Chương 4: 72 lần

Huyền Động Thiên Nhai

Sau khi chia tay với Phong Khinh Lưu Vân, Tịch Thành xuống núi. Cô không dám tiếp tục leo lên nữa.

Lần này coi như may mắn, kịp thời lòi ra một cái Phong Khinh Lưu Vân,
lần sau chưa chắc lúc đối mặt với BOSS không chỉ không chết còn kiếm
được thứ tốt nữa đâu. Cho nên trước mắt vẫn nên rời khỏi đây là tốt
nhất.

Đại khái đến chỗ an toàn, Tịch Thành lấy ra trụ cột bộ pháp, tay vỗ một
cái liền học xong. Việc còn lại cũng chính là luyện tập tăng lên độ
thuần thục.

Cô tìm một con chó hoang, dùng thanh kiếm gỗ tân thủ đâm một phát thật
mạnh, sau đó cô không lại công kích nữa mà lợi dụng trụ cột bộ pháp để
tránh né. Dần dần, cô đã có thể miễn cưỡng trốn tránh giữa năm sáu con
chó hoang cùng lúc.

Giải quyết xong 2 con chó hoang trước mắt, Tịch Thành quyết định vào
thôn mua ít huyết dược. Cầm cự với 5 viên huyết dược đến bây giờ với cô
đã là cực hạn. Trong lòng cô hiểu được, có những thứ chung quy không thể tiết kiệm.

Xuống núi, Tịch Thành đi đến hiệu thuốc thì nhìn thấy có mấy người chơi
đang bái sư học y. Cô nghĩ bọn họ hẳn là muốn đi theo con đường kỹ năng
sinh hoạt [1].

Mua đủ dược, Tịch Thành không lưu lại thêm làm gì mà tìm chỗ ngồi gặm bánh bao.

[Trường Kiếm Thiên Nhai] tuy không đặt ra ‘bị đói chết’ nhưng có thiết
định độ đói khát. Bị đói hoặc khát tuy không có bao nhiêu thương tổn đối với thân thể, nhưng hãy nghĩ thử xem, đang trong lúc chiến đấu mà đột
nhiên cảm thấy đói bụng thì cũng vô cùng khó chịu. Nếu bị phân tâm,
trong nháy mắt đó sẽ quyết định đến sinh tử. Tịch Thành đã đánh quái lâu như vậy mà vẫn chưa ăn một chút gì. Nhìn qua hai cái bánh bao cùng mấy
cái bánh mỳ trong ba lô, cô tùy tiện cầm lấy một cái rồi bắt đầu ăn.

Đừng nói, bánh bao này …khó ăn không phải hạng thường đâu!

Tựa như Tịch Thành đã nói, cô không muốn làm đệ nhất thiên hạ, cũng
không khát vọng trở thành cao thủ. Cho nên hiện tại, lúc mà mọi người
đều muốn nhanh thăng cấp để rời đi Tân Thủ thôn, cô lại không sốt ruột
chút nào.

Ăn hết bánh bao, cô không có chuyện gì làm liền lượn qua lượn lại trong
thôn. Ngẫm lại cô đã vào thôn lâu như vậy, ngoại trừ làm nhiệm vụ chính
là đánh quái, thật sự vẫn chưa đi dạo xung quanh một cách đúng nghĩa.

Tịch Thành đi lại trong thôn, nhìn thấy rất nhiều người chơi không ngại
phiền hà mà tiếp nhận nhiệm vụ, cũng có những người giống cô bị tác
phong đáng chết của đám trưởng thôn làm cho phát điên, giận giữ giơ chân quơ tay chọc cô không khỏi thấy buồn cười.

Từng là người lưu lạc thiên nhai …

Đi dạo trong thôn một vòng, thu hoạch khác thì không có, ngược lại Tịch
Thành nhặt được 6 hòn đá nhỏ. Lúc trước sau khi đưa thỏ cho lão trưởng
thôn, cô cũng được cho một khối, qua thời gian dài như vậy cô lại quên
sạch sành sanh.

Mấy cục đá này đều có tên ‘Cục đá’, chỉ có +1 công kích, rất nhiều người chơi lấy được rồi ném đi bởi cảm thấy chẳng dùng để làm gì. Tịch Thành
không khách khí, có bao nhiêu đều nhặt hết lên, như vậy lúc cô luyện tập trục cột bộ pháp sẽ không phải cầm kiếm xông lên nữa, lấy đá ném thẳng
vào quái chọc nó đuổi theo mình là được rồi.

Tịch Thành quyết định vẫn nên đi luyện trụ cột bộ pháp, thăng cấp rồi
sau đó đến thành thị đi dạo, cô ôm ý nghĩ như vậy lại hướng trên núi mà
đi. Nhưng mà cô vừa đi đến chân núi đã bị người chặn lại.

