Kamigami No Sekai
Màu vàng nhẹ của ánh nắng mặt trời vào sáng sớm len lỏi vào ngõ từng ngách trong căn phòng khiến mọi thứ được bao phủ bởi thứ ánh sáng đó. Cơ thể cựa quậy một cách khó chịu, cố gắng chui thẳng vào tấm chăn đang ủ ấm cơ thể. Nhưng thứ ánh sáng phiền phức ấy chả thể nào buông tha cho cậu ta, nó đi qua cửa sổ và chiếu thẳng vào giường ngủ của cậu. Cũng do lỗi của mình cả thôi, nếu hôm nào cậu chú ý kéo rèm cửa lại thì có lẽ sẽ có thể ngủ nướng thêm vài tiếng nữa. Nếu cậu ấy dậy và đóng rèm cửa lại thì coi như toi một giấc ngủ dài.
Nửa tỉnh nửa mơ, cậu ấy rúc vào một thứ gì đó êm ả bên cạnh, thứ như đang ôm lấy cậu từ tối qua. Tay cậu như đang rê trên một thứ gì đó mềm mại và ấm áp, khiến bản thân không thể cưỡng lại mà xoa tay liên tục lên bề mặt láng mịn ấy. Mặt cậu úp vào giữa thứ gì đó đang nhô lên ở phần thân, tuy cũng không đáng kể nhưng có thể cảm nhận rõ khi nó cạ nhẹ vào trán cậu ấy. Nó tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng lôi cuốn khiến cậu không tài nào thoát ra được. Mịn màng như làn da của một thiếu nữ trong trắng chứ không giống với lớp nhung lụa cao cấp của chiếc gối ôm, cậu mê mẩn với nó một lúc rồi mới lờ mờ tỉnh dậy.
Dụi mắt hai ba cái rồi ngáp một tiếng dài, Yukihoshi vươn nhẹ vai rồi làm vài động tác khởi động đơn giản khi vẫn còn đang ở trên giường. Được một lúc thì cậu ấy nghe thấy tiếng lục sục trong tủ quần áo màu nâu sẫm của mình.
- Đừng chen coi - desu!
- Là do cậu không giảm cân đó đồ ngốc!
- Cậu cũng có nhẹ hơn tớ bao nhiêu đâu - desu!
- Một kí, một kí đó!
- Hèn chi ngực của cậu mới nhỏ vậy - desu!
- Hả! Như vậy là đủ xài rồi nhá! Không phải quá cỡ như cậu đâu!
- Cái gì! Như vầy mới là chuẩn. Cỡ như cậu chỉ toàn cam với quýt làm sao so bì được với trái cây tươi mát của tớ. Người ta thích thứ gì đó mọng nước chứ không phải khô khan chát chúa như cậu đâu - desu!
- Cái gì! Cậu! Đồ mập!
- Đồ lép!
- Đồ thừa cân!
- Đồ thiếu mỡ ngực!
- Im lặng chút coi. Mấy cậu ồn ào quá rồi đó.
- Không thấy cậu ấy gây sự với tớ trước sao - desu!
Chiếc tủ đồ phồng to ra cứ như sắp nổ tung rồi xẹp nhỏ lại như bình thường, tiếng lạch cạch phía dưới tủ phát ra cứ mỗi khi nghiêng qua nghiêng lại khiến chân gỗ đập xuống nền bê tông láng mịn như muốn vỡ ra. Sau khi bay lên rồi đập xuống mấy lần, khóa tủ bung ra cùng với đó là một tiếng vỡ nát của chiếc tủ khiến mọi thứ phía trong bị tống ra bên ngoài.
Không phải là quần áo hay thứ gì tương tự vì thực chất trong chiếc tủ đó đã luôn trống rỗng. Vì quá bất ngờ, cậu ấy há hốc miệng vẫn chưa nói lên được câu nào.
