Chương 19: Nhục nhã (1)

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Không biết qua bao nhiêu lâu, đại sảnh yên tĩnh bỗng vang lên những
tiếng vỗ tay rầm rộ, Diệp Vân Sơ quay đầu nhìn lại, thấy một vị thiếu
niên tuấn mỹ đi từ ngoài điện vào, người nọ mặc bạch y, trông nhanh
nhẹn, người cao lớn, tóc dài đen như mực thả trên vai, đi lại như đang
lướt gió cưỡi mây, cử chỉ tao nhã, mỉm cười đẹp, thanh nhã như vẽ, giống như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp lòng người.

Chàng là Đông Phương Ngưng! Thấy người, Diệp Vân Sơ ngây dại, nàng
kinh ngạc nhìn chàng, nhất thời như đang trong giấc mơ. Nàng chưa từng
nghĩ đến gặp lại chàng ở chỗ này, nhìn diện mạo tuấn mỹ quen thuộc, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, trong lòng rộn rạo không
yên, đáy lòng đầy đau khổ, chua xót.

-Vãn nhi, đợi tới mùa xuân, chúng ta thành thân, được chứ? Cả đời này ta chỉ muốn ở cùng với nàng, theo bên cạnh nàng, cầm tay nàng đến già…

Đôi mắt thâm tình kia, lời nói chân thành thân thiết, đang hiện lên
trong đầu nàng. Nhìn nam tử thanh nhã, phiêu dật, Diệp Vân Sơ chỉ cảm
thấy hốc mắt nóng lên, cay cay, nước mắt trong nháy mắt như muốn tuôn
ra.

-Phiêu dật như tuyết, cao sang thanh nhã, điện hạ, người đúng thật là đã cưới được một vị hiền phi! Chúc mừng, chúc mừng!

Trong thoáng chốc, Đông Phương Ngưng đã đi tới bên cạnh nàng, mặt ngó Hạ Vệ Thần cười nhẹ.

Lời vừa nói ra, những người ngồi trong đại điện không khỏi vỗ tay phụ họa, lớn tiếng khen ngợi, trong nháy mắt những tiếng chúc mừng vang lên bên tai.

Sắc mặt Hạ Vệ Thần xấu đi, trong mắt hiện lên giận dữ, không cam
lòng, nhưng chợt lóe rồi biến mất, lơ đãng, miễn cưỡng cười vui, đầu
ngón tay thon dài bắn ám khí giấu trong ống tay áo rộng rãi.

Diệp Vân Sơ bị tiếng cười của Hạ Vệ Thần làm thức tỉnh, đang muốn trở về chỗ ngồi, mới cất bước thì cảm thấy mắt cá chân truyền đến đau nhức, thở nhẹ một tiếng, chợt ngã xuống. Song lại có một mùi thơm nhàn nhạt
truyền đến mũi nàng, nàng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa ấm áp.

-Vương phi nương nương, người không sao chứ?

Diện mạo tuấn mỹ hiện đầy lo lắng, cái mùi hương nhàn nhạt kia là của chàng, trong nháy mắt, Diệp Vân Sơ trở nên thất thần. Là chàng, chàng
là nam nhân nàng yêu nhất, chàng từng che chở, bảo vệ nàng như ngọc quý, màm hôm nay chàng lại đến gần nàng như vậy, rất rất gần!

Trong tâm nhói đau, như bị đâm chảy máu. Hoảng hốt, một trận đau đớn
kịch liệt từ cánh tay truyền đến, trong chớp mắt, nàng bị một người kéo
mạnh khỏi nơi ấm áp này, rơi vào trong ngực của một người lạnh như băng. Thức tỉnh từ trong đau đớn, nàng chống lại, ánh mắt Hạ Vệ Thần lạnh lẽo như băng.

-Vương phi, sao không cẩn thận thế?

Nghe giọng nói giống như quan tâm nhưng lại lạnh khác thường, cặp mắt đen nhánh của Hạ Vệ Thần mang một chút chán ghét và giễu cợt.

Là hắn! Lúc nãy mắt cá chân bị đau đớn, làm nàng thiếu chút nữa bị
bêu xấu trước mắt mọi người, không phải là tình cờ, mà là hắn, chính cái người trước mắt này muốn đưa hắn vào chỗ chết!

Trong nháy mắt, tâm như bị đóng băng lại, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy
rùng mình bắt đầu từ dưới lòng bàn chân đi lên. Nàng cắn chặt môi, mạnh
mẽ trấn an chính mình, nhẹ giọng nói:

-Cảm tạ điện hạ quan tâm, nô tỳ nhất thời không cẩn thận, làm mất hứng điện hạ, mong điện hạ thứ tội.

Diệp Vân Sơ vừa nói xong đã cảm thấy hai cánh tay bị bóp chặt, đau
đớn một lần nữa lại truyền đến, đôi mắt đen láy của Hạ Vệ Thần nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói một cách châm chọc:

-Ái phi quả nhiên đa tài đa nghệ, lại trước mắt mọi người yêu thương
nhung nhớ nam nhân khác, nhưng ái phi vì Bổn Vương mà biểu diễn tài
nghệ?

Diệp Vân Sơ cắn chặt môi dưới, cố nén đau đớn trên cánh tay, lạnh lùng nhìn Hạ Vệ Thần, không nói được lời nào.

Nhấn Mở Bình Luận