Lithromantic
Thứ sáu, Mẫn Việt đến phòng gym tập thể hình như mọi ngày, suy nghĩ xem nên giải quyết công việc như thế nào.
Nhưng hôm nay, anh không thể không cân nhắc đến một chuyện khác: Nên đối xử với Hứa Thời Diên ra sao.
Rõ ràng là thiết bị quen thuộc, động tác quen thuộc, tần suất quen thuộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến Hứa Thời Diên, anh không còn đủ tập trung để hoàn thành động tác tập.
Anh dừng suy nghĩ, tập trung vào cơ bắp của bản thân mới bình tĩnh được đôi chút.
Sau khi tập xong, Mẫn Việt đến phòng tắm tắm qua.
Anh lau sạch người rồi cầm điện thoại lên kiểm tra công việc.
Xử lý xong mấy mail được gửi đến, anh chạm vào tên Hứa Thời Diên màu đỏ.
Tính từ hôm gần nhất họ gặp nhau đến nay đã một tuần.
– Khỏe hơn chút nào chưa?
Mẫn Việt bật cười, thanh niên vẫn màu mè vài câu như cũ.
– Nhiều.
– Mấy ngày nay có rảnh không?
Anh hiểu đây là câu mời uyển chuyển của thanh niên, nhưng anh do dự.
Anh có thể làm tình thoải mái với người xa lạ, quan hệ thân thể đơn thuần không thêm quan hệ khác, Hứa Thời Diên với anh mà nói, đã không còn là người lạ.
Dường như thanh niên biết đến anh do dự, điện thoại di động rung rung.
– Không được từ chối, mạng anh tôi cứu đấy.
Mẫn Việt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại thất thần, không biết từ chối thế nào, hoặc là nói, anh đã thỏa hiệp.
– Mai đi.
Tôi đặt phòng.
Thanh niên không trả lời lại, như là trước đây, đạt được mục đích thì không dài dòng nữa.
Lúc bước vào khách sạn, Mẫn Việt buồn cười nghĩ, bản thân lại nhân nhượng Hứa Thời Diên một lần nữa, hẳn là vì anh thích khí chất kiêu ngạo của cậu thanh niên, không đành lòng phá hoại, thậm chí còn muốn nuôi dưỡng nó.
Rốt cục Hứa Thời Diên cũng đợi được người đàn ông, đi lên trước, hai tay nắm chặt vai người đàn ông, đẩy vào phòng tắm.
Mẫn Việt cười nói: “Trong phòng tắm?”
“Không thì sao? Tắm trước rồi làm tình?”
Thân thể Mẫn Việt nghiêng về phía trước, trầm thấp trả lời: “Tắm rồi.”
Hứa Thời Diên ngửi thấy mùi hương vấn vương nơi gáy của người đàn ông, tình dục bị đẩy lên cao trong nháy mắt.
Hắn khêu nhẹ cằm Mẫn Việt, hôn phớt chóp mũi anh một cái, nói: “Cởi quần áo giúp tôi.”
“Không biết tự làm à?”
“Không biết.” Hứa Thời Diên kiên quyết trả lời, ra lệnh: “Nhanh lên.”
Mẫn Việt cởi áo phông của Hứa Thời Diên, thuận theo động tác gập người của hắn kéo áo xuống, tiếp theo cởi đến quần, thấy dương v*t bên trong quần lót đã bán cương.
Anh cởi mảnh vải cuối cùng của thanh niên, trong lòng không khỏi than thở: Đúng là người trẻ tuổi, phản ứng thật nhanh.
Hứa Thời Diên cũng không nhàn hạ, cởi quần của người đàn ông, áo thì vẫn trên người Mẫn Việt… Hắn không có ý định cởi.
Hắn đẩy người ngồi lên lavabo, dương v*t nóng bỏng ma sát khe mông của người đàn ông, mãi đến khi hoàn toàn cương.
Đợi giây lát, Mẫn Việt cảm thấy cây gậy th*t nóng bỏng rời khỏi khe mông của mình, tiếp sau có thứ chất lỏng sền sệt lạnh lẽo bổ sung vào.
Hứa Thời Diên dùng sữa tắm xoa nhẹ chỗ cửa sau người đàn ông, ngón tay nhẹ nhàng đưa vào, đảo quanh.
Hắn cúi đầu, ngậm phần thịt sau gáy Mẫn Việt.
Da chỗ đó mỏng, bọc lấy mạch máu, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm cắn một cái, để lại dấu nguyên một hàm răng.
Thỏa mãn nghe thấy tiếng kêu đau của người đàn ông.