Mọi người tuôn ra như thác đổ rồi nằm đè lên nhau khiến người nằm dưới cuối cứ như muốn tắc thở mỗi khi gánh chịu trên người mình ngày càng nặng hơn. Yuu hét lên một tiếng thảm thiết với khuôn mặt méo mó tột độ.
Misaki nhẹ nhàng bước xuống đống chồng chất đó, phủi nhẹ bụi bặm bám trên quần áo, hướng vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị về phía cậu.
- Chào buổi sáng.
Cô ấy nói bằng chất giọng đạm mạc chưa bao giờ thay đổi của mình, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Trước thái độ như thế cậu ta cũng chả biết làm gì hơn ngoài việc ngờ nghệch nở một nụ cười.
"Nhà mình, đúng không???"
Sau khi câu nói này vừa sáng lên trong tâm trí đám người lộn xộn ấy lại cãi nhau inh ỏi đến nỗi muốn đâm thủng cả lỗ tai, nhốn nháo đến mức mất kiểm soát. Cậu ấy cũng không biết lý do gì mà họ đến được đây, vượt cả tá hàng rào an ninh nguy hiểm.
Cho dù có là lớp S đi chăng nữa thì việc "còn nguyên vẹn thân xác" còn khó nữa nói chi là toàn mạng bước qua mạng lưới hệ thống an ninh. Với lại nếu nhìn bên ngoài, nhà cậu chả khác gì một bãi đất trống quạnh hiu, nhưng nhờ vào những thiết bị tiên tiến nhất, một khu đất rộng cả trăm hecta được gói gọn trong một không gian chưa đầy 400 mét vuông. Vì thế, nhà cậu sử dụng TST không gian khá nhiều, hầu như ở tất cả các ngõ ngách. Như đã nói lúc nãy, vì căn biệt thự gần như hoàn toàn tách biệt với bên ngoài cho nên việc xác định vị trí cũng đã là việc khó khăn nói chi là việc xâm nhập.
Nói về bên ngoài một chút, việc sử dụng TST không gian trong việc thiết kế kiến trúc là một ý tưởng trong việc giải quyết bài toán dân số trên hành tinh này. Thay vì lo và bắt ép người dân tuân theo một kế hoạch ngu ngốc để kiểm soát số lượng thì họ quyết định ứng dụng ma thuật vào những thiết bị đời sống hằng ngày, chính vì thế, bài toán dân số cũng phần nào được giải quyết. Có thêm không gian thì sẽ có thêm đất sống, đất chăn nuôi, hay đơn giản là nơi xử lý rác thải. Tiện đây nói thêm, về việc xử lý rác thải, năm 4000 người ta đã phát hiện ra một loại ma pháp đặc biệt thích hợp cho công việc này, nó được gọi với cái tên "ma pháp phân rã" và đúng như cái tên, nó sẽ phân hủy hoàn toàn thứ mà nó tác động, cũng vì thế, chính phủ cũng đang lo lắng khi mấy tên tội phạm lợi dụng điều này.
Sau vài phút nhốn nháo đến mất trật tự, mọi người dần bình tĩnh và tự làm dịu đi cơn giận của mình, rồi đứng khép nép trước mặt Yukihoshi tỏ lòng thành ý của một lời xin lỗi. Nhưng vẫn có một vài người không biết phép tắc ở đây.
- Yo! Chào buổi sáng. Căn phòng đẹp nhỉ.
"Ờ. Nhà tôi mà???"
Akashi đưa ánh mắt thép lạnh của mình về phía cậu ấy, giọng nói trầm đạm mạc vô tư cứ như không có chuyện gì xảy ra. Đưa tay chào với thái độ lồi lõm không thể nào chấp nhận được.
Yukihoshi ngờ nghệch người ra chả thốt lên được câu nào, mắt trợn tròn tỏ rõ vẻ thắc mắc, miệng há hốc ra.
Quan sát mọi người một lần tổng quát để cảm thấy thoải mái hơn nhưng nó lại khiến cậu biểu hiện thêm vẻ thắc mắc.
Khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của ba cô gái khiến cậu hơi sợ sệt. Không biết mình có làm gì có lỗi với họ không mà trông ai cũng mặt mày bí xị, bặm môi không dám nhìn thẳng vào mắt Yukihoshi. Tuy rằng mỗi người đều có một biểu hiện khác nhau nhưng chung quy lại thì biểu hiện chung gần như một thái độ. Rõ nhất là Yumiko với khuôn mặt đỏ bừng cùng với vẻ ngoài lúng túng, Misaki thì lại không biểu hiện gì mấy vì mấy việc che giấu cảm xúc như thế này thì cô ấy làm rất tốt chứ không như Miku. Nét mặt đỏ bừng với thái độ lồi lõm biểu hiện quá mức, miệng há hốc chỉ tay thẳng về phía cậu ấy cùng với hai chân hơi dang ra như mẹ thiên hạ.
Đang quan sát họ thì bỗng nhiên có một cơn gió thổi nhẹ qua làm bật khung cửa sổ không đóng chặt. Nó tiếp lùa vào trong và đi nhẹ qua cơ thể trần như nhộng khiến Yukihoshi lạnh rung cả người. À mà khoan. Trần như nhộng???
"Đừng nói là..."
Suy nghĩ đó vừa lóe lên trong tâm trí thì cậu lập tức quay sang thứ mình ôm bên cạnh tối qua, chả trách gì cảm giác đó lại kì lạ như vậy. Cảm thấy có điều gì đó chẳng lành, khiến người cậu cứng đơ quay đi từng chút một.
Mái tóc đen ngắn óng mượt dưới ánh sáng tuyệt diệu của buổi sớm, đang ngủ say với đôi mi đang khép lại, ôm chặt lấy cánh tay chắc nịch của Yukihoshi.
"Ka...??? Ka..."
"Hả!!! Kaoriiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!"
Choáng ngợp bởi thứ ở bên cạnh, cậu ấy trợn mắt ngạc nhiên chìm đắm vào cơ thể trắng nõn nuột nà của đứa trẻ mới lớn, miệng đơ cứng há hốc ra không nói được câu nào. Ánh nắng soi chiếu vào những tấm vải êm ái màu trắng làm phô lên thân hình mảnh mai. Tuy ngực không đầy đặn cho lắm nhưng vẻ đẹp và nét mặt dễ thương của cô bé không nhầm vào đâu được. Dù lí trí cứ như đang gào thét nhưng thật sự cậu ấy cũng không thể nào rời mắt đi. Được một lúc tiếng la hét vang lên cứ như thể đề rất cao âm lượng.
- Ểhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!
- Kaoriiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!
- Eerhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!
- Cái gì thế!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Đồ ấu dâmmmmmmmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
Cả hai bên gào ầm lên cứ như muốn làm nổ tung canh phòng bằng thứ âm thanh khủng bố đó.
Cậu vội vã quay đi lúng túng tỏ vẻ biết lỗi. Nếu không có tiếng hét đó chắc cậu cũng không bao giờ rời mắt khỏi thân hình nõn nà ấy được.
- Không! Không phải thế đâu! Mọi người hiểu lầm rồi!
Tiếng hét lúc nãy biến mất mà chuyển dần qua âm thanh của những tiếng thì thầm.
- Em ấy chỉ mới 13 tuổi thôi, đúng là thú tính quá mà - desu!
- Chắc cậu ta muốn được tận hưởng cảm giác mới, chắc có lẽ sau lần này cậu ta vô luôn trường mầm non cũng nên.
- Em nghĩ là có hiểu...
- Toang, toang thật rồi. Thế là hỏng hết cả một thế hệ - desu!
Cố gắng khuyên ngăn và thuyết phục, nhưng có vẻ mọi người đều không để ý tới những lời nói lúng túng của cậu ấy.
Trong lúc mọi người vẫn say mê bàn tán với âm lượng rất cao thì bỗng nhiên tấm chăn bông màu trắng động đậy trong lúc Yukihoshi không để ý khiến cậu hướng mắt về phía Kaori.
