Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Editor: VinJR
Dương thị cùng quốc công gia thân thân thiết thiết ăn cơm ở Cẩm Tú các, rửa tay xong, Dương thị liền phân phó mấy nha hoàn chuẩn bị thuốc dưỡng thai rồi ngồi nói chuyện cùng quốc công gia chốc lát, liền phân phó người mang thuốc bổ ra tự mình đi tới viện của Tứ di nương.
Người còn chưa tới mà đã nghe thấy tiếng ồn truyền ra từ bên trong.
"Mấy nô tài các ngươi một chút tác dụng cũng không có, bổn phu nhân bây giờ có thai, lão gia sao có thể không tới thăm ta trước mà lại đi Cẩm Tú các nhìn cái nữ nhân nhan sắc suy tàn kia." Tứ di nương tê tâm liệt phế quát, sau đó liền nghe thấy tiếng bình sứ vỡ vụn.
Dương thị nhíu mày không vui thầm nghĩ, tuy nói ngươi có thai, trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng chỉ là một thiếp thất cỏn con mà bây giờ cũng dám vương oai khắp nơi, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Bàng quốc công cười nói:
"Muội muội lần đầu có thai, mang thai khó tránh khỏi tính khí táo bạo, ngày khác thiếp lại mang một chút thức ăn ngon đến, bất quá nghe muội muội giọng điệu sợ là không muốn nhìn thấy thiếp, nên lão gia vào đi thôi, thiếp sẽ không tiến vào." Nói xong cúi đầu vẻ mặt cô đơn.
Bàng quốc công vừa nghe, vốn bởi vì tứ di nương mang thai nên ngang ngược mà chán ghét, nhưng lại không thể không lo lắng đứa bé trong bụng, nhưng nàng dù sao chỉ là thiếp thất sao có thể cùng phu nhân xem như nhau, lại nhìn thấy vẻ mặt hiền l.q.d lành của phu nhân bộ dáng ủy khuất cô đơn lập tức cảm thấy đau lòng, mặc dù Dương thị đã sắp ba mươi tuổi, thế nhưng được bảo dưỡng kỷ, hơn nữa có một sức hấp dẫn, cho nên trực tiếp không cho nha hoàn thông báo liền nắm tay phu nhân cùng đi vào.
Vừa vào phòng liền nhìn thấy một nha hoàn đang quỳ dưới đất, Tứ di nương mang thai hơn ba tháng cầm nhành cây đánh nha hoàn quỳ trên mặt đất, Dương thị nhìn thấy nha hoàn kia mặt lập tức một bụng tức giận, nha hoàn kia danh gọi hoa đón xuân, là l.q.d vì để chăm sóc cho thân thể mang thai, nàng đặc biệt ban tặng, vậy mà lại không biết tốt xấu như vậy, quả nhiên là muốn đánh một tát trên mặt của nàng sao. Dương thị lo lắng nói:
"Muội muội ngươi có thai, tại sao có thể nổi giận chứ, vả lại nha đầu này là tỷ tỷ cho ngươi để chăm sóc ngươi đang mang thai, ngươi thế nào mà trách đánh nàng như vậy, nguyên nhân chính là chăm sóc không chu toàn hay sao? Nếu có cứ trực tiếp mang đi ra ngoài, đừng để trước mặt muội muội thêm chướng mắt."
Tứ di nương vừa nhìn Quốc công gia cùng Dương thị cùng đi vào, lập tức hoảng sợ, nàng biết địa vị của minh ở Quốc công phủ như thế nào, hoàn toàn không có bất cứ cái gì để dựa vào, nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí, bây giờ mang thai mới nổi cáo phát l.q.d tiếc, ngẩng đầu nhìn đến Dương thị mơ hồ tức giận, ý nhắc nhở chính mình quá mức nóng vội. Bất quá nghĩ nàng đang mang đứa nhỏ, Dương thị không dám làm gì nàng, tức khắc lại có sức lực. Lập tức dịu dàng nhìn Quốc công gia ánh mắt ủy khuất nói:
“Thiếp thân cũng là vì đứa nhỏ làm ầm ĩ nên tinh thần không ồn, thật không phải bất kính với phu nhân.”
