Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Ninh nằm xuống ghế sô pha, vẻ mặt như lòng như tro tàn, sống không còn gì luyến tiếc.
Chu Tử Uyên ngồi bên cạnh nhai đồ ăn vặt, không để ý đến gương mặt thối của Hứa Ninh, cười lớn nói chuyện với Hứa Ninh: "Tớ nghe nói cậu mới ký với một khách hàng lớn? Cậu được lắm, không nhìn ra cậu biết thuyết phục khách hàng như vậy.
Chỉ cần cậu hơi nghiêm túc đã làm ra thành tích bằng nhiều người trong chớp mắt.
Lần này mấy người bị bệnh ghen tỵ kia sẽ không có gì để nói."
Nhắc đến chuyện này Hứa Ninh càng phiền lòng, xua tay nói với Chu Tử Uyên: "Cậu đi ra ngoài đi, để tớ yên lặng một chút."
Mặt Chu Tử Uyên tối sầm lại, nhắc nhở: "Đây là nhà của tớ, phòng của tớ.
Cậu đột nhiên chạy đến nhà của tớ, nằm trên ghế sô pha của tớ.
Tớ còn chưa hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu ngược lại muốn đuổi tớ đi ra ngoài."
Tâm trạng của Hứa Ninh nặng nề, cả người héo rũ: "Một chuyện rất bi thảm đã xảy ra với tớ.
Tạm thời tớ không muốn gặp ai."
Kêu hắn đi ra ngoài thì hắn đi ra ngoài, vậy hắn không phải là Chu Tử Uyên.
Chu Tử Uyên nhạy bén ngửi được mùi nhiều chuyện, đôi mắt đen toả sáng, không chỉ không rời đi, ngược lại chạy đến ngồi ngay ngắn bên cạnh Hứa Ninh: "Tình huống gì thế? Nói tỉ mỉ cho tớ biết đi."
"Nói cái rắm, tớ không muốn nói." Hứa Ninh truyền đến giọng rầu rĩ.
Chu Tử Uyên nhét chút đồ ăn vặt vào miệng, nhai mấy cái thật vui vẻ, vừa ăn vừa nói: "Vừa nãy bác gái gọi điện thoại cho tớ, lo lắng hỏi tớ đã xảy ra chuyện gì.
Lời nói trong lẫn ngoài, tớ nghe ra chút ý khác, dường như bác gái cảm thấy tớ đã làm gì cậu."
"Không có lý do gì làm bia đỡ đạn, ít nhất phải để cho tớ chết được rõ ràng chứ?" Chu Tử Uyên ngồi nói một hồi, lặng lẽ liếc nhìn bạn thân, phát hiện người ta đều phớt lờ hắn, lập tức tâm trạng khó chịu.
Lại quét qua, khóe mắt quét đến một đám vết bầm tím.
Hắn lập tức ngạc nhiên, đột nhiên đứng lên: "Trên cánh tay của cậu là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bầm tím?"
Hứa Ninh bực bội giấy cánh tay đi: "Không có chuyện gì, đừng nhiều chuyện."
Chu Tử Uyên đứng bên cạnh tưởng tượng một video mười tám cộng, vẻ mặt khó có thể miêu tả: "Tớ nói nè, cậu cũng đừng luẩn quẩn trong lòng, dựa vào quy tắc ngầm mới ký được hợp đồng..."
Hứa Ninh chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn Chu Tử Uyên, vô cùng khinh thường nói: "Cậu điên rồi hả? Nghĩ cái gì thế?"
Chu Tử Uyên bị mắng chẳng những không đau lòng, ngược lại thở phào nhẹ nhõm mà cười rạng rỡ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Hứa Ninh một lần nữa: "Không phải là tốt rồi.
Tớ đã nói rồi, cậu không thể ngốc như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tớ biết đi.
Ồ, hay là cậu nói trước tại sao cánh tay lại bầm tím như vậy đi."
Hứa Ninh nói lời sâu xa, mang theo uy hiếp: "Nếu như cậu bị nhéo thật tàn nhẫn năm lần, cánh tay cũng sẽ bầm tím.
Cậu có muốn thử một chút hay không?"
"Ai bảo cậu tỏ vẻ chán chường tang thương, cánh tay bầm tím.
Tớ đương nhiên sẽ hiểu lầm." Chu Tử Uyên lầm bầm một câu, lập tức chuyển chủ đề: "Cậu yên tâm đi, cho dù sự thật là cậu cố ý để cho người ta đánh và ký hợp đồng này, tớ cũng sẽ không cười nhạo cậu."
Vừa nói, hắn vừa khoát tay lên vai Hứa Ninh, một dáng vẻ anh em tốt, nói chuyện nghĩa khí.
Hứa Ninh thở dài một tiếng,
.