Cô bé trườn cơ thể trần của mình ra khỏi tấm chăn ấm áp, vươn người hai ba cái rồi ngáp một tiếng dài đến chảy cả nước mắt. Kaori dụi nhẹ mắt mình rồi thắc mắc với chất giọng trẻ con pha chút nhõng nhẽo.
- Có chuyện gì vậy, oni - chan?
- Eerhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!
- Eerhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Oni - channnnnnnnnnnnnnnnnnnn???!!!!!!!!!!!!!!!
Sau câu nói ngây thơ của Kaori, hai bên hét ầm lên làm chấn động cả căn phòng. Cô bé cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không quan tâm cho lắm đến thái độ của mọi người. Kaori tạo ra một tiếng ngáp nữa giữ không gian đủ loại thứ âm thanh hỗn tạp, nhưng không dài như ban đầu.
Cơ thể Kaori lộ rõ trong ánh nắng sớm khiến cơ thể ấy mờ mờ ảo ảo trong ánh sáng tuyệt diệu. Như một tác phẩm, à không, nếu so sánh, nó còn hơn cả vẻ đẹp của nữ thần.
Misaki và Miku vả một phát mạnh vào mắt Akashi để che đi tầm nhìn khi cậu ta có ý định quan sát cơ thể tuyệt mĩ đó và Yuu cũng không ngoại lệ khi bị Yumiko thưởng cho một cái sưng cả mắt lên đến nỗi cho dù cố gắng cách mấy cũng không nhìn thấy gì. Cứ như xem phim 18+ mà vô trúng web lag, hình ảnh vuông vuông mờ mờ nhìn khó chịu vô cùng.
Đến cả phụ nữ còn bị cuốn hồn vào vẻ đẹp ngây ngô đó nữa chứ nói chi là Yukihoshi. Người cậu ấy vẫn ngờ đệch ra chưa thốt lên được câu nào thì giọng nói nũng nịu đó lại vang lên bên tai.
- Sao nhìn em dữ vậy, oni - chan! Người em có dính gì sao?
Đôi mắt đen long lanh ấy nhìn thẳng vào mắt cậu ấy với vẻ thắc mắc rồi sau đó quan sát cơ thể của mình, có vẻ như Kaori vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của mọi người. Vẻ ngoài thơ ngây của cô bé khiến bản thân như muốn rã rời, chính vì thế cũng giúp cậu ấy tỉnh táo được phần nào.
Kaori đưa hai tay lên phía trước, phồng má bĩu môi tỏ vẻ nũng nịu.
- Được rồi, oni - chan thay đồ cho em đi.
Chả hiểu sao cậu ấy nghe lời Kaori như đang tuân theo một mệnh lệnh bắt buộc. Cứ mỗi khi cô bé làm nũng thì cậu ấy lại cảm thấy khó chịu nhưng hạnh phúc khôn tả, giống như một cảm giác từ trước đó.
Yukihoshi kéo ngang bức tường bên cạnh cửa sổ như một tủ quần áo, đó là nơi mà cậu thường để đồ dùng cá nhân của mình. Cậu mặc lên người một cái quần soóc jean trắng cùng với chiếc áo thun màu nâu đơn giản rồi cầm một bộ đầm màu nâu trắng có sẵn trong đó rồi mặc cho Kaori. Yukihoshi cũng không hiểu tại sao trong đó lại có đồ của con gái với lại sao cậu phải làm việc này. Con bé lười tới nỗi không tự mặc đồ lót, cho nên cậu ấy không những phải đi đến hai ba lần. Lúc mặc thì cứ vung tay vung chân như một đứa con nít không giống như ở trường tý nào, nhiều lúc chỉ muốn cốc cho nó vài cái, miệng thì lúc nào cũng ngân nga một đoạn nhạc không lời.
"Nếu nhớ không nhầm thì con bé biết ma pháp mà với lại cũng lớn rồi, cũng nên phải tự thay đồ đi chứ. Ra dáng thiếu nữ rồi mà cứ nhờ anh mày thay đồ lót là sao?"
