Chương 27: Thêm một người muốn hợp tác

Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Tống Dương dừng lại.

Ánh mắt lão già rơi vào cái bao cực lớn sau lưng Tống Dương:

- Muốn đi ra ngoài?May mà ta đến đúng lúc, nếu không không gặp được ngươi rồi.

Sắc mặt Tống Dương vẫn như cũ nhẹ nhàng, giống như hai năm trước cùng Vinh Hữu toàn ở trong Âm Gia Sạn nói giỡn:

- Tìm ta? Có việc gì? Ngươi là ai?

- Ta họ Cố, Cố Chiêu Quân, từ Yến quốc đến, muốn nói với ngươi mấy lời.

Trong lúc nói chuyện, lão ta tiến về phía trước cùng sóng vai với Tống Dương:

- Ngươi có việc, nên ta không muốn trì hoãn ngươi, chỉ muốn theo người một đoạn đường, nói hết lời liền đi.

Tống Dương có chút do dự, chân vẫn không ngừng bước, trong miệng nhàn nhạt nói:

- Chiêu Quân là cái tên rất hay.

Hai người sóng vai mà đi, nhìn sang lão già Tống Dương có một cảm giác "không hiểu thấu", Cố Chiêu Quân người này, từ cách đi đến lời nói đều bay bổng, phảng phất không giống như người, mà chỉ là một cái bóng.

Đi một hồi, Cố Chiêu Quân mở miệng, nghi vấn:

- Có một chuyện ta không tài nào hiểu nổi, ngươi làm sao biết thân thế của ngươi?

Trước khi Phó thừa tướng gặp chuyện không may, đem việc "diệt trừ yêu tinh" giao cho Cố Chiêu Quân, họ Cố liền đem việc này giao cho sát thủ Nam Vinh Hữu Thuyên dùng tên giả "Vinh Hữu Toàn", nên diễn biến mọi việc, đều trong tầm mắt của Cố Chiêu Quân: Nam Vinh Hữu Thuyên chỉ nói đến người muốn tìm là Vưu thái y, Tống Dương liền hiểu rõ đối phương là sát thủ đến muốn tính mạng của mình; sau khi diệt trừ sát thủ, Tống Dương cũng không đào tẩu, tiếp tục ở lại tiểu trấn qua an ổn thời gian.

Cố Chiêu Quân cân nhắc những việc đã qua... Trừ phi Tống Dương biết rõ mình chính là "thiên sát yêu tinh" biết rõ mình "họ Phó ", cũng biết Phó thừa tướng bị hoàng đế diệt trừ tận gốc. Liên tiếp ba cái "biết rõ", cái cuối cùng không phải là bí mật, thiên hạ đều biết; cái giữa cũng có thể là do Vưu thái y lộ ra; nhưng "biết rõ" cái thứ nhất không thể nào xảy ra được.

- Bảy năm trước, lúc ta mười tuổi, có một người họ Tạ tìm tới cửa, đã nói hết sự thật cho ta.

Tống Dương đem tất cả sự việc đều đổ lên thân người chết, chết không có đối chứng. Biết rõ Tứ công tử của Phó thừa tướng là yêu tinh, phát giác hắn còn sống, hơn nữa có thể tìm được hắn đấy... Chỉ có họ Tạ, trước kia là xà của Yến quốc, mới có bản lĩnh này.

Cố Chiêu Quân tin, nhưng vẫn khó hiểu:

- Là Tạ Bàn Tử? Lão làm như vậy, có mục đích gì?

Tống Dương hăng hái đáp lại:

- Ta làm sao biết.

Người đã chết, dù truy cứu thế nào cũng vô dụng, Cố Chiêu Quân không hề hao tâm tổn trí, liền chuyển hướng chủ đề:

- Ngươi là người thông minh, mới có thể rõ ràng, bất kể là ai, có thể ngồi vào địa vị thừa tướng cao như vậy, hơn nữa đã ngồi đến mấy chục năm, nhất định sẽ có vài bằng hữu. Những người bằng hữu này, chia làm hai loại, loại thứ nhất ở ngoài sáng, phần lớn là đồng liêu, môn sinh của y, vừa điều tra đã biết; một loại khác ở trong tối, tất nhiên không thể dễ dàng bị nhìn thấy.

- Về phần bằng hữu trong tối, cũng chia thành hai loại. Loại thứ nhất là trung thành, chỉ cần thừa tướng ra lệnh một tiếng, bọn họ có thể làm mọi việc, những người này phân bố khắp thiên hạ, có thể là chưởng môn của một môn phái giang hồ, có thể là một tướng quân trấn thủ vùng biên cương, không biết chừng cũng là một tú bà thanh lâu. Ngươi nên hiểu, bất luận là vị quan lớn nào, đều có một nhóm thủ hạ như vậy. Bất quá, loại thứ hai so với thứ nhất còn quan trọng hơn, bọn họ mới chính thức là chỗ dựa của thừa tướng.

Nói xong, Cố Chiêu Quân trầm mặc, giống như đang suy nghĩ cái gì đấy, một lát sau trên mặt mới lộ ra vui vẻ, khoe khoang nói:

- Ầy da, chỗ dựa, từ này dùng vô cùng tốt, chính là chỗ dựa." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Tống Dương nhăn lại lông mày:

- Chỗ dựa của Thừa tướng?

