Chương 1: Tên thư sinh này đến cùng có tác dụng gì?

Huyền Động Thiên Nhai

Từ trước đến giờ, Tiểu Thành không biết rằng thật sự sẽ có một ngày cô có thể tùy ý làm những chuyện mình muốn.

Cô không phải là người có dã tâm, yêu cầu của cô rất đơn giản, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường yên ổn.

Nhưng mà nhìn lại hiện tại, cô đã có một khối tài sản xài mấy đời cũng
không hết. Để có được phần tài sản này, cô lại phải trả một cái giá
tương đối thê thảm.

Cô là một đứa trẻ mồ côi, cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả
tên đều do chính cô đặt. Cô từng thề sẽ vĩnh viễn sống cùng em trai,
chăm sóc nó, bảo vệ nó, nhưng mà năm đó, cô đã thất hứa. Cô bỏ lại em
trai mình, bị người phụ nữ là ác mộng cả đời cô nhận nuôi.

Vì vậy sau ngày đó, Tiểu Thành chưa bao giờ cười một cách vui vẻ, cũng chưa bao giờ phóng túng khóc một trận.

Cô cười khổ một tiếng rồi đăng nhập vào trò chơi.

Thời đại này đã rất tiên tiến, trò chơi trực tuyến nhiều đếm không xuể,
phương Đông phương Tây ma huyễn tiên hiệp cái gì, chỉ cần bạn nghĩ đến
đều không có gì là làm không được. Các loại sản phẩm công nghệ cao ngày
càng đa dạng. Nói trắng ra là, cho dù bây giờ bạn nói người ngoài hành
tinh đang đứng trước mặt bạn đại khái đều có người tin.

Từ lúc còn rất nhỏ Tiểu Thành có một giấc mộng võ hiệp. Kỳ thật chuyện
này cũng không khó lý giải, người có cuộc sống càng đau khổ thì càng
mãnh hiệt hướng tới tự do. Cô cảm thấy thế giới như vậy có lẽ sẽ khiến
cô sống thật vui vẻ, không giống với thực tế bị các loại khuôn sáo trói
buộc. Cô có thể luyện một thân võ công, sau đó bảo vệ em trai, hoặc lại
tiêu dao giang hồ, trường kiếm thiên nhai. Cho nên khi biết có một khoản trò chơi trực tuyến như vậy được bán ra, cô liền lập tức chạy đi mua
một bộ.

Khoản trò chơi này tên là [Trường Kiếm Thiên Nhai], là một khoản trò
chơi võ hiệp, mức độ chân thật của trò chơi dĩ nhiên đạt tới 100%, NPC
trong trò chơi đều có tự chủ tư tưởng cùng tính cách. Thật ra cái này
cũng không phải chuyện gì khoa trương, kiểu trò chơi như vậy, [Trường
Kiếm Thiên Nhai] không phải là đầu tiên cũng không phải là cuối cùng.
Nhưng mà con số 100% này không phải chỉ hoàn toàn đồng bộ cùng với sự
thật, cho dù hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển như thế, nhưng
đồng bộ với sự thật vẫn là không có khả năng, cái gọi là 100% đại khái
là dao động ở trên dưới 80% sự thật.

Trò chơi không có giai đoạn thử nghiệm mà trực tiếp đưa vào hoạt động,
Closed Beta cũng chỉ do nội bộ nhân viên công ty hoàn thành. Lại nói
loại trò chơi võ hiệp toàn tức hư nghĩ cũng không thiếu, mà Tiểu Thành
lựa chọn khoản trò chơi này chẳng qua là vì trong quảng cáo nói đây là
một trò chơi võ hiệp, chỉ cần có thực lực, chỉ cần có may mắn thì sẽ có
vô hạn khả năng xảy ra. Mà công ty phát hành trò chơi sẽ không dễ dàng
can thiệp vào.

Tiểu Thành thật sự rất chờ mong khoản trò chơi này, nó giúp cô có thể
thực hiện giấc mộng nhiều năm qua. Tuy rằng những thứ mô phỏng kia chung quy đều là giả, nhưng mà cô vẫn ôm không ít mong đợi đối với trò chơi
này.

Cô đeo thiết bị, ngồi trên ghế mát-xa để tránh thời gian chơi trò chơi lâu dài khiến cơ thể mệt mỏi.

Bộ thiết bị của trò chơi này không cần kết nối với máy tính, nói cách
khác bản thân thiết bị này chính là một chiếc máy tính, trên có một tai
nghe nối lền với mắt kính, tai nghe dùng để trao đổi nói chuyện, mắt
kính dùng để điều chỉnh thị giác cùng xem diễn đàn. Thiết kế này cũng là để tiện mang theo lúc đi công tác hay du lịch.