Cậu ấy cũng không biết suy nghĩ ấy từ đâu ra và cũng không quan tâm chuyện đó nhiều cho lắm.
Miku và Misaki cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi tầm nhìn của Akashi, nhưng nhìn điệu bộ của anh ta cũng không ấn tượng gì cho lắm. Chả bù cho cô gái nhiều chuyện đằng kia.
Miku chỉ ngón tay run run về Yukihoshi nói với cái miệng há hốc.
- Khỏa thân... Ngủ chung?
- Ukm! Lúc nào em và oni - chan cũng thế.
- Hả???
"Hả???"
Chưa kịp suy nghĩ, Miku nay tới rồi dúi dụi nắm đấm vào đỉnh đầu của Yukihoshi cứ như muốn khoan lủng đầu cậu ta. Miku nói với âm giọng trầm đặc rồi đề cao âm lượng ở khúc cuối, răng nghiến chặt cứ như muốn nghiền nát từng câu chữ.
- Thằng thú vật này! Kể cả em gái mình cũng không tha - desu!
- Đâu có! Đâu có!
- Còn chối nữa hả - desu!
- Dạ không!
- Vậy thừa nhận hả - desu!
- Dạ không! Aughhhhhhhh!!!!!!!!!!!
Miku ghì chặt nắm đấm của mình khiến cậu ta hét ầm cả phòng lên, dù nghe tiếng kêu la van xin thảm thiết đến muốn khàn cả cổ họng thì cô ấy cũng không dừng tay mà còn tiện thể cốc thêm vài cái muốn lủng cả đầu. Kaori nhìn họ ít lâu rồi bất giác mỉm cười lên một tiếng.
Cô bé cố gắng che miệng lại nhịn cười nhưng lại không được, khuôn mặt đáng yêu đó cứ như muốn người ta quên đi hết mọi chuyện và đắm mình vào thứ vẻ đẹp tuyệt diệu ấy. Mọi người ngơ ngác hướng mắt về phía Kaori.
Cô bé đưa chân tới trước như muốn bật dậy rồi nhảy khỏi chiếc giường. Xuôi thẳng hai tay kẹp sát vô người, hơi vươn người về trước, hướng mắt về phía cậu ta, giọng nói dễ thương ấm áp như một thứ âm thanh tuyệt diệu.
- Dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng hay để em làm bữa sáng cho nhé! Anou... Dù sao oni - chan cũng không được khỏe mà nên cứ nghỉ ngơi đi nha còn mọi chuyện để em giải quyết!
Để ngón trỏ lên má ít lâu rồi nắm chặt bắp tay bên kia tỏ vẻ khỏe mạnh, nhún nhảy tung tăng được vài ba cái rồi cứ như thế đi ra khỏi phòng. Mọi người vẫn ngờ ngẫn ra chưa kịp suy nghĩ cho tới khi một tiếng động inh tai của cửa phòng làm bằng gỗ, âm thanh khiến họ tỉnh táo hơn một chút. Cho đến bây giờ họ vẫn chưa thể tin vào mắt mình. Cô bé không giống một học sinh 13 tuổi mà giống một đứa con nít mới lên 8 hơn. Như biến thành một người khác, hoạt bát và năng động hơn rất nhiều.
"Az!..."
Nghĩ tới đây, một tiếng động inh tai như tiếng va đập của kim loại vang lên trong tâm trí cậu, một cơn đau khủng khiếp cứ như bẻ hộp sọ của cậu ra làm đôi. Nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, Yukihoshi trong vô thức để tay lên trán mình. Cơn đau kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất khiến hơi thở nặng trịch khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Cũng may là không ai để ý đến vì cậu cũng không muốn ai biết về vấn đề này. Yukihoshi cố gắng gồng mình nói với chất giọng vui vẻ nhất, cậu ta nở một nụ cười.
