Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói
Editor: demcodon
Vai Thạch Khải bỗng nhiên bị người vỗ xuống, bên tai truyền đến tiếng thăm hỏi: "Thật trùng hợp, lại gặp nhau."
Cô vừa quay đầu lại nhìn chính là Hứa Ninh mặt mũi tràn đầy mỉm cười chào hỏi. Suy nghĩ đầu tiên của Thạch Khải chính là sẽ không phải lại có người mật báo kêu anh chàng này chạy xe đến đây giả vờ trùng hợp gặp chứ?
Ngoài miệng nói: "Em nghe nói ở đây có thị trường đổ thạch nên đến đây mở mang kiến thức. Còn anh thì sao?"
"Một người bạn thích đổ thạch nên anh đến đây chơi với cậu ấy." Hứa Ninh chỉ về phía cắt đá: "Anh vừa mới chọn được một cục tốt, dự định kêu người mở ra."
Thạch Khải thầm nghĩ: chọn đá cũng là bản lĩnh lớn, phải mất một khoảng thời gian thật dài để chọn. Đã chọn được nguyên thạch tốt, xem ra xác thực là trùng hợp.
"Đi chung xem không?" Hứa Ninh chủ động mời.
Trong lòng anh trở nên kích động, đây là lần gặp mặt thứ hai trong một tuần. Đây chính là duyên phận!
Thạch Khải còn chưa kịp trả lời một giọng nam chen vào nói: "A Ninh, đây là ai vậy?"
"Để tớ giới thiệu một chút." Hứa Ninh chủ động giới thiệu cho hai người làm quen.
"Bạn học thời đại học của tớ, Thạch Khải."
"Bạn thân của anh, Chu Tử Uyên."
"Xin chào." Thạch Khải gật đầu hỏi thăm.
Biểu cảm của Chu Tử Uyên lập tức trở nên quái lạ: "Thạch Khải?"
Vừa nói vừa nhìn Hứa Ninh. Thì ra cô gái bạn thân yêu thích chính là kiểu này? Gương mặt trông rất thanh tú. Nhưng trong số những cô gái hắn gặp thì Thạch Khải không tính là đặc biệt xuất chúng. Tại sao Hứa Ninh lại mê mẩn cô ấy cơ chứ?
- -- ---
Lập tức trong đầu Thạch Khải nhận được video mới. Thạch Khải bình tĩnh mở ra. Cô đã dần dần quen thuộc không ngừng nhận video mới. Thậm chí ngẫu nhiên thêm thú vị lòng tiếng trong lòng: Bạn có video mới.
Nhân vật chính video lần này chính là Chu Tử Uyên và Hứa Ninh. Chỉ thấy Chu Tử Uyên cà lơ phất phơ ngồi phịch trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo: "Bác gái kêu tớ hỏi cậu một câu, vẫn không coi trọng cô gái nào có phải xu hướng tình dục không bình thường hay không?"
Hứa Ninh bất đắc dĩ liếc bạn thân một cái: "Bà ấy kêu cậu hỏi trực tiếp?"
"Bà ấy là kêu tớ nói bóng nói gió. Nhưng tớ là người thẳng tính mà." Chu Tử Uyên tùy tiện nói: "Quen cậu nhiều năm như vậy trước nay chưa từng thấy cậu yêu đương. Ừ, đừng nói là yêu đương, ngay cả đối tượng thích cũng không có. Nếu như cậu có dự định công khai phiền phức thì cứ nói thẳng, tớ và bác gái có thể bắt đầu chuẩn bị tâm lý trước."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hai tay che ngực, hoảng sợ nói: "Cậu sẽ không yêu thầm tớ từ nhỏ chứ?"
Hứa Ninh nhìn trời: "Trước đây là không gặp được người mình thích. Cho nên không nói."
"Nghe ý câu này là bây giờ đã gặp?" Lần này Chu Tử Uyên thật sự tò mò: "Nhanh nói cho tớ biết là ai, tớ có biết không?"
