậy ngươi có phải hay không đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó với hung phạm?
Tống Dương lắc đầu, ăn ngay nói thật: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Không có biện pháp. Ta dám đi truy duy nhất chỉ là lặng lẽ tới gần, hung thủ ở ngoài sáng ta ở trong tối, lại tìm cơ hội. Bất quá giờ thì bớt lo rồi.
Nói xong, cười ha hả nhẹ gật đầu đối với thủ lĩnh Man nữ.
Trọng chùy trong tay Man nữ vung lên, không thấy nàng dùng bao nhiêu lực, đem một khối lớn núi đá đập nát bấy. Sơn Khê Man tộc trời sinh sức lực lớn quả nhiên là cường mãnh, Tiểu bộ khoái tự nghĩ kém xa, líu lưỡi nói thầm câu 'May mắn mọi rợ nhân số ít'.
Đối với người bên cạnh mà nói khí tức yếu ớt khó có thể phân biệt, nhưng với Tống Dương mà nói lại cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn có thể bỏ ra tốc độ chạy trốn, thật lâu về sau, Nhâm Tiểu Bộ lại nghĩ tới một chuyện:
- Ngươi chạy không thấy mệt sao?
Đã đã gần một giờ, vai phải Tống Dương bị thương không nhẹ, lại không tỏ ra mệt mỏi.
Tống Dương khó hiểu:
- Thân thể của ta tốt, làm sao?
- Buổi sáng theo trong trấn đến Âm Gia Sạn, ngươi lại chạy đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Tống Dương ho một tiếng, đã hiểu được nghi hoặc của Tiểu bộ khoái, cười nói:
- Đó không phải có Bàn Đầu ở đấy sao, ông ấy là trưởng bối, ông ấy mệt mỏi mà ta lại càng chạy càng nhanh? Sợ ông ấy cảm giác mình già rồi, trong lòng sẽ không được thoải mái.
Nhâm Tiểu Bộ cắn cắn bờ môi, không nói gì thêm nữa, bất quá cũng không lâu lắm, nàng lại nhìn về phía man nữ bụng lớn, không có việc gì tìm việc mà hỏi:
- Mấy tháng rồi hả?
Từ đầu đến cuối, man nữ đối với hai người Hán đều là một vẻ mặt âm trầm, thế nhưng mà lúc được hỏi về hài nhi trong bụng, thiên tính người mẹ khiến nàng mỉm cười:
- Cũng sắp sinh.
Nhâm Tiểu Bộ vẻ mặt quan tâm:
- Vậy ngươi ngàn vạn coi chừng, đừng ảnh hưởng thai khí.
Lần này man nữ không có phản ứng nàng.
Đêm khuya đi vội, truy đuổi không ngừng, Tống Dương đuổi theo hương vị Tử Dâm Phong lưu lại, một đường hướng tây mau chóng đuổi, mà tuyến đường của hung thủ cũng thủy chung bảo trì trong rừng núi, rời xa đường lớn. Nguyên nhân không khó đoán, mười hai kẻ 'Gánh xác', ít nhất dẫn theo mười hai cổ thi thể, dựa theo phỏng đoán lúc trước, đây là cái vụ án "cướp", hung thủ giết chết người 'Gánh xác' chính là muốn đoạt thi thể. Mà trên đường lớn cứ cách mười dặm đều có một trạm canh, kiểm tra cẩn thận, hung thủ mang theo rất nhiều thi thể căn bản qua không được, biên giới rừng núi tuy rằng gập ghềnh chút ít, nhưng càng thêm thỏa đáng.
Trong lúc vô tinhg, giờ Sửu sớm qua, cuối giờ Dần (4-6h), đầu giờ Mẹo (6-8h). Lúc này Nam Lý mặt trời cũng sắp mọc rồi, trời bắt đầu sáng. Trong mắt Man nữ đã lộ ra vẻ lo lắng, chỉ cần trời vừa sáng, mùi Tử Dâm Phong sẽ biến mất, lúc đấy khó mà truy được.
Đã hơn một tiếng, Tống Dương mang theo mọi rợ, trước sau chọn bốn phương hướng bất đồng, nhưng mỗi lần đều là chạy được ba đến năm dặm lại quay đầu chạy về chỗ cũ, liên tiếp mấy lần phí công đi vòng vèo, Tống Dương dừng chân lại, nhíu mày, hơi nghiêng đầu, giống như đang cẩn thận lắng nghe cái gì.
Man nữ thủ lĩnh trầm giọng thúc giục:
- Trời cũng sắp sáng, thời gian không còn nhiều lắm!
Tống Dương thờ ơ, như trước đứng nguyên tại chỗ, thẳng đến lúc Man nữ không thể kiên nhẫn được, hắn lại đột nhiên chỉ về phía trước:
- Có tiếng nước.
Thính lực của hắn rất mạnh, tiếng nước rất xa, người bên ngoài còn chưa phát giác, hắn cũng đã nghe được:
- Là tiếng nước chảy ù ù, thế nước có lẽ không nhỏ, hơn nữa vừa rồi chúng ta qua lại vòng quanh... Là lũ bất ngờ chặn đường tên cướp?
Nói xong, trên mặt Tống Dương nhanh tỉnh ngộ, kéo Nhâm Tiểu Bộ bước nhanh hướng về phía sau lùi lại, trốn đến sau lưng đám Man tộc.
Man nữ không rõ ràng cho lắm, nhíu mày cả giận nói:
- Làm cái gì?
Tống Dương chỉ một ngón tay chung quanh rừng rậm:
- Bọn chúng ở quanh đây, cho người của ngươi tìm a."
Vừa dứt lời, đột nhiên một chuỗi tiếng xé gió phá vỡ màn đêm yên tĩnh, hơn mười đạo kình nỏ, từ trong rừng tập kích ra!