Điều chỉnh thiết bị cho tốt, đăng nhập trò chơi, trước mặt Tiểu Thành
bỗng nhiên tối sầm, sau đó cô xuất hiện ở một căn phòng thoạt nhìn rất
tinh xảo, trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ bằng gỗ, trên bàn để một
chén trà xanh cùng mấy cuốn sách bày biện ngay ngắn. Một người nam nhân
dáng vẻ mười phần thư sinh đang hờ hững nhìn Tiểu Thành thật lâu mà
không nói gì.

Trong lòng Tiểu Thành bồn chồn, trong tiểu thuyết NPC tiếp tân của các
Game Online không phải đều là nữ sao? Không phải đều là mỹ nữ có thể
khiến nam nhân phun máu cả sao? Làm sao mà đến lượt cô thì lại biến
thành một tên thư sinh chỉ ngồi nhìn cô mà không nói gì chứ?

Thật ra đây cũng chỉ là do hệ thống đặt ra mà thôi, người chơi nam tiến
vào trò chơi thì NPC tiếp tân là nữ, mà người chơi nữ tiến vào trò chơi
thì NPC tiếp tân sẽ là nam.

Tiểu Thành còn đang tự hỏi thì nghe thấy thư sinh ở đối diện mở miệng.

Thư sinh cao thấp đánh giá Tiểu Thành một phen rồi mới hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Tịch Thành Điện Hạ” Biết đây là đang thành lập Username, Tiểu Thành nghĩ một chút liền trả lời.

Thư sinh hơi gật đầu. Sau đó Tiểu Thành chợt nghe thấy một giọng nữ từ
hệ thống: Người chơi Tịch Thành Điện Hạ, tên không bị lặp, thân phận
được xác lập.

Thư sinh tiếp lời nói: “Để cho ta xem thuộc tính của ngươi đi.”

Tiểu Thành gật gật đầu đưa cái thẻ cầm trên tay lên trước mắt kính quét
qua một lần, sau đó giọng nói hệ thống lại vang lên: người chơi Tịch
Thành Điện Hạ, giới tính: Nữ, thuộc tính như sau: Căn cốt 35, nhanh nhẹn 42, ngộ tính 50, may mắn 23. Thuộc tính cùng thân phận buộc định. Xác
nhận xong.

Tịch Thành nhìn xem thuộc tính của bản thân, gật đầu mà không nói thêm gì.

Lúc ban đầu các người chơi đều có thống nhất 150 điểm thuộc tính, 150
điểm thuộc tính này sẽ phân phối đến 4 hạng thuộc tính là căn cốt, nhanh nhẹn, ngộ tính cùng may mắn, từng hạng có trị số lớn nhất là 50 điểm.
Nhưng mà phân phối như thế nào không phải do người chơi tự mình quyết
định mà là lúc mua thiết bị trò chơi, ở chỗ mua sẽ được tiến hành xem
xét toàn thân, căn cứ vào cơ bản tình trạng thân thể lúc đó mà hệ thống
phân phối ra, sau đó người mua sẽ nhận được một cái thẻ lưu trữ thuộc
tính của bản thân. Sau khi về nhà xác lập thân phận nhân vật, người chơi dùng thẻ quét qua trước mắt kính một chút, thuộc tính liền tự động buộc định với người chơi.

Căn cốt chính là điều kiện tiên quyết trong trò chơi, tương đương với
tình trạng thân thể trong hiện thực, 35 điểm căn cốt trong trò chơi là ở mức bình thường, đương nhiên phương diện này không tính đến người chơi
nào đó không hay ho chỉ có mấy điểm thuộc tính đáng thương.

Mà nhanh nhẹn chính là tốc độ cùng phản ứng của một người, trò chơi sơ
kì đại khái sẽ có rất nhiều người ôm ý tưởng đánh không lại thì bỏ chạy
nên sẽ cầu trời khấn phật hi vọng nhanh nhẹn của mình càng cao càng tốt.

Ngộ tính, ý nghĩa cũng như tên gọi, chính là năng lực lĩnh ngộ của một
người, nói thông tục chính là nó quyết định đến một người có thông minh
hay không, mà Tịch Thành thật may mắn, ngộ tính thế nhưng đạt tối đa 50
điểm. Việc này sẽ có trợ giúp rất lớn trong tương lai.

Còn may mắn, đó chính là độ may mắn của nhân vật này trong trò chơi, mà 23 điểm may mắn thực sự chỉ là một con số không cao.

Sau khi phân phối xong thuộc tính, vĩnh viễn buộc định cùng nhân vật,
sau này trên giang hồ cũng không có dược phẩm hay trang bị gì có thể gia tăng bốn hạng thuộc tính này. Mà toàn bộ vũ khí cùng trang bị đều chỉ
có lực công kích cùng lực phòng ngự, một bộ phận cực nhỏ sẽ có một ít
thuộc tính đặc thù.