Nàng không biết vừa rồi Bàng quốc công nghe được câu nói kia, sắc mặt lập tức đen lại:
“Ta xem ngươi là càng ngày càng làm càn, có thai cũng không thể bất kính đối với phu nhân, phu nhân là chủ của cái nhà này, nếu ngươi có nửa điểm bất kính, sau khi ngươi sinh xong đứa bé liền giao cho phu nhân giáo dục, còn ngươi thì chuyển tới ngôi nhà tranh vùng ngoại ô làm sư cô nữa đời còn lại.
Tứ di nương thấy lão gia nói như vậy lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệt, vội quỳ xuống, quỳ gối đến trước mặt phu nhân khóe mắt rơi lệ:
“Cầu phu nhân xem lại chúng ta đã cùng một chỗ hầu hạ lão gia, người rộng lượng tha thứ muội muội một lần, muội muội cũng không dám nữa, muội muội biết sai rồi.” Tứ di nương thầm nghĩ thực sự đã đánh giá thấp địa vị của phu nhân ở trong lòng lão gia, bộ dạng thật giống như an hận đã làm sai tức khắc miệng lưỡi nhanh nhẹn nói. Còn đem hoa đón xuân đánh thành như vậy, Tứ di nương sờ soạng phần bụng nhô ra của mình, vì đứa nhỏ nhất định phải nhẫn nại. Ngẩng đầu nhìn phu nhân vẫn chưa mở miệng, nàng nâng tay lên tự đánh mình một bạt tay.
Dương thị bước lên phía trước ngăn lại:
“Muội muội đừng làm như vậy, ta hôm nay cùng lão gia tới cũng là vì mang thuốc dưỡng thai đến, cùng một ít thuốc bổ, muội muội cũng sắp làm mẹ, người tất nhiên biết lời nói và việc làm của mình, lời ăn tiếng nói của nữ nhân rất quan trọng. Chuyện hôm nay ta có thể vì ngươi còn trẻ tuổi lại có thai nên không so đo với ngươi, chỉ là việc nội bộ lão gia không tiện nhúng tay, có lỗi đương nhiên sẻ phạt, tỷ tỷ lần này cho ngươi cấm túc một tháng, an tâm sao chép kinh Phật, xem như là tích đức cho con của ngươi đi.” Nói xong ánh mắt nàng nhìn về phía lão gia:
“An bài như vậy lão gia cảm thấy được không?”
Ánh mắt dịu dàng của Bàng quốc công nhìn về phía Dương thị:
“Nàng chính là nương tay quá nhân từ, mà thôi nàng có thai, huống hồ việc bên trong nàng làm chủ là được, chỉ là nàng trách phạt như vậy vẫn là nhẹ. Tất cả nghe phu nhân.” Lại nhìn về phía Tứ di nương:
“Ngươi tịnh tâm tốt một chút, đừng để ta lại nghe thấy ngươi có bất kỳ chỗ bất kính nào đối với phu nhân, bằng không sẻ không định tội nhẹ như vậy nữa.”
“Vâng, thiếp cũng không dám nữa.” Tứ di nương quỳ trên mặt đất cúi đầu khóe mắt rơi lệ.
“Muội muội đứng lên đi, thuốc dưỡng thai này cần phải đúng hạn uống mới tốt, những chỗ thuốc bổ này muội muội nhận lấy đi, tuy nói cấm túc, nhưng muội muội thiếu cái gì thì cho người làm nói với ta một tiếng, nhất định sẽ không để muội chịu ủy khuất. Còn hoa đón xuân này muội đã không hài lòng ta sẻ dẫn nàng đi, sau này muội cảm thấy bất tiện chỗ nào nói cho nàng một tiếng là được, hoa đón xuân sau này liền theo hầu hạ ta.” Dương thị nói xong liền gọi người nâng hoa đón xuân lên, cùng đi theo lão gia.
