Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Trong phòng ở Lâm Giang lâu, đẩy mở cửa sổ, gió thổi vào phòng hương vị đầy mị hoặc.
Bàng Lạc Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Tấn vương đã mặc y phục tử tế, đang nhìn ra cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Bàng Lạc Vũ giật giật, dưới thân truyền đến đau đớn nói cho nàng biết tất cả chuyện vừa phát sinh đều là thật, đây không phải là mộng. Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt, hai tay siết chăn thật chặt, nhìn dấu lạc hồng phía dưới chăn, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Tấn vương đứng phía trước cửa sổ lại đang suy nghĩ chuyện khác, hắn mặc dù thích Bàng Lạc Vũ, thế nhưng cũng chưa có quyết định lấy nàng, thân phận của nàng chỉ có thể làm thứ phi, l.q.d nhưng hắn đã hứa cho nàng làm vị trí chính phi, muội muội của mẹ Bàng Lạc Vũ là sủng phi của phụ hoàng, nếu như náo loạn chuyện này sợ là hắn vô duyên với hoàng vị đi, hôm nay hắn thực sự không nên quá động tình. Hắn không thể không hoài nghi, chẳng lẽ Bàng Lạc Vũ động tay động chân?
“Vương gia.” Bàng Lạc Vũ nói.
Tấn vương cau mày, giờ khắc này vẫn không thể bởi vì Bàng Lạc Vũ mà đắc tội với Quốc công phủ.
Vì thế tươi cười nói: “Đã làm nàng mệt chết rồi.” Hắn đi qua vẻ mặt ôn nhu ôm Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ mặt đỏ có thể nhỏ ra máu, ôm thắt lưng Tấn vương nói: “Khi nào Vương gia đến Bàng phủ cầu hôn đây?”
Tay Tấn vương vuốt eo Bàng Lạc Vũ chấn động, nâng mặt của Bàng Lạc Vũ lên hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Vẻ mặt rối rắm nói: “Vũ nhi, nàng biết ta sẽ không làm nàng ủy khuất, chỉ tiếc ý tứ của mẫu phi ta rất khó, mà nàng không phải đích nữ của Bàng quốc công...”
Bàng Lạc Vũ nghe thấy vậy trong lòng mất mát cũng càng thêm căm hận Bàng Lạc Tuyết, nếu không phải vì hai mẹ con đó, xuất thân của mẫu thân nàng không thấp, nàng sao có thể cam tâm ở vị trí thứ nữ. Bàng Lạc Vũ cũng không ngốc, biết thân thể mình đã cho Tấn vương, lúc này ép hắn hứa hẹn, đến lúc đó sợ là ngay cả thứ phi cũng không có.
Bàng Lạc Vũ gắt gao siết ống tay áo của Tấn vương nói: “Vũ nhi không cầu danh phận, chỉ mong một vị trí có thể ở bên cạnh hầu hạ cho Vương gia.”
Bàng Lạc Vũ rất lo lắng, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Tấn vương.
Tấn vương thở dài nói: “Ta làm sao cam tâm để nàng ủy khuất, Vũ nhi là người hiểu ta. Ta nhất định phải cho nàng thứ tốt nhất, mới có thể không làm thất vọng với những chuyện nàng đã làm cho ta, Vũ nhi, l.q.d nàng nguyện ý ở bên ta đúng không, ta bảo đảm, chờ ta lên được vị trí kia nhất định sẽ phong nàng làm hoàng hậu của ta.” Nói xong Tấn vương thâm tình nhìn Bàng Lạc Vũ.
Đều nói chỉ số thông minh của nữ nhân khi yêu chỉ là số lẻ, một chút cũng không sai. Bàng Lạc Vũ nghe thấy Tấn vương hứa hẹn, lo lắng trong lòng lập tức tan thành mây khói, ôm thật chặt Tấn vương, cảm nhận ấm áp trên người hắn: “Vũ nhi nguyện ý chờ ngươi, nguyện ý vì người làm mọi chuyện.”
Tấn vương như mới trút được gánh nặng nói: “Ủy khuất cho nàng rồi, sau này ta sẽ bồi thường tất cả, đúng rồi, hôm nay gọi nàng tới là có thứ muốn tặng nàng.”