Thư sinh vẫn mang biểu tình lạnh lùng, hắn nâng chén trà lên khẽ nhấp
một ngụm, động tác thật ưu nhã, phảng phất chung quanh hết thảy đều
không tồn tại. Mà lúc này giọng nói hệ thống lại vang lên một lần nữa:
Người chơi Tịch Thành Điện Hạ, dung mạo có thể được điều chỉnh tăng lên
hoặc giảm đi 20%. Xin hỏi có điều chỉnh dung mạo hay không?

“Không.”

“Xin hỏi có lựa chọn chức năng hóa trang hay không?”

“Hóa trang?”

“Đúng, trò chơi này có thiết đặt hệ thống hóa trang, tiến hành trang điểm cho khuôn mặt, xin hỏi có lựa chọn hóa trang không?”

Tịch Thành ngẫm lại công năng rất thú vị cũng như rất nhân tính hóa này, dù sao không phải người nào sinh ra cũng có một khuôn mặt cổ trang,
luôn có những người sau khi mặt đồ cổ trang xong nhìn chẳng ra cái gì
cả, có công năng này có thể tùy vào trang phục mà điều chỉnh khuôn mặt
mình, như vậy có thể giảm đi rất nhiều tình huống xấu hổ, đối với những
người muốn giữ nguyên dung dạo lại thích cái đẹp thì đây coi như là tin
vui. Huống chi hóa trang cũng do hệ thống phụ trợ điều chỉnh, như vậy
cho dù là người đối với trang điểm không có nửa phần nghiên cứu cũng
không bị luống cuống tay chân.

Vì thế Tịch Thành liền trả lời “Có.”

“Xin lựa chọn độ dài tóc.”

Tịch Thành suy nghĩ một chút, lựa chọn tóc dài đến thắt lưng.

“Xin lựa chọn màu tóc.”

Tịch Thành nhìn qua khung lựa chọn trước mặt, mặt trên có các màu sắc mà người chơi có thể lựa chọn, Tịch Thành điểm chọn màu đen, sau đó ở tóc
đen điểm nhuộm thêm một tầng màu xanh nhạt. Bình thường nhìn không mấy
khác biệt, nhưng khi ở dưới ánh nắng mặt trời có thể nhìn thấy màu xanh
da trời nhàn nhạt, như vậy sẽ không quá mức đơn điệu.

“Xin lựa chọn trang điểm khuôn mặt.”

Vì thế Tịch Thành lựa chọn màu mắt là màu lam pha chút màu lục, vẽ viền
mắt, chỉnh lông mi dài hơn, tô son môi rồi điểm xác định. Sau đó trải
qua hệ thống phụ trợ điều chỉnh, một cô gái vô cùng phù hợp với hình
tượng cổ đại đứng ở bên trong cái phòng nhỏ tinh xảo.

Lại nói tiếp, Tịch Thành rất buồn bực, hết thảy đều do ‘nữ hệ thống’
hoàn thành, ngoại trừ hỏi một cái tên, gã thư sinh này chính là dùng bản mặt người chết kia ở đó uống cái chén trà uống hoài mà không hết! Nhưng mà có ai nói cho cô biết đi chứ, gã thư sinh này đến cùng có tác dụng
gì vậy?

Thấy thư sinh vẫn luôn không nói lời nào, Tịch Thành thật sự có loại xúc động muốn xông tới cắn chết hắn đi. Cô phát hiện từ khi tiến vào cái
trò chơi này, cô bắt đầu trở nên thiếu bình tĩnh, trong thực tế trầm mặc ít nói Tiểu Thành tựa hồ bắt đầu dần thay đổi. Ngay cả chính cô cũng
không biết, thay đổi như vậy đối với cô mà nói là tốt hay là xấu nữa.

Không biết có phải là cảm ứng được ý nghĩ của Tịch Thành, thư sinh đặt
chén trà xuống, từ từ mở miệng hỏi: “Ngươi sắp bước vào giang hồ hày, ta có một vấn đề riêng muốn hỏi ngươi, giấc mộng của ngươi là gì?”

“Giấc mộng?” Tịch Thành có chút không hiểu, chơi trò chơi còn đề cập đến vấn đề khát vọng làm cái gì?

“Đúng, là giấc mộng. Giang hồ là một thế giới rất tàn khốc, mỗi một
người đều ôm khát vọng của chính mình bước vào cái giang hồ này. Bọn họ
có người muốn làm đệ nhất thiên hạ, có người muốn tuyệt đỉnh võ công, kẻ muốn kiếm tiền, cũng có người muốn tìm người yêu làm một đôi thần tiên
quyến lữ. Còn ngươi? Giấc mộng của ngươi là gì? Khát vọng của ngươi là
gì? Đệ nhất thiên hạ? Võ công trang bị? Thần binh lợi khí? Gia tài bạc
triệu? Hay là thần tiên quyến lữ?” Thư sinh không để ý đến Tịch Thành
nghi vấn, tự mình thao thao bất tuyệt.

