Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Nói về "nhục độc" là phải nói về rất nhiều đạo lý cao thâm, không phải một hai câu có thể nói rõ, Vưu thái y dứt khoát cũng không giải thích đạo lý, chỉ đại khái nói ra quá trình:
- Nhục độc đáng sợ, chỉ cần một giọt, đủ để độc chết một thôn, mà độc tính của nó có thể theo gió mà khuyếch tán, trăm dặm không tiêu tan. Thi thể bị trúng độc mà chết có thể kéo dài không mục nát, giống như là ngủ say vậy. Chỉ là phương pháp luyện hóa loại độc dược này, sớm đã thất truyền lâu lắm rồi.
- Mười hai vu sĩ người Man khi còn sống tự luyện chế thân thể của mình, gieo vào cơ thể mình "nhục độc"; sau khi chết, lại dùng nhiều loại dược vật đem nhục độc vĩnh viễn niêm phong trong cơ thể. Nhục độc cùng dược vật trong cơ thể không ngừng dung hợp, hóa thành dược lực mới, dùng để chống đỡ khí độc... Nhưng nếu như loại bỏ những dược vật trấn thi thi kia? 'Nhục độc' không tiếp tục bị gông cùm xiềng xích, nó sẽ lại xuất hiện."
- Mười hai tôn thi mọi rợ, nếu như rơi vào trong tay của Yến quốc sư, bào chế thêm chút, sẽ sẽ biến thành mười hai độc nguyên, chính là mười hai trận ôn dịch. Đem một cỗ thi thể để vào trong thành của địch nhân, mười ngày sau, trong thành sẽ không còn một ai sống sót!
Nói trắng ra, mười hai tôn thi có thể bị biến thành thành mười hai cỗ "vũ khí sinh học" cổ đại. Yến quốc sư muốn đem những 'Đại sát khí' nắm trong tay mình...
Một trận huyết án, trước sau đều liên lụy đến thừa tướng, quốc sư cùng lợi ích của Đại Yến quốc, Tống Dương cảm thấy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng có chút cười khổ, trốn đến một trấn nhỏ của Nam Lý, cũng có thể gặp một bản án như vậy, xem ra số mình đúng là 'Thiên sát yêu tinh', thực sự đen đủi.
Vưu thái y đem sự tình nói xong, lại chỉ hướng cỗ máy hung khí kia:
- Cỗ máy này, ngươi không cần biết, nó cùng ngươi không có quan hệ, ta sẽ lấy nó.
Tống Dương nhún nhún vai trái:
- Không sao cả, dù sao cháu cũng không biết dùng.
Tuy hắn và Tiểu bộ khoái vì hung khí này mà tranh nhau, nhưng nếu Vưu thái y nói muốn, hắn sẽ không từ chối.
Vưu thái y cũng chẳng lộ vẻ vui mừng, nhẹ gật đầu, đứng dậy nói:
- Ta đi sắc thuốc cho ngươi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc đi tới cửa, lão lại dừng bước, buồn bực hỏi một câu:
- Ta không biết ngươi còn mang theo thuốc 'Không đói' bên người.
Tống Dương không trả lời.
Không chỉ là 'Không đói" mà còn có 'Hồng Lệ Phi Hôi " giả, ngoài ra trong giày của hắn, còn giấu một tiểu đao, chỉ có điều hôm đó không có cơ hội dùng đến mà thôi... Đã mười lăm năm rồi, nhưng mình đối với thế giới này vẫn chưa quá quen thuộc.
Bởi vì lạ lẫm, cho nên sợ hãi. Không quan hệ gan lớn hay nhỏ, chỉ là do bản năng cảm thấy bất an. Có những vật này trên người có thể khiến hắn an tâm chút. Hoặc là nói, ngay khi hắn còn nhỏ, hắn vô tình luôn sẵn sàng trong tư thế để chạy trốn khỏi cái chết.
Vưu thái y chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không cần đáp án, trong miệng thì thào cái gì đấy, rồi đi sắc thuốc cho Tống Dương.
Trong vài ngày sau đó, Vưu thái y đều tỏ ra khác thường, lúc uống trà thì bị bỏng, lúc ăn cơm thì không gắp đồ ăn, lúc đi đường thì trượt chân, lúc đem thức ăn cho gà thì lại cho chó..vân vân; lòng lão có vẻ không yên, chốc chốc lại ngây người, chỉ có hai việc mà lão không nhầm, một là đúng giờ nấu thuốc trị thương cho Tống Dương, chuyện còn lại là lúc hoàng hôn đến nhà Nhâm Tiểu Bộ, giúp nàng thay thuốc...
Cho đến ngày thứ sáu, Vưu thái y thở mạnh, thở như muốn đem phổi thở ra ngoài, tựa như lão đã quyết định cái gì đó,, trong ánh mắt đục ngầu, hiện lên một tia sáng lấp lánh, đi đến trước mặt Tống Dương hỏi:
- Muốn học võ sao? Ta dạy cho ngươi!
Nhờ 'Cậu' điều trị, thân thể Tống Dương khôi phục rất nhanh, tuy vẫn chưa thể hoạt động mạnh, nhưng tinh thần đã khôi phục hơn nửa, đang cầm một ít thức ăn, ngồi trong sân trêu chọc mấy con chó mèo.