Tấn vương mở tủ quần áo, tự mình lấy đến một cuộn vải nói: “Nghe nha hoàn Cúc Thanh nói nàng rất thích phượng hoàng hỏa, da Vũ nhi thắng như tuyết, màu đỏ này rất thích hợp với nàng, nhất là họa tiết phượng hoàng này, rất tương xứng với nàng.”
Bàng Lạc Vũ cảm động vì sự để tâm của Tấn vương, phượng hoàng hỏa, Bàng Lạc Tuyết, cái ngươi có ta nhất định sẽ có, cái ngươi không có, ta cũng vẫn có.
“Sắc trời đã tối, nàng nên quay về sớm, đừng để Quốc công gia lo lắng. Đến đây ta tự mình hầu hạ hoàng hậu của ta mặc quần áo.” Tấn vương cầm y phục của Bàng Lạc Vũ lên hầu hạ Bàng Lạc Vũ mặc y phục vào.
Bàng Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng biết nếu không quay về sớm sẽ xảy ra chuyện, an tĩnh để Tấn vương hầu hạ. Tấn vương phái ám vệ đưa nàng đến trước Quốc công phủ mới trở lại.
Tấn vương nhìn thấy thị vệ phục mệnh trở về, gật đầu để hắn lui ra, lập tức gọi quản gia đến, hắn cảm thấy chuyện hôm nay không đơn giản như vậy, thế là gọi quản gia kiểm tra cẩn thận tất cả đồ vật ở đây, khi hắn vào cửa nghe thấy được một hương hoa, mặc dù nhạt, thế nhưng không thoát khỏi mũi hắn.
Khi hắn quay đầu lại nhìn thấy trên ga giường lưu lại dấu lạc hồng tựa như cánh hoa đỏ thẩm, chỉ tiếc cánh hoa này làm rối kế hoạch của hắn, làm hắn bực bội bất an. Bàng Lạc Vũ, mặc dù hắn từng động tâm với nàng. Thế nhưng chuyện quan trọng nhất đối với hắn chính là hoàng vị, người ở địa vị cao nắm trong tay quyền lực, đó mới là mục tiêu cả đời của hắn. Hắn cũng không cần che giấu khác vọng của mình đối với quyền lợi.
Quản gia đứng ở bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Vương gia, đã cho người cẩn thận điều tra, tất cả đồ vật đều bình thường.”
“Lư hương kia đâu.” Triệu Tấn hỏi.
Quản gia cung kính nói: “Đã mời thái y xem qua, tất cả đều bình thường.”
Tấn vương rơi vào trong suy nghĩ của mình, không có khả năng, rốt cuộc là có sai lầm ở đâu đó?
Quản gia nhìn sắc mặt Tấn vương nói: “Vương gia, hôm nay nhận được thiệp mời của Quốc công phủ, ngày mai đại công tử Quốc công phủ trở về, Quốc công phủ phái người đưa tới thiệp mời, l.q.d Nghi quý phi cũng phái người đến truyền lời, nàng tương đối hài lòng với nhị tiểu thư Quốc công phủ, cũng chính là Tuyết quận chúa.”
Triệu Tấn gật gật đầu sai người dọn dẹp chăn đệm, đứng dậy hồi phủ.
Tấn vương bực bội tức giận, còn tâm tình Bàng Lạc Vũ ngược lại rất vui mừng, dọc theo đường đi đều ảo tưởng khi mình mặc vào bộ phượng hoàng hỏa này xuất giá. Nhất là tân lang bên cạnh là người mình yêu mến nhất, nghĩ đến hắn hứa hẹn với mình, làm hoàng hậu của hắn, trong lòng Bàng Lạc Vũ tựa như được nếm mật đường ngọt ngào, ngay cả Cúc Thanh bên cạnh cũng có thể nhìn thấy trên người tiểu thư đều tràn đầy hạnh phúc.
Bàng Lạc Vũ vuốt ve cuộn gấm, tạm thời vẫn không thể để người khác nhìn thấy, bằng không sẽ khó tránh phiền phức. Nhìn hai bên một chút nói với Cúc Thanh: “Đợi đến nhà thì giấu nó mang vào, l.q.d đừng để người khác phát hiện, mang tới phòng của ta, bất luận người nào cũng không thể biết được, nếu để cho người khác nghe thấy, ngươi cũng tự biết hậu quả.”
Cúc Thanh vội vàng nói: “Nô tỳ đã hiểu, tiểu thư yên tâm.”
Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, nói: "Khi nhị phu nhân hỏi ta đi đâu, ngươi phải biết trả lời như thế nào rồi chứ?"
Cúc Thanh nói: “Đại tiểu thư đi thấp hương cầu phúc.”
Bàng Lạc Vũ hài lòng gật gật đầu, mặc dù thân thể nàng có chút đau đớn, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội tâm vui vẻ của Bàng Lạc.
Trong Thính Vũ hiên.
Tử Quyên lo lắng chờ đợi Bàng Lạc Vũ trở về, hạ nhân Thính Vũ hiên nói tiểu thư đi thấp hương, còn chưa trở về, nàng cũng không xác định được khi nào đại tiểu thư trở về, thấy sắc trời đã tối, l.q.d ngay lúc này đại tiểu thư trở về, biết Tử Quyên là nha đầu ở Thính Vũ hiên hầu hạ phu nhân nên không dám tỏ vẻ khó chịu, dẫn nàng đến đình trong viện ngồi, nha hoàn kia rót ly trà, liền xin cáo lui đi làm việc.
Tử Quyên biết nhị tiểu thư mặc dù tín nhiệm mình, thế nhưng dù sao mình được phu nhân lệnh trong nom nhị tiểu thư, mặc dù phu nhân là mẫu thân của nhị tiểu thư, thế nhưng nhị tiểu thư có rất nhiều chuyện không muốn phu nhân biết, phu nhân thỉnh thoảng tìm nàng hỏi chút chuyện, nàng cũng chỉ có thể dựa theo lời tiểu thư phân phó,dù sao nhị tiểu thư mới là chủ tử của nàng, gần đây nhị tiểu thư hình như có rất nhiều bí mật, mặc dù tín nhiệm đối với nàng, thế nhưng có rất nhiều chuyện đều phân phó Liên Diệp Liên Ngẫu làm, nàng cũng không có ý định lập gia đình, xem ra phải nói rõ với nhị tiểu thư, gần đây cảm thấy tiểu thư càng ngày càng cao thâm rồi.
Có lẽ do cảnh đẹp tươi mát, Tử Quyên đợi một hồi lâu, đại tiểu thư cũng chưa tới, nha đầu trong Thính Vũ hiên cũng không có ở đây, nàng đi tới ghế gần nhà chính ngủ gật, vừa vặn hôm nay Tử Quyên mặc một thân quần áo thanh bích sắc, thêm sắc trời tối sầm trái lại cùng một màu sắc với cánh rừng này.
Nha hoàn lúc nãy dắt Tử Quyên thấy trong đình không ai tưởng rằng Tử Quyên đi rồi, cũng không để ý, liền đi làm công việc của mình.
Bàng Lạc Vũ mang theo Cúc Thanh hồi phủ, nhìn trái nhìn phải không thấy ai liền vội vội vàng vàng đi đến Thính Vũ hiên.
Cúc Thanh lấy khăn the của Bàng Lạc Vũ che lên vải, thêm sắc trời cũng đã trể. Hai người đi tới Thính Vũ hiên như trút được gánh nặng, Bàng Lạc Vũ phân phó nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng, nàng muốn tắm rửa thay y phục.
Cúc Thanh lặng lẽ đi theo lối mòn nhỏ trong rừng để tránh mọi người, mang vải vóc đến bên trong phòng đại tiểu thư.
Trùng hợp vào lúc này Tử Quyên tỉnh dậy, xuyên qua cây cối nàng nhìn thấy nha hoàn Cúc Thanh ôm một cuộn vải màu trắng, vừa định chào hỏi, Cúc Thanh lại bị cành cây mắc vào, phượng hoàng hỏa đỏ sẫm như máu liền lộ ra. Tử Quyên dừng động tác lại, nhìn Cúc Thanh gỡ lụa trắng xuống vội vã đi vào nhà chính. Tử Quyên sợ ngây người, chẳng lẽ đại tiểu thư trộm sấp vải của nhị tiểu thư, nếu không vì sao lại lén lút như vậy, không được, việc này phải nói cho nhị tiểu thư biết.
Thế là Tử Quyên cũng không nhớ chuyện nhị tiểu thư gọi đại tiểu thư cùng nhau đến thăm tam tiểu thư, vội vàng chạy về Lạc Tuyết các.