Cố chiêu quân nhẹ gật đầu, không có đi giải thích cẩn thận, mà đưa ra ví dụ:

- Ví dụ như, bọn họ có tiền, nhiều tiền đến có thể đem tiền lấp đầy Tây hồ, sau lại có thể chồng chất thành một tòa núi Tiêu Nam; lại ví dụ như bọn họ đã khống chế mấy ngành sản xuất tơ, trà, thậm chí thiết, mã, có thể ngay cả đám người trồng dâu, trà thương, thợ rèn đều không biết mình đang làm cho người khác...Những cỗ thế lực ngầm này ở trong thiên hạ thực chất đều giấu sau lưng triều đình, không lộ diện ra bên ngoài.

Những lời này, đối với một thiếu niên Nam Lý có thể tối nghĩa, khó hiểu, khó mà tưởng tượng; nhưng đối với một người của hai kiếp, cách nhau một ngàn năm Tống Dương, cũng không quá khó hiểu. Về phần những đại tài phiệt kinh tế, chính trị cùng quyền lực, chỉ là công cụ để bọn hắn cân bằng lợi ích.

- Tìm ta làm cái gì?

Tống Dương nghe phiền rồi, đi thẳng vào vấn đề.

Cố Chiêu Quân đứng thẳng người:

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hỏi, ta là bằng hữu loại nào của phụ thân ngươi.

Tống Dương lắc đầu:

- Ngươi cũng đã nói, nhưng ta biết rõ chính mình họ gì.

Những lời này có chút khó hiểu, nhưng lúc này cả hai người đều hiểu được ý nghĩa của nó, Tống Dương cùng họ Phó đã không có quan hệ gì rồi.

- Đừng vội, tốt xấu cũng nên để ta nói hết lời.

Cố Chiêu Quân không hề sốt ruột:

- Vừa mới nói qua, dưới trướng Phó thừa tướng có một đám tử sĩ, tuy Phó gia sụp đổ, nhưng bọn họ vẫn núp trong bóng tối, lúc ấy cũng không bị liên lụy. Đương nhiên, Cảnh Thái hoàng đế đang một mực toàn lực tiêu diệt bọn họ, ta đã mất không ít tinh lực cùng tâm tư, cuối cùng mới bảo vệ được bọn họ... Hai năm qua ta vẫn đang bận rộn chuyện này. Nhưng, đáng tiếc chính là, bọn họ đều là tử sĩ, chỉ nghe lệnh của Phó gia.

Nói đến đây, Cố Chiêu Quân đổi giọng:

- Kỳ thật ngươi muốn họ tên thế nào cũng được, không sao cả. Mấu chốt, ngươi chính là Tứ công tử của Phó Tiềm Huấn, như vậy là đủ rồi.

Rốt cục nói đến chủ đề chính, Tống Dương nở nụ cười:

- Phó thừa tướng lưu lại lực lượng, chỉ nghe lệnh của Phó gia?

Cố Chiêu Quân gật đầu:

- Không sai, ngươi chính là người cuối cùng.

- Bọn họ nghe lời của ta, sau đó ta lại nghe lời ngươi?

Tống Dương càng cười đến dễ dàng:

- Nói thật, chủ ý này của ngươi thật chẳng ra gì.

Cố Chiêu Quân rõ ràng cũng đang cười:

- Cũng không cần nói thành "nghe lời" chói tai như vậy, nói "hợp tác" vẫn là dễ nghe hơn, giống như lúc trước ta cùng Phó Tiềm Huấn, hợp tác được rất tốt. Không cần vội vã ra quyết định, ta chỉ là đến chào hỏi ngươi, đem sự tình nói rõ, ngươi chậm rãi cân nhắc, thời gian có rất nhiều.

Không đợi Tống Dương mở miệng, Cố Chiêu Quân lại tiếp tục nói:

- Ngươi có thể không lo chính mình họ Phó, nhưng thân phận "thiên sát yêu tinh" ngươi không đổi được, Cảnh Thái hoàng đế trước kia muốn giết ngươi, về sau vẫn có thể, liên quan đến tính mạng, vẫn cần rõ ràng chút.

Tống Dương dừng bước:

- Ngươi uy hiếp ta?

- Là "chỉ điểm".

Cố chiêu quân lắc đầu:

- Nhà ta có một câu, do tổ tiên lưu lại: "Hại người lợi ta, thiên kinh địa nghĩa; hại người bất lợi mình, chó lợn không bằng". Cho nên ngươi có thể yên tâm, đem thân phận của ngươi tiết lộ ra ngoài cho Cảnh Thái tới giết ngươi, đối với ta không có chỗ nào tốt. Ta muốn là muốn sự hợp tác thiệt tình, đối với song phương đều có lợi. Ngươi từ từ suy nghĩ, ta đi trước.

Nói xong, Cố Chiêu Quân quay người cất bước, nhưng vừa đi được chục trượng, lão già lại dừng bước, quay đầu lại hỏi:

- Người có thể đoán được, người lúc trước phái Vinh Hữu Toàn đến giết ngươi, chính là ta?

Thấy Tống Dương gật đầu, lão vừa cười vừa nói:

- Ngươi rất tốt, không mắng ta không biết xấu hổ, lúc trước muốn giết ngươi, hiện tại lại muốn tìm ngươi hợp tác...

Tống Dương khách khí nói:

- Bốn chữ "không biết xấu hổ" kia, cho tới bây giờ đều chỉ dùng mắng những kẻ thích thể diện.

Cố chiêu quân cười ha ha, cuối cùng nói câu

- Thú vị!

Thân hình theo gió phiêu diêu không thấy, từ đầu đến cuối, tay của lão đều đút vào tay áo, chưa bao giờ lấy ra..

Nhấn Mở Bình Luận