Tịch Thành ngẩng đầu nhìn lên, có không ít người đâu, cũng phải mười mấy người. Cô không rõ mấy người này tại sao lại ngăn trở cô. Mà lúc này
người cầm đầu mở miệng trước.

“Vị cô nương này, tại hạ là Ô Nha Bất Hắc, không biết cô nương xưng hô thế nào?”

“Tịch Thành Điện Hạ”. Tịch Thành bị khẩu khí giả cổ trang này của hắn làm cho sốc không nhẹ.

“Tên rất hay, không biết ta có thể hỏi Điện Hạ một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Tại hạ muốn biết, người giết Dã Cẩu Vương có phải là cô nương hay không?”

Nói đến đây, Tịch Thành đại khái đã đoán được ý đồ của mấy người này.
Tuy rằng cô chưa bao giờ chơi game, nhưng tình huống thế này trong tiểu
thuyết lại thường xuyên xuất hiện. Tịch Thành cũng không hoảng sợ, vỗ vỗ vạt áo. Cô bình tĩnh trả lời bọn họ: “Dã Cẩu Vương đúng là do ta cùng
người khác hợp sức giết chết, chính là không biết Ô Nha huynh từ đâu
biết được?” Học ngữ khí của Ô Nha Bất Hắc, Tịch Thành không khỏi rùng
mình, thầm nghĩ quả nhiên là ghê tởm chết người không đền mạng.

“Ta chẳng qua là nghe người ta nói, không nghĩ đến thật sự là như vậy.”

“Vậy không biết Ô Nha huynh chặn đường ta là có chuyện gì?”

Ô Nha Bất Hắc cười cười, trong tiếng cười mang theo sự ngông cuồng cùng cao ngạo.

“Không biết cô nương có thể giao hết những thứ mà Dã Cẩu Vương bạo ra cho tại hạ không?”

“Hả? Cho ta một cái lý do.” Tịch Thành không khỏi muốn cười. Trong lòng
nghĩ ngươi muốn cướp thì cướp đi, con chơi cái trò cổ văn làm gì chứ!

Mà lúc này mười mấy người đứng sau Ô Nha Bất Hắc lại cười điên cuồng.

“Ta Phi Điểu Hội muốn cái gì cho tới bây giờ đều không cần lý do!”

“Phi Điểu Hội?”

“Đây là bang hội ta muốn xây dựng, sau khi ra khỏi Tân Thủ thôn và kiếm
đủ bạc chúng ta sẽ đi mua căn cứ bang hội, nếu như cô nương nguyện ý hai tay dâng lên tất cả những thứ mà Dã Cẩu Vương bạo ra, ta sẽ cho cô
nương gia nhập Phi Điểu Hội, còn có thể cho cô chức vị Trưởng lão, thế
nào?” Ô Nha Bất Hắc tựa hồ rất kiêu hãnh về Phi Điểu Hội.

Tịch Thành muốn cười, vì sao bây giờ người đều không biết tự mình hiểu
lấy như vậy chứ? Ai có hứng thú với cái hội chim gì đó của hắn chứ? Tên
khó nghe như vậy, có đánh chết cô cô cũng sẽ không gia nhập. Huống chi,
cô căn bản là không nghĩ tới gia nhập bang hội nào cả.

Tịch Thành lười nói tiếp, nói xong câu “Không có hứng thú” liền quay người đi.

Nhưng hành động này của Tịch Thành lại chọc giận Ô Nha Bất Hắc. Mục đích của hắn là những thứ Dã Cẩu Vương bạo ra, đồ còn chưa lấy được lại bị
cô gái này coi thường, cục tức này nuốt xuống thế nào được đây? Huống
chi mình thế tới rào rạt, hùng hùng hổ hổ, cuối cùng lại xám xịt trở về
thì sau này phục chúng thế nào chứ? Tiếp tục như vậy thì còn ai muốn gia nhập Phi Điểu Hội của hắn nữa? Vì thế hắn không nói hai lời rút mộc đao chém tới Tịch Thành. Cũng may trước đó Tịch Thành đã học qua trụ cột bộ pháp, tránh né coi như là có khuông có dạng. Trong lúc nhất thời Ô Nha
Bất Hắc không thể nào chạm tới góc áo của cô.

Nhưng mà tục ngữ đã nói, người đông thế mạnh nha. Tuy Tịch Thành có trụ
cột bộ pháp phòng thân, nhưng võ công vẫn còn thuộc loại cầm kiếm tàn
loạn quơ loạn chém, hơn nữa đối phương nhiều người, Tịch Thành chung quy vẫn hóa quang[2] mà đi.