Hứa Thời Diên cười khẽ, liếm chỗ dấu răng mình để lại như một con mèo.
Cũng không lâu lắm, cửa sau của Mẫn Việt được ngón tay mở rộng rất mềm, sữa tắm bôi trơn bốc lên bọt trắng li ti, bám xung quang lỗ hậu, nhìn như tinh dịch chảy ra.
Hứa Thời Diên ngắm đỏ cả mắt, giữ dương v*t định đâm vào, lại nghe thấy người đàn ông khó khăn nói: “Bao…”
Hắn nghe thế, suy nghĩ ba giây, sau đó giữ chắc dương v*t đâm thẳng.
Trong lòng Mẫn Việt chửi ầm lên, nhưng rất nhanh đã bị người đâm cho không biết trời đâu đất đâu, Động tác của thanh niên hôm nay không thô bạo như mọi ngày, tần suất chuyển động là chín nông một sâu, trực tràng bị ma sát mạnh mẽ, điểm G bị nghiền ép phát sưng, càng thêm mẫn cảm, khiến toàn thân anh run rẩy tỏa nhiệt.
Đôi mắt ửng đỏ của Hứa Thời Diên nhìn chăm chăm chỗ hai người giao hợp, duỗi một ngón tay ra vuốt chỗ đó, ấn nhẹ xung quanh cửa hậu, định bụng nhét cả ngón tay vào.
“Mẹ… Đừng…” Mẫn Việt cảm thấy hơi đau, mở miệng mắng.
Hứa Thời Diên cũng cảm thấy nhét tay vào thì khó chuyển động, vì thế “nghe lời” rút tay ra, tiếp tục thẳng tiến.
Hắn nắm cằm người đàn ông, nhìn đôi môi ướt át đóng chặt, rất muốn thừa cơ hôn một cái.
Nhưng ngay giây phút ấy, hắn nhớ ra ánh mắt chối từ lạnh lùng từ phía Mẫn Việt, có hơi sợ, người đàn ông sẽ vì hắn làm thế mà bỏ hắn lại.
Suy nghĩ đôi chốc, hắn hôn lên chóp mũi, mí mắt, gò má của người đàn ông.
Những nụ hôn đó tuy dịu dàng hiếm có, nhưng lại khiến Mẫn Việt bất an.
Anh nhấc mặt ra tránh bàn tay nắm cằm mình, gò má bị hôn dán sát vào nền đá hoa cương, không nhận thêm bất cứ động tác dịu dàng nào nữa.
Vừa bắt đầu, Hứa Thời Diên cũng bởi dáng vẻ yếu đuối của người đàn ông mà thương lại, kìm sức làm nhẹ, muốn dịu dàng một chút.
Mà bị từ chối lần thứ hai thế này, hắn lại ra vào liên tục mạnh mẽ, giống như muốn nhét cả hai tinh hoàn vào trong.
Mẫn Việt sung sướng phía sau, luồn tay xuống tuốt dương v*t của mình, khoái cảm chồng khoái cảm, rất nhanh đã bắn.
Trong giây phút lên đỉnh, anh mơ màng nghĩ, dường như chưa bao giờ thấy Hứa Thời Diên như vậy, khiến anh chìm đắm trong nhục dục.
Hứa Thời Diên cũng tới giới hạn, hắn không dám bắn vào trong, vì thế rút ra, tuốt mấy lần, bắn lên mông Mẫn Việt.
Giữa mông vẫn còn lỗ thịt rộng bằng ngón tay cái vẫn chưa khép lại hoàn toàn, mở ra đóng lại phun bong bóng như miệng cá, dâm đãng cực điểm.
Hứa Thời Diên dán vào tai Mẫn Việt, nói: “Đằng sau của Mẫn tiên sinh giống miệng cá thật đó…”
“Cút…”
Hứa Thời Diên nở nụ cười, một tay đè lại cổ Mẫn Việt, một tay bôi tinh dịch lên đầy mông Mẫn Việt.
Mẫn Việt giãy dụa đứng dậy, mắng: “Cậu là chó à? Còn đánh dấu lãnh thổ?”
Hứa Thời Diên lơ đễnh nói: “Nếu tôi mà là chó thì tôi tiểu lên rồi.”
Mẫn Việt lườm thanh niên một cái, cởi áo, mở vòi sen tắm sạch t*ng trùng, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, “Hứa Thời Diên! Bỏ ra!”
Hứa Thời Diên cong môi cười, nghĩ thầm, đây vẫn là lần đầu người đàn ông gọi tên hắn.
Hắn đi ra ngoài, “Sao không cho ôm? Hôm đó tôi cũng ôm anh đến bệnh viện đó.”
Mẫn