Bình thường Vưu thái y làm việc hay cằn nhằn, thường thường sẽ chạy tới nói linh tinh, Tống Dương cũng không thấy lạ, chỉ cười nói:
- Muốn học, nhưng nếu cậu đích thân dạy cháu, còn phải tính.
Sớm chiều ở chung đã mười lăm năm, nếu Vưu thái y có võ công mà hắn không biết thì hắn thật không xứng sống hai kiếp, Tống Dương chắc chắc "cậu" là một kẻ mọt sách, tay trói gà không chặt.
Mấy ngày nay Vưu thái y ngủ không được tốt, đôi mắt so với bình thường càng thêm đen, hừ lạnh một tiếng:
- Ta bây giờ không biết, nhưng ngày trước ta biết."
Tống Dương cười:
- Đã quên hết?
Vưu thái y lắc đầu, thanh âm trầm thấp:
- Đã bị phế đi.
Thấy thần sắc của 'cậu' nghiêm túc, Tống Dương thu lại dáng cười, ngồi ngay ngắn:
- Vậy trước kia cậu...
- Lúc ta bằng tuổi ngươi, trong Thiên Can Thập Phẩm, vững vàng đứng ở chữ Bính.
Từ Khuyển Nhung đến Nam Lý, từ Đại Yến đến Thổ Phiên, Hồi Hột, phong trào tập võ rất phát triển, mà kẻ học võ dùng 'Thiên Can' làm thứ tự, phân chia thành Thập Phẩm. Chữ Giáp đứng đầu Thập Phẩm, Chữ Quý đứng cuối.
(*Thiên Can chính là Can, Thập Phẩm bao gồm Giáp, Ất, Bính, Đính, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, dùng ghép với mười hai con giáp để gọi tên các năm)
Thiên Can Thập Phẩm, tất cả người học võ đều có trong đó.
Mà trong Thập Phẩm, Giáp Ất thuộc về cảnh giới tông sư, Bính Đinh thuộc thượng phẩm, Mậu Kỷ Canh thuộc trung phẩm, Tân Nhâm Quý thuộc hạ phẩm. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tống Dương nhíu mày, không biết phải nói gì, do dự mà mở miệng:
- Vậy cậu nhất định là võ học kỳ tài, vạn người mới có một rồi!.
Theo Tống Dương biết, trong pháp lệnh của Nam Lý, võ giả chỉ cần đạt đến Thất Phẩm, nếu như nguyện ý sẵn sàng góp sức cho quốc gia, đều thưởng trăm lượng bạc, được hưởng bổng lộc của 'Trí Quả Hiệu Úy'. Người tập võ bản lĩnh càng cao, phẩm giai càng lên thì đãi ngộ càng tốt.
Đừng nói chữ Giáp là đỉnh cấp cao thủ, chỉ cần chữ Ất tông sư đều là lông phượng sừng lân, có thể đạt tới chữ Bính Tam phẩm, cũng là đối tượng được triều đình cực lực lôi kéo.
Không phải Tống Dương không tin Vưu thái y, mà là chuyện này có chút không thể tưởng tượng.
Vưu thái y mười lăm tuổi đã bước vào chữ Bính trong Thiên Can, cái này rất giống ở kiếp trước, một thầy giáo già dạy trong trường học, bỗng nhiên có một ngày thầy nói thầy chính là đương kim vô địch thế giới môn quyền anh một thời...
Vưu thái y không phát hiện ra Tống Dương nghi ngờ, tiếp tục nói:
- Tư chất của ta sao, tự nhiên là không tệ, nhưng có thể có thành tựu như vậy, chủ yếu là phải gặp được danh sư. Lúc ta 25 tuổi thì tiến thêm một tầng, bước vào chữ Ất của cảnh giới tông sư, về sau... Cậu nhún nhún bả vai gầy ốm:
- Võ công đã bị phế sạch rồi.
Tống Dương thử thăm dò hỏi:
- Như thế nào lại bị phế sạch?
Vưu thái y âm trầm nói:
- Nói đến chuyện này...
Bốn chữ vừa nói xong, lão đột nhiên tỉnh táo lại, nhảy dựng lên, trên cổ nổi gân xanh:
- Ngươi quản được ta sao? Ta cam tâm tình nguyện bị phế sạch võ công, liên quan gì đến ngươi? Ít nói nhảm, học hay là không học?
Tống Dương lập tức gật đầu:
- Học!
Có cơ hội học võ cùng người đã từng là tông sư võ học, đương nhiên chuyện tốt, nhưng vừa nghĩ đến cậu đã từng là tông sư, Tống Dương cảm thấy không đúng. Hai người làm bạn mười lăm năm, tín nhiệm lẫn nhau không cần phải nói, nếu Vưu thái y muốn truyền thụ võ công, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Bất quá Tống Dương vẫn thống khoái đáp ứng, đương nhiên là ngóng trông Vưu thái y đã nói là sự thật; hơn nữa Vưu thái y đang lên cơn điên, nếu như từ chối lão, chắc lão xông lên đập mình mất.
Vưu thái y ha ha cười, gật đầu nói âm tiếng
- Tốt!
Tiếp theo cất bước tiến lên, mặt đỏ tía tai cõng Tống Dương, lảo đảo chạy ra ngoài. Tống Dương vừa giật mình vừa buồn cười, mặt khác còn có chút lo lắng, cười khổ nói:
- Cậu chậm một chút, cháu ngã thì không có việc gì, cậu ngã sẽ không tốt..."