Mà lúc này Ô Nha hô to: “Đến chỗ Điểm Phục sinh giết tiếp cho ta, giết
cho đến khi cô ta chịu giao đồ ra mới thôi!” Vì thế mười mấy người chậm
rãi hướng Điểm Phục sinh chạy đi.

Không ai chú ý đến, lúc này sau bụi cỏ có một người đang thản nhiên nở nụ cười.

Sau khi từ Điểm Phục sinh sống lại, Tịch Thành vốn cho là Ô Nha Bất Hắc
sẽ không đuổi theo, nhưng mà rõ ràng cô đã xem nhẹ trình độ vô sỉ của
đối phương.

Không qua bao lâu, cô nhìn thấy mười mấy người đang vọt về phía mình.
Lúc này cuối cùng cô cũng đã hiểu được, xã hội ở đâu cũng giống nhau, có người tốt thì cũng có kẻ xấu. Bất luận trò chơi này chân thực đến mức
độ nào, thời đại dù có xa xưa đến đâu nhưng trong cái trò chơi này,
người thủy chung vẫn là người. Mà con người tranh giành tranh đấu, cho
đến bây giờ đều sẽ không vì cái ‘giả’ cái ‘thật’ mà dừng lại. Tương
phản, bởi vì trò chơi là ‘giả’, không phải chịu trách nhiệm như trong
hiện thực, tranh đấu sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Sau khi hiểu được, Tịch Thành không tính toán lại phản kháng, cứ theo
bọn họ đi thôi, xem ai bồi ai chơi lâu hơn. Dù sao những bí tịch võ công đã học - ngoại trừ cao cấp võ công cùng tuyệt học, trừ phi tự sát xóa
tài khoản, bằng không cho dù có bị luân bạch, chỉ có độ thuần thục về 0, võ công sẽ luôn còn lại.

Ô Nha Bất Hắc nhìn Tịch Thành không có phản ứng, trong lòng có chút bối rối.

“Tịch Thành Điện Hạ, cô đã nghĩ xong chưa? Chỉ cần cô giao đồ ra đây, những gì lúc nãy ta nói qua đều vẫn còn tính.”

“Đã nói rồi, ta không có hứng thú!”

“Cô thật sự không sợ chết sao?”

“Sợ, sao lại không sợ chứ? Cấp bậc này ta phải vất vả lắm mới luyện lên được nha.”

Ô Nha Bất Hắc nghe thấy vậy liền thấy có hi vọng, hắn mở miệng nói: “Vậy thì…”

Nhưng lúc này sắc mặt Tịch Thành biến đổi, cô gằn từng tiếng: “Mà ta chán ghét nhất người khác uy hiếp ta!”

Sắc mặt Ô Nha không mấy tốt, hắn cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói với
mấy người phía sau một chữ “Giết”. Mười mấy người phía sau thật nghe lời giơ kiếm đâm hướng Tịch Thành, Tịch Thành lại một lần hóa quang.

Vốn Tịch Thành đang đứng ở Điểm Phục sinh, cho nên sau khi chết cô vẫn ở tại chỗ này. Mà mỗi lần cô sống lại liền bị giết ngay lập tức. Nhưng kỳ quái là, sắc mặt cô lúc này lại bình tĩnh lạ thường, cô yên lặng đếm số lần mình bị giết, lại nhớ đến những chuyện trước kia.

Thì ra vào trò chơi vẫn sẽ gặp phải chuyện như vậy. Thì thế nào đâu?
Chết sao? Thật đáng sợ sao? Trong hiện thực đã ‘chết’ rất nhiều lần cô
vẫn chưa suy sụp, huống chi, đây chỉ là trò chơi!

Người xem náo nhiệt chung quanh càng đến càng nhiều. Lúc này Ô Nha Bất
Hắc đang giết rất hăng say, nhìn đến trên người Tịch Thành lập lòe phát
ra ánh sáng màu đen, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.

Người ở đây cũng không mấy xa lạ với ánh sáng đen như vậy, tất cả đều
mang ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tịch Thành. Bọn họ không rõ, vì sao cô gái
này lại quật cường như vậy, cô đã bị giết hơn 40 lần lại vẫn không chịu
khuất phục. Như vậy cũng thôi đi, cô ấy thế nhưng điều chỉnh độ đau đớn
lên đến mức cao nhất 80%. Đây tương đương với 50% đến 60% độ đau đớn
trong hiện thực đó. Nếu như bị chém trúng một đao cũng rất đau đớn khó
chịu đựng nổi. Vì phần thưởng từ một con BOSS ở Tân Thủ thôn, như vậy
đáng sao?