Tịch Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên cô cảm thấy có chút rối rắm.
Giấc mộng, giấc mộng của cô là gì đây? Tay nắm thành quyền, hình như đã
nghĩ thông suốt điều gì đó, cô mở miệng nói: “Ta không muốn làm đệ nhất
thiên hạ, cũng không muốn làm thần tiên quyến lữ cái gì cả, tiền tài ta
có rất nhiều, võ công trang bị thần binh lợi khí hết thảy đều là tùy
duyên. Ta muốn chính là một đám hảo bằng hữu có thể cười đùa đánh nhau
cãi nhau, sau đó sống một cuộc sống ung dung tự tại, cũng có đủ năng lực bảo hộ chính mình. Không chủ động tham dự giang hồ phân tranh nhàm
chán, nguyên tắc của ta là ‘người không phạm ta ta không phạm người,
người nếu phạm ta ta tất dĩ bỉ chi đạo hoàn bỉ thi bỉ thân[1]’, tiêu
diêu tự tại, chẳng phải sẽ rất khoái hoạt sao?” Dứt lời, cô lại lộ ra
một cái mỉm cười.

Thư sinh ngẩn người, hắn cũng không nghĩ đến Tịch Thành sẽ trả lời hắn
như vậy, hắn tiếp đãi vô số người chơi, câu hỏi thủy chung cũng chỉ một
vấn đề này, mà đáp lại hắn cùng lắm cũng đều là thanh danh, địa vị, võ
công, tiền tài, trang bị, tình yêu… Hắn nghe nhiều đến chết lặng, mà nữ
nhân trước mắt này lại nói cho hắn biết, nàng chỉ muốn tiêu dao mà thôi. Vì vậy thư sinh mang vẻ mặt khó có thể hiểu được hỏi lại: “Ngươi muốn
có bằng hữu đồng sinh cộng tử? Còn là một đám? Nói thật, chuyện này sẽ
rất khó.”

Tịch Thành cười cười, thản nhiên nói tiếp: “Không, ta không muốn bằng
hữu đồng sinh cộng tử, ta muốn, là bằng hữu có thể cùng nhau uống trà
nói chuyện phiếm.”

Thư sinh cả kinh, sau đó lộ ra vẻ mặt tán dương: “Bằng hữu có thể cùng
nhau uống trà nói chuyện phiếm còn khó khăn hơn so với đồng sinh cộng
tử.”

Tịch Thành vén tóc cười nói: “Ta biết, cho nên càng thêm đáng giá, đáng quý trọng.”

Vì thế thư sinh bị người nữ nhân này gợi lên hứng thú, hắn cẩn thận nhìn kỹ Tịch Thành. Nhiều nhất cũng không quá 20 tuổi, chính là thời điểm
tuổi trẻ lông bông, tại sao những câu nàng nói ra khiến hắn mơ hồ cảm
thấy có chút tang thương? Là ảo giác sao?

“Câu trả lời của ngươi làm ta rất hài lòng, bây giờ ta sẽ thưởng cho
ngươi, ngươi có thể lựa chọn cơ thể xuất hiện hiệu quả đặc thù lúc ngươi cao hứng hoặc tức giận. Nhớ kỹ, chỉ có thể lựa chọn một loại.” Thư sinh lại thảnh thơi nâng lên chén trà.

“Đừng nói việc này là “Ẩn tàng nhiệm vụ” chứ? Hình như ta còn chưa tiến
vào trò chơi mà?” Nói đến đây, trong lòng Tịch Thành đầy nghi hoặc nhưng cũng có chút chờ mong.

“Có thể nói là phải, cũng có thể nói không phải. Mỗi một người vào đây
ta đều hỏi vấn đề này, chỉ cần bọn họ trả lời khiến ta hài lòng ta đều
thưởng cho như vậy. Về phần tác dụng của phần thưởng này, sớm muộn gì
ngươi cũng sẽ biết. Tốt lắm, ngươi lựa chọn đi.”

“Như vậy sao, cao hứng thì bỏ qua đi. Lúc tức giận làm cho quanh thân ta xuất hiện ánh sáng nhạt màu trắng đi.”

“Ngươi xác định?”

“Xác định.”

“Tốt. Bây giờ ngươi có thể tiến vào trò chơi.”

Sau đó thư sinh vung tay lên, Tịch Thành liền đứng ở Tân Thủ thôn.

-

[1] dĩ bỉ chi đạo hoàn bỉ thi bỉ thân: Lấy đạo của người đó trả lại cho người đó / ăn miếng trả miếng.

Nhấn Mở Bình Luận