Chương 18

Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Văn thể hiện tức giận, không giống như đang giả vờ.

Lẽ nào hai người đang nói sự thật? Không phải lừa gạt? Hà Gia Hân mờ mịt.
Thạch Khải dù bận vẫn ung dung: "Tôi không chỉ biết được những chuyện này.

Tôi còn biết rõ một số chuyện bà cũng không biết."
Biểu cảm của Hà Gia Hân thay đổi liên tục, mặt lộ vẻ chần chờ.

Thật lâu sau, bà ta đưa ra quyết định, cố hết sức nói: "Nói thử xem."
Thạch Khải kỳ quái đánh giá Hà Gia Hân: "Bà sẽ không nghĩ rằng cố vấn không cần tiền chứ? Không trả thù lao, tại sao tôi phải nói cho bà biết."
Hà Gia Hân ngẩn người tại chỗ, một hồi cũng không phản ứng kịp.

Bà ta cảm thấy mình là cho A Văn thể diện, mới sẵn sàng lắng nghe giải thích độc đáo của đại sư.

Nói một hồi, không trả thù lao người ta không chịu nói.
Hà Gia Hân không nhịn được nói: "Làm gì có đạo lý trả thù lao trước cô mới nói chứ? Lỡ như sau khi tôi đưa tiền phát hiện cô nói nhảm nhí thì có trả tiền lại không?"
Thạch Khải liếc nhìn Hà Gia Hân, hỏi ngược lại: "Lỡ như tôi nói ra, bà không phải nói tôi nói bậy, không chịu cho trả tiền thì làm sao đây?"

Hà Gia Hân cười giận dữ, lời nói mang theo uy hiếp: "Xem ra cuộc làm ăn này không thể làm được."
Thạch Khải dửng dưng như không, phất tay một cái: "À, vậy đừng làm, bà đi nhanh đi."
Cuộc làm ăn không thành, người hối hận sẽ chỉ là Hà Gia Hân, cô không sao cả.

Vừa rồi cô cẩn thận suy nghĩ, tại sao phải nói chân tướng cho Hà Gia Hân biết? Làm cho bà ta chẳng hay biết gì, mấy năm sau sẽ hối hận đến xanh ruột cũng không tệ.
Hà Gia Hân hơi phát điên.

Thời gian bà ta lăn lộn ở trong xã hội không ngắn, chưa từng thấy cao thủ như vậy.

Bà ta luôn có loại cảm giác như là bà ta đang cầu xin người gia làm cuộc trao đổi này, mà đối phương căn bản không để ý.
Cái gì khách hàng là Thượng đế.

Bà ta hoàn toàn không cảm nhận được.

Ngược lại như là bà ta thiếu tiền đối phương, không thể không cẩn thận ra vẻ đáng thương nhận lỗi, thỉnh thoảng còn phải nhận châm chọc mỉa mai của đối phương.

Hà Gia Hân tức giận ở trong lòng.
Lúc đầu gây dựng sự nghiệp nhìn thấy người khinh thường đã sớm thành thói quen.

Nhưng sau khi sự nghiệp thành công, bà ta cũng không lại trải qua những việc này.

Lần cuối cùng xem sắc mặt của người khác, dường như đã là chuyện xảy ra ở đời trước.

Nếu không phải nể mặt Diệp Văn, Hà Gia Hân đã sớm đi rồi.
Thạch Khải bình chân như vại, chân thành đề nghị: "Bà chậm rãi suy nghĩ đi.

Nhưng, nếu như bà hy vọng tôi nhượng bộ vẫn là trực tiếp rời đi cho dứt khoát."
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Văn chen miệng nói: "Tôi trả tiền.

Tiểu khải, hãy nói sự thật cho bà ta biết."
Nói xong, Diệp Văn lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi, đẩy lên trước mặt Thạch Khải: "Đúng lúc trước đó tôi mới rút chút tiền, cho cô."
Hà Gia Hân ngạc nhiên nhìn Diệp Văn, tùy tiện nói mấy câu đã cho người ta 10.000.

Bà bị điên rồi sao?
Thạch Khải nhận tiền và đếm một chút, rốt cuộc bằng lòng mở miệng: "Thoạt nhìn gia đình, sự nghiệp và tình yêu của bà tất cả đều suôn sẻ.

