Chương 39: Thiếu

Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Ninh vắt óc tìm cách, im lặng hồi lâu.
Chu Tử Uyên dường như rất khó hiểu, hét lên trong điện thoại: "Làm gì vậy? Tại sao không nói chuyện?"
Thạch Khải liếc nhẹ bạn trai mình.

Thậm chí không cần sử dụng dị năng, cô chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Ninh.
Trong lòng âm thầm buồn cười, cô hắng giọng trả lời: "Em đang đi chung với A Ninh.

Anh ở chỗ nào? Em và A Ninh lập tức đi tìm anh."

Chu Tử Uyên ngẩn ra, lập tức vui mừng khôn xiết: "Quá tốt rồi! Chuyện rất gấp, bây giờ lập tức đến chỗ anh đi, cám ơn!" Nói xong, hắn đọc địa chỉ.
Hắn vừa mói đọc địa chỉ xong, Hứa Ninh không chút do dự ấn nút tắt điện thoại, quay đầu về phía Thạch Khải chân thành đề nghị: "Chúng ta xem như điện thoại tự động cúp, không nghe thấy được không?"
"Đừng nghịch." Thạch Khải dựa vào ghế lái phụ, ung dung nói: "Anh ấy không phải bạn thân của anh sao? Nếu gặp phiền phức thì đi qua giúp anh ấy một tay là được."
Hứa Ninh buồn bực, trên con đường sáng sủa đi về của công tử một lời không hợp thì bỏ cậu lại, cách hơn nửa tháng đặc biệt gọi điện thoại đến quấy rối cậu hẹn hò.

Đây xem như là bạn thân cái gì? Rõ ràng là đến đòi nợ!
Nói thì nói như thế, Hứa Ninh vừa đấnh tay lái chạy về địa chỉ Chu Tử Uyên báo ra, vừa nói thầm: "Anh muốn tận mắt nhìn xem cậu ta thê thảm đến mức nào, chuyện gấp như thế nào."
Thạch Khải cười không nói.
Vịt chết mỏ vẫn còn cứng, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, nói chính là chuyện như thế.
* * *
Trên đường đi, Hứa Ninh chỉ có suy nghĩ muốn bóp chết Chu Tử Uyên.

Khi đến nơi, nghe những lời Chu Tử Uyên nói, Hứa Ninh ước gì có thể biến suy nghĩ của mình thành hành động, trực tiếp bóp chết thằng bạn này.

Nể tình Chu Tử Uyên ngồi trên xe lăn, cậu mới kiềm chế không ra tay.
Chuyện căn bản không gấp chút nào, nó hoàn toàn không quan trọng bằng cuộc hẹn hò của cậu.
"Tại sao không gấp chứ?" Chu Tử Uyên nghiêm túc nói: "Chuyện liên quan đến hình tượng cao to anh minh thần võ của tớ.

Tớ hy vọng Thạch Khải giúp tớ cứu vãn hình tượng."
Hình tượng cao to anh minh thần võ? Món đồ kia cậu ta từng có lúc nào?
Hứa Ninh nói ý sâu xa: "Gãy xương thì cẩn thận ở nhà nghỉ ngơi, đừng không chuyện gì chạy lung tung.

Cậu là người bị thương, hơn nữa vừa bắt đầu học kinh doanh, cứ từ từ, đừng lo lắng."
"Bởi vì không phải cậu bị người mắng sau lưng, cậu đương nhiên không lo lắng." Chu Tử Uyên nhỏ giọng oán giận.
Hứa Ninh nhìn xa nói: "Cậu nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cảm thấy thân thể khá hơn nhiều.

Vì thế nhanh chóng bắt đầu công việc trong công ty, kéo than thể nửa tàn, không ngại cực khổ đến công ty học tập.

Cho rằng mình đặc biệt cảm động."
"Không ngờ nhân viên trong công ty chẳng những không bị cậu thân tàn chí kiên mà cảm động.

Ngược lại sau lưng dán nhãn mác không tốt cho cậu, cái gì công tử bột, không học vấn, không nghề nghiệp, cản trở, vô tri, con sâu làm rầu nồi canh, liên lụy công ty vvv, nói thật khó nghe."
"Nhưng nhân viên thích nhiều chuyện sau lưng, A Khải có thể giúp được chuyện gì? Giúp cậu bịt miệng bọn họ sao? Hay là bói xem ai mắng cậu sau lưng, cậu sẽ bắt người đó rồi đuổi đi?"
Hứa Ninh tận tình khuyên nhủ: "Cậu cảm thấy thân tàn chí kiên rất dốc lòng là chuyện của cậu.

Từ góc độ của những người nhìn thấy, cậu thật sự không thể giúp được công ty một tay, ngược lại còn cản trở.

Bọn họ nói đúng.

Hay là cậu vẫn là về nhà trước tiếp tục nghỉ ngơi đi."
Chu Tử Uyên giận dữ: "Nói chuyện ẩn ý một chút! Nói thẳng ra như vậy, lỡ như làm tổn thương trái tim yếu đuối của tớ thì sao?"
Hứa Ninh nhìn trời nói: "Không phải tốt hơn sao? Sau khi giúp cậu nhận rõ hiện thực, A Khải không cần phải đau đầu vì những đòi hỏi vô lý của cậu."
Lúc này Chu Tử Uyên đã muốn đứng dậy khỏi xe lăn đánh nhau với Hứa Ninh.
Hứa Ninh lùi lại ba bước, lời lẽ chính đáng nói: "Tớ có tinh thần khiêm nhượng, chắc chắn sẽ không đánh nhau với người tàn tật."
Trán Chu Tử Uyên nổi lên gân xanh, nhìn chung quanh định tìm công cụ thuận tay đánh người.
Thạch Khải ở bên cạnh xem diễn kịch, không nhịn được nhắc nhở: "Thưa hai
.

Nhấn Mở Bình Luận