Rơi vào đường cùng, Hứa Ninh chỉ đành phải ngả bài: "Cô ấy tên Thạch Khải, là bạn học thời đại học của tớ, cậu cũng không biết. Nhớ phải trở về báo cáo với mẹ tớ, nói cho bà biết tớ rất bình thường, đừng để cho bà lo lắng."
"Mối tình đầu của chàng trai 25 tuổi!" Chu Tử Uyên tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Có cơ hội thật muốn gặp cô gái tuyệt vời kia. Có thể làm cho cậu động lòng rốt cuộc là cô gái như thế nào?"
"Không tính là mối tình đầu, chỉ là tớ yêu thầm người ta." Hứa Ninh sửa lại.
Chu Tử Uyên bị sốc: "Tại sao không đi tỏ tình?"
"Cô ấy rất xuất sắc, hẳn là sẽ không thích tớ." Hứa Ninh buông tay.
Chu Tử Uyên líu lưỡi: "Tập đoàn Hứa thị làm ngành bất động sản, là công ty bất động sản lớn nhất cả tỉnh. Con trai của tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị mà cô ấy cũng chướng mắt à? Chẳng lẽ nhà cô ấy là nhà giàu số một cả tỉnh à?"
Hứa Ninh bĩu môi: "Tớ chỉ là con út, tương lai công ty sẽ do con cả - cũng chính là anh tớ tiếp nhận. Còn phần tớ, đến lúc đó chia cổ phần hàng năm chờ lãnh tiền hoa hồng."
"Vậy không phải càng tốt hơn sao? Ông xã có thời gian có tiền, có thể dẫn đi chơi khắp nơi. Đổi thành anh cậu hay ba cậu có thể nghỉ phép liên tục ba ngày ra ngoài chơi không?" Chu Tử Uyên phản bác.
Hứa Ninh không muốn nói nhảm nữa, nghiêm túc nói: "Tóm lại, lúc cậu báo cáo nhớ nói rõ ràng với mẹ tớ."
- -- ---
Thạch Khải cảm thấy dị năng đáng tin hơn công ty môi giới hôn nhân nhiều. Có lẽ dựa vào dị năng cô có thể trở thành bạn của chị em phụ nữ.
Xem video này lượng tin tức tràn đầy, còn không cần lo lắng là lời nói dối.
Hứa Ninh chưa từng nói chuyện yêu đương, trên có anh trai, trong nhà làm ngành bất động sản, điều kiện kinh tế không tệ. Không cần gánh trách nhiệm gì, hàng năm có thể cố định lãnh tiền hoa hồng sống, thời gian bình thường vui vẻ chơi đùa.
Nên biết đều đã biết. Không nên biết cứ cảm thấy cũng đã biết. Một thanh niên chất lượng tốt như vậy lại đang yêu thầm cô, còn lo lắng tỏ tình bị cô từ chối. Nghĩ đến đây, tâm tình Thạch Khải phức tạp, luôn cảm thấy rất không chân thật.
Hứa Ninh liếc nhìn bạn thân một cái, trong ánh mắt chứa đầy ý cảnh cáo.
Chu Tử Uyên thức thời chuyển đề tài: "Chúng tôi đang đổ thạch, cô có muốn đến xem một chút không?"
"Được thôi!" Thạch Khải sảng khoái đồng ý.
Cô nghĩ thầm: nếu cậu ấm nhà giàu như Hứa Ninh và Chu Tử Uyên vậy thiếu một hai cục phỉ thúy hẳn là không có ảnh hưởng gì.
Vì vậy, ba người cùng đi xem cắt đá.
Vừa đi, Chu Tử Uyên vừa oán trách: "A Ninh, vừa rồi cậu nên chọn một nguyên liệu khác cao bằng nửa người kia, kích thước cục đá này quá xấu. Cả hai cục nguyên liệu thoạt nhìn rất đẹp, nói không chừng có thể cắt ra nhiều thịt hơn."
Hứa Ninh cười nói: "Tớ chỉ là tùy tiện chọn chơi thôi, muốn biết mình xem có đúng hay không."