Nếu như khăng khăng nói có điều gì không hoàn mỹ.

Đó chính là con gái của bà nổi loạn không nghe lời, làm cho bà cảm thấy rất đau đầu."
Thạch Khải đột nhiên đổi chủ ý, quyết định nói ra.
Cơ mặt của Hà Gia Hân không khỏi co giật.

Chuyện này coi như là chuyện xấu trong nhà, bà ta chưa từng đề cập với người ngoài.

Tại sao Thạch Khải lại biết?
"Rõ ràng từ nhỏ sống với bà ngoại, nhưng với ai cũng không thân, cả ngày giống như con bé điên.

Năm ngoái còn học người ta bỏ nhà trốn đi, mất tích chừng mấy ngày.

Sau đó sài hết tiền, hết cách chỉ có thể chạy về."
Hà Gia Hân càng nghe càng sợ hãi hơn.

Vừa định muốn nói gì thì nghe Thạch Khải nói một cách đầy ẩn ý: "Nhìn từ bên ngoài đúng là như vậy."
Hà Gia Hân sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Nhìn từ bên ngoài? Có ý gì?"
"Mỗi tháng bà đều sẽ gửi tiền về nhà, một phần trợ cấp trong nhà, một phần là tiền ăn của con gái.

Nhưng số tiền kia trước nay chưa từng dùng cho con gái bà."
"Căn nhà của em trai mới sửa sang, trở nên vừa to vừa đẹp.

Em dâu mặc áo khoác lông chồn thật đẹp, có mấy món đồ trang sức.

Con gái của em trai như cô công chúa nhỏ, ăn ngon mặc đẹp.

Mẹ của bà không lo ăn mặc, rảnh rỗi thì đi ra ngoài đánh mạt chược với người ta, không cần làm nông nữa."
"Chỉ có con gái của bà, nhìn người khác ăn thịt cá nó chỉ có thể ăn màn thầu, hoặc là dưa muối củ cải kèm cháo trắng.

Bình thường kiếm quần áo cũ của em họ mặc, ngày mùa đông cũng không có áo bông mới.

Giầy rách một lỗ lớn vẫn không có ai quan tâm.

Có đôi khi, bà ngoại đi ra ngoài chơi mạt chược đến khuya mới trở về.

Nó ngay cả màn thầu và cháo trắng cũng không ăn được, chỉ có thể nhịn đói cả đêm."
"Thỉnh thoảng đứa trẻ đói đến mức không có cách nào nên chạy đến nhà dì xin chút đồ ăn.

Đáng tiếc, điều kiện trong nhà chị bà không tốt, chỉ có thể cho được rất ít đồ ăn."
"Không có mỹ phẩm dưỡng da, không có quần áo giữ ấm.

Mùa đông thường xuyên bị nứt da, sống còn không bằng chết."
"Không có khả năng!" Hà Gia Hân không khỏi hét lên.
Thạch Khải hoàn toàn không phản ứng bà ta, tự mình nói tiếp: "Đứa trẻ thật đáng thương! Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có tết đến khi bà về nhà thì nó mới có thể ăn thịt được mấy lần, mặc quần áo mới của em họ mấy ngày.

Tại sao? Bởi vì đều làm cho bà xem.

Vì bà sẽ tiếp tục gửi tiền cho bọn họ mỗi tháng."
"Sau tết, nó phải trả quần áo mới lại, thuận tiện bị em họ mắng.

Chẳng lẽ bà không phát hiện quần áo căn bản không vừa người, kích thước quá nhỏ sao?"
"Nó vô cùng ghét bà ngoại, có lần dự định cáo trạng với bà.

Kết quả mới vừa nói mấy câu đã bị bà mắng chửi một trận.

Bởi vì bà cho rằng nó ngỗ ngược, vô lương tâm, nuôi không thân.

Bà ngoại nuôi nó lớn, nó lại không biết cảm ơn.

Ngược lại sau lưng oán trách bà không tốt."
"Bà gửi tiền cho mẹ bà, nhưng lại không biết rằng mẹ bà để lại một
.

Nhấn Mở Bình Luận