Phu nhân mang các nàng đi rồi lại nghĩ nàng sẻ lên mặt, sau này có cái gì thì tìm hoa đón xuân chẳng phải là phu nhân cố ý làm khó dễ, nàng hôm nay đánh nàng như vậy sao có thể không ghi hận, thật tốt cho một phu nhân bình thường dáng vẻ rộng lượng lại âm hiểm như vậy. Lúc này bảo vệ đứa nhỏ mới là trọng yếu nhất, nàng chỉ có thể cậy và đứa bé này. Thế là gọi tới nha hoàn bên người Đông Mai:
“ Mang thuốc đi đổ, sau này thuốc phu nhân mang tới đều đem đổ, ta một giọt cũng sẽ không uống.” Hừ, ai cũng đừng nghĩ hại con của ta, con à, mẫu thân sẻ bảo vệ ngươi thật tốt, ngươi yên tâm, mẫu thân tương lai sẽ cho ngươi tất cả những gì tốt nhất. Tứ di nương ở trong lòng âm thầm thề. Hôm nay một ngày trôi qua cũng đã mệt mỏi, thế là gọi nha hoàn rửa mặt tới, đứa nhỏ chính là vương bài của mình, hôm nay ngươi cấm túc với ta, ta tạm thời nhịn. Thay y phục và tram cài tóc liền ra ngoài tới nằm trên giường quý phi nghỉ ngơi.
Bên kia, sau khi trở lại Cẩm Tú các Dương thị mặc dù khí thế tức giận nhưng cũng không thể biểu lộ trước mặt lão gia, sau khi lão gia trở lại thư phòng, tự mình mời đại phu đi tới phòng hoa đón xuân, trong phòng nhìn thấy tiểu nha hoàn toàn thân đầy vết roi tức giận càng sâu, Tứ di nương này cũng thật hung ác, trên người cũng không có một chỗ lành lặn. Vội vàng gọi đại phu mang thuốc ra chữa trị. Đợi đại phu đi rồi lại tự mình gọi người cầm rượu thuốc nhìn hoa đón xuân nói:
“Có chút đau, kiên nhẫn một chút, cũng đều tại ta, không nghĩ rằng Tứ di nương hung ác như vậy, vốn định cho ngươi đi chăm sóc nàng, lại vì nàng mang thai tâm tư thất thường mà hại ngươi, ngươi sau này hãy ở bên cạnh ta đi, nàng cũng không dám đánh ngươi nữa.” Nói xong nhẹ nhàng tới trên lưng hoa đón xuân xoa rượu thuốc.
Hoa đón xuân vẻ mặt cảm động, rượu thuốc tiếp xúc đến vết thương đau đớn cũng trở nên nhẹ nhõm:
“Nô tỳ thân phận hèn mọn, sao lại để cho phu nhân thoa thuốc cho nô tỳ. Tứ di nương cảm thấy nô tỳ là do phu nhân phái đi hại nàng, bởi vì nô tỳ có một lần nhìn thấy Đông Mai đem thuốc dưỡng thai phu nhân ban cho đổ dưới gốc cây hoa sơn trà, Tứ di nương thường xuyên tìm lý do mắng to nô tỳ, bất quá hiện tại tốt rồi, nô tỳ may mắn trở lại bên người phu nhân, nhất định trung thành và tận tâm.” Đông mai lệ lóng lánh nói.
Dương thị dặn nàng nghỉ ngơi thật tốt, chờ vết thương lành rồi lại đi làm việc, xong trở lại phòng ngủ của mình, nguyên nhân Tứ di nương không có uống thuốc dưỡng thai nàng ngày ngày đem qua, cẩn thận dè dặt như vậy, nàng mặc dù không thích thiếp thất, dù sao cũng là cốt nhục của lão gia, sao nàng có thể rat ay hãm hại.
Huống chi nàng còn không có ngu xuẩn đến mức hạ độc trong thuốc, quả nhiên là người có tính toán. Tứ di nương biết nắm bắt thời cuộc, bất quá Nhị di nương hại con gái của nàng, quả nhiên là làm cho người ta khó có thể tránh khỏi. Cũng được, ít nhất Bàng Lạc Vũ bị thương có thể yên tĩnh hai ngày, hôm nay xử phạt Tứ di nương, ngày mai nàng sẻ đi tới lão thái thái nói một tiếng. Sắc trời cũng đã trể, liền sai người làm chuẩn bị canh sâm, tự mình mang đến phòng Bàng quốc công.