Chu Tử Uyên đột nhiên nghĩ đến một ý kiến hay nên đề nghị: "Nếu như cắt đá thật lộ ra thịt không bằng tặng cho cô Thạch làm quà? Gặp mặt chính là duyên phận."
Hắn nghĩ rất tốt, cắn người miệng mềm, của cho là của nợ. Nếu như nhận quà, sau đó muốn hẹn hò còn sợ đối phương từ chối sao!
Đáng tiếc, người Chu Tử Uyên gặp là Thạch Khải.
Thạch Khải xua tay nói: "Không cần."
Cô mới vừa gặp trường hợp lớn chính là người phụ nữ chắp tay tặng người ta 1,2 triệu.
Chu Tử Uyên sững sờ, từ chối đến thật sảng khoái: "Không sao, dù sao A Ninh mua nguyên thạch chỉ tốn chưa đến 100.000. Cô Thạch không cần khách khí."
Thạch Khải rất kiên quyết, lý do từ chối cũng đặc biệt mới mẻ: "Tôi không mang trang sức."
"...." Chu Tử Uyên càng không có gì để nói. Hắn dùng ánh mắt đặc biệt khâm phục cúng bái bạn thân.
Nếu không nói như thế nào là A Ninh đây? Hắn luôn ngưỡng mộ sự nhiệt tình của mình khi vượt khó tiến lên và tích cực khiêu chiến hình thức địa ngục.
- -- ---
Đến nơi cắt đá, lập tức có nhân viên chào đón: "Nguyên liệu của anh đã cắt xong. Thế nước không tệ, cái đầu cũng rất lớn. Có người muốn hỏi ngài có đồng ý lấy giá 180.000 bán phỉ thúy hay không?"
Thạch Khải cảm khái ở trong lòng: giây trước 100.000 biến thành 180.000. Quả nhiên là lợi nhuận khổng lồ.
Hứa Ninh suy nghĩ một hồi hỏi dò bạn thân: "Cậu muốn bán không?"
Chu Tử Uyên thở dài: "Tớ lấy nó làm gì! Tớ chơi đổ thạch chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác xem đá thành công."
"Vậy thì bán đi." Hứa Ninh trả lời nhân viên, cũng báo ra tài khoản.
Nhân viên rất vui vẻ. Bàn bạc chuyện buôn bán thành công, công ty thu mua không thể thiếu bao lì xì lớn cho gã.
Gã không nhịn được nói thêm hai câu: "Nếu khách hàng có hứng thú có thể xem thêm. Mới vừa rồi có người cắt ra phỉ thúy màu xanh dương to bằng nắm tay, bán bảy chữ số."
Chu Tử Uyên lập tức kích động lên: "Xem ra chất lượng mao liêu ở đây thật không tệ. Nhanh, chúng ta đi mua lại tảng đá lớn vừa rồi."
Hắn vô cùng lo lắng kéo hai người đi tìm nguyên thạch vừa ý.
Ai biết đã có người đứng bên cạnh nguyên liệu. Chu Tử Uyên không khỏi ảo não: "Đến chậm một bước rồi."
Hứa Ninh cẩn thận nhìn mặt người kia, bỗng nhiên nói: "Lúc chúng ta chọn đá thì hắn đứng ở bên cạnh nhìn."
Chu Tử Uyên hơi giật mình: "Ý cậu là?"
"Có một số người, bản thân bọn họ sẽ không chọn đá, chỉ biết lén lút quan sát hành động của người khác. Vừa nãy hai chúng ta xem trọng hai tảng đá, một tảng đã cắt ra thịt, giá cả tăng lên. Cho nên, có người dự định giành mua một tảng còn lại trước một bước." Hứa Ninh suy đoán nói.
Thạch Khải hơi ngạc nhiên, cảnh cô nhìn thấy trong video xác thực giống như Hứa Ninh nói.