- À... Thì... Chắc mọi người cũng đói rồi. Hay là để tôi dẫn mọi người xuống nhà bếp, dù sao cũng là lần đầu mọi người đến đây nên chắc cũng không rành lắm đâu. Mà thiệt tình. Con bé lại lanh tanh chạy xuống trước rồi. Nên. Thôi để nó lo hết vậy. Nhìn thế thôi. Em gái của tôi đảm đang lắm, nấu ăn cũng không tệ đâu.
"Nấu ăn cũng không tệ?"
Cậu cũng không biết suy nghĩ đó từ đâu ra vì trong kí ức của cậu, bản thân vẫn chưa nếm thử món ăn chính tay Kaori nấu, cậu không nhớ gì về nó, hương thơm, màu sắc và thậm chí là mùi vị cũng không.
Tâm trí cậu cứ như một không gian tối đen nơi mà ánh sáng yếu ớt của một ngọn lửa cố gắng chiếu sáng nó. Cơ thể cậu cảm nhận được. Đó là gì? Tình cảm gia đình? Huyết thống sao? Cậu cũng không biết. Một chút kí ức chứng minh sự tồn tại của cô bé cũng không còn. Cậu chỉ biết làm theo những thứ mà bản thân đã cảm nhận được. "Ngọn lửa ấm áp" đó là gì chứ? Cậu không thể nhớ được bất cứ thứ gì. Nhưng theo kí ức duy nhất trong trí nhớ cậu ta, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại không ai trong gia đình cậu còn sống, tất cả đã biến mất trong cái đêm kinh hoàng đó.
Liệu đây có phải sự trả giá cho thứ gì đó thuộc về cậu ta không, một cuộc thí nghiệm hay đơn giản chỉ là hoang tưởng do trí nhớ của cậu tạo ra?
Cậu ta không biết. Và tất cả những gì mà bản thân có thể làm là thuận theo ý nghĩ hiện tại của mình.
Tại phía nam, cách trung tâm vụ nổ 1 kilomet. Ngoại ô của một thành phố sầm uất và hiện tại, nơi những cư dân nghèo sinh sống dưới những ngôi nhà tạm bợ được làm gạch đá và những tấm gỗ sẫm màu gần như đã mục nát. xung quanh là dãy núi và một thảo nguyên xanh thẳm. Nhưng giờ đây, tất cả đều bị san bằng, tất cả còn lại chỉ là một hoang mạc trống vắng và những ngôi nhà vỡ nát được giữ lại nhờ vào những sợi dây thừng siết chặt. Không gian xung quanh được bao phủ bởi một khoảng không im ắng và những mảnh cơ thể nhầy nhụa máu tươi đang khô lại. Không một con Fumetsu nào quanh đó hay những xác chết màu tím đen vỡ nát. Chỉ có những con đứng cách đó cả trăm mét đang sợ hãi quan sát một cái xác chết nguyên vẹn màu tím đen với đôi chân run rẩy như muốn vỡ vụn.
Mái tóc suôn dài màu trắng tuyết, thân hình thon thả của một thiếu nữ ngoài hai mươi. Trên người bận một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc áo khoác ngoài màu nâu sáng và một chiếc quần tây cùng màu bó sát vào cơ thể. Bên hông là một bao kiếm bằng kim loại màu xám đen với một thiết kế kì lạ không có ở trong bất cứ tiệm rèn nào. Tô lên phong cách sang trọng ấy là một chiếc váy da ngắn và đôi ủng màu đen tuyền. Cô ấy vung kiếm từ trên xuống vạch ra một vệt sáng hình lưỡi liềm rồi kết thúc khi mũi kiếm hơi chĩa xuống mặt đất. Một chân bước lên phía trước cứ như muốn nghiền nát thứ bên dưới, cô ấy đưa tay còn lại lên miệng mỉm cười một cách đùa cợt, giọng nói ngọt ngào ấm áp, sắc lạnh như dao cạo khẽ vang lên.
...
- Đúng là một lời chào hỏi đầy thiện cảm nhỉ?
...
- Goketsu.
...