Tịch Thành cũng không phải không hiểu mọi người nghĩ cái gì, nhưng mà cô không quản được nhiều như vậy. Cái cô cần, là sự tuyệt vọng đối với
giang hồ này. Cô cần là biến mình thành ma quỷ giống như đã từng ở trước mặt người đàn ông đó.

Lúc này Ô Nha Bất Hắc bắt đầu thấy khiếp sợ. Hắn giết cô gái này hơn 40
lần, nhưng cô gái ấy không khóc không ồn ào không ủy khuất, cô chỉ đứng
đấy cười với hắn, cô chỉ đứng đấy dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy, hắn đã chọc phải người không nên dây vào.

Tịch Thành vẫn không ngừng hóa quang, động thủ là thủ hạ của Ô Nha Bất
hắc. Mà lúc này Ô Nha Bất Hắc giống như bị ma hù sợ đứng ngây ra đó
không nhúc nhích. Bàn tay nắm đao của hắn chảy đầy mồ hôi.

Không phải hắn không muốn động, mà là động không được.

Hắn bị sự điên cuồng của Tịch Thành chế trụ.

Qua một lúc, có lẽ kỳ thật rất ngắn nhưng lại dài như cả một thế kỷ, Ô
Nha Bất Hắc hô to tiếng “Dừng tay”, người chung quanh đều tự giác dừng
lại. Chỉ có Ô Nha Bất Hắc vẫn đứng ở tại chỗ bất động.

Nhìn Tịch Thành không ngừng chết đi sống lại, Ô Nha Bất Hắc cố gắng tỏ
ra bình tĩnh lên tiếng: “Cô còn không chịu giao đồ ra đây sao?”

Tịch Thành mắt cũng chưa nâng không để ý đến lời nói của hắn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, thật bình thản nói một câu “72 lần.”

Ô Nha Bất Hắc không hiểu lắm, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Tịch Thành vẫn cười trước sau như một, nói từng chữ từng chữ: “Ngươi giết ta 72 lần.”

Sắc mặt Ô Nha Bất Hắc biến đổi, lại nghe thấy Tịch Thành nói tiếp: “Ô Nha huynh, không tiếp tục sao? Ta vẫn chưa giao đồ ra mà.”

Ô Nha Bất Hắc hoàn toàn chịu không nổi nữa rồi, hắn chân chân thực thực
hiểu được, người đứng trước mặt hắn này là một người điên! Trăm phần
trăm là đồ điên! Mà chính hắn chết tử tế không chết lại hết lần này đến
lần khác đi chọc đồ điên này. Hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi
đây, hắn không muốn ở chỗ này thêm một giây một phút nào nữa.

Hắn nỗ lực làm cho mình bình tĩnh, có chút oán giận nói: “Coi như cô lợi hại! Chúng ta đi!” Vì thế mười mấy người chạy đi giống như vừa được
giải phóng.

Tịch Thành nhìn bóng lưng rời đi của đám Ô Nha Bất Hắc, không khỏi cười
ra tiếng. Dần dần, tiếng cười mỗi lúc một lớn, làm đám người đứng xem
náo nhiệt kinh sợ toát mồ hôi lạnh. Mọi người cũng không dám nán lại chỗ này nữa, trong chớp mắt tất cả đều giải tán.

Nhưng mà vào lúc này, Tịch Thành nghe được một câu nói. Một câu nói khiến cô sững sờ ở tại chỗ.

Người nọ nói: “Tiểu Thành? Cô là Tiểu Thành đúng không?”

-

[1] Kỹ năng sinh hoạt: gồm
các kỹ năng như luyện dược, rèn đúc, may vá, nấu nướng… Mỗi người chơi
bên cạnh học võ công có thể học thêm một hoặc một vài kỹ năng sinh hoạt, tuy nhiên không phải ai cũng có thể luyện lên độ thuần thục rất cao bởi vì chúng rất mất thời gian, trừ khi tự nghĩ ra được công thức cấp cao.
Mà thường sẽ có những người chơi theo con đường kỹ năng sinh hoạt chủ
yếu là để kiếm tiền hoặc phục vụ lợi ích bang phái, những người này cấp
bậc sẽ không quá cao, sẽ dựa vào nguồn cung từ bang phái/nhà hàng để
luyện độ thuần thục. Bộ phận người chơi này là không thể thiếu, bởi
những sản phẩm cao cấp có thể mang phụ gia thuộc tính, rất có lợi cho
các hoạt động đoàn thể đánh BOSS, đánh bản sao.

[2] Hóa quang: Trong trò chơi, sau khi chết nhân vật sẽ biến thành chùm
ánh sáng trắng (bạch quang) sau đó mới biến mất, nên bình thường hay
dùng cụm “hóa quang”, “bạch quang” để chỉ sự tử vong.

Nhấn Mở Bình Luận