Chu Tử Uyên lập tức nổi giận. Nếu như tất cả mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, đối phương trùng hợp cũng vừa ý nguyên liệu thì sớm ra tay cũng thôi. Không nghĩ tới là tên theo đuôi muốn đến cướp chỗ tốt.
Không thể nhịn! Hắn trực tiếp tiến lên tỏ vẻ: "Tảng nguyên liệu này không tệ, tôi muốn nó."
Người kia kháng nghị: "Tôi đến trước, nói một chút quy tắc có được hay không?"
Chu Tử Uyên đút hai tay vào túi quần, lưu manh nói: "Cậu chỉ đứng ngốc bên cạnh cũng không nói muốn nó. Chờ tôi nói muốn mua thì ngược lại bắt đầu nói cậu cũng muốn nó. Nếu nói như vậy cho cậu một cơ hội, chúng ta đấu giá, ai trả giá cao thì được."
Người kia do dự. Gã là muốn nhặt của hời phát tài, dùng giá rẻ mua lại là thích hợp nhất. Trả giá thì khó mà nói được giá cả bao nhiêu.
Nhưng suy nghĩ lại nâng giá cao thì để cho đối phương. Gã tính toán như ý bị đối phương phá hủy nhưng có thể lừa đối phương thêm một số tiền cũng không tệ.
Người kia mở miệng đồng ý: "Được, vậy thì đấu giá."
Biết được có người muốn trả giá Vương Nhị đặc biệt chạy tới chủ trì. Vừa nhìn đấu giá chính là tảng đá cao bằng nửa người. Đôi mắt Vương Nhị lập tức vui mừng đến híp lại thành sợi chỉ, không chịu được nói khoác: "Hai vị thực sự là có mắt nhìn. Tảng đá này trong rất đẹp, nhất định có thể ra thịt!"
"Được rồi, bắt đầu bán đấu giá đi." Chu Tử Uyên không kiên nhẫn cắt ngang lời Vương Nhị.
Không phải nói thêm vài câu hay hy vọng nhìn thấy có thể đấu giá tích cực sao? Thật giống như ai không hiểu.
Thạch Khải nhận được video mới.
Chu Tử Uyên đấu giá với người ta. Mặc kệ đối phương kêu bao nhiêu, Chu Tử Uyên đều không nhanh không chậm đuổi theo, hiển nhiên nhất định phải được.
Giá cả một đường tăng vọt, mãi cho đến giá nguyên thạch tăng gấp đôi thì đối phương rốt cuộc từ bỏ.
Chu Tử Uyên thanh toán 2 triệu mua lại tảng đá. Ở trước mặt đối phương vênh vang đắc ý kêu người cắt tảng đá ra. Hắn nhận định đây là nguyên liệu tốt, sẽ mang đến bất ngờ cho hắn. Thuận tiện còn có thể vả mặt bốp bốp bốp, để cho tên theo đuôi hối hận không tiếp tục nâng.
Ai ngờ vừa cắt ra nhìn chỉ có một chút thịt màu trắng ngà phân bố trong tảng đá không đồng đều, xem như hoàn toàn cắt sụp.
Đầu Chu Tử Uyên choáng váng. Đối với hắn mà nói việc mất tiền rất đau lòng. Nhưng muốn dạy dỗ cho người ta một chút. Kết quả ngược lại bị vả mặt, mất mặt quá độ, điểm ấy càng làm cho hắn không thể nào chấp nhận được.
Đối phương nhìn thấy cắt sụp cười như hoa nở, không nhịn được cảm khái: "May là không mua, may là không mua."
Vừa làm bộ nói cảm ơn với Chu Tử Uyên: "Ít nhiều gì cũng có cậu. Nếu không tôi phải gánh chịu tổn thất rồi."
Bởi vậy, trong lúc đối phương nâng giá cao một lần cuối cùng, mắt thấy Chu Tử Uyên lại muốn đấu giá thì Thạch Khải trực tiếp cắt ngang lời của Chu Tử Uyên tuyên bố: "Nguyên liệu này cho cậu đó, chúng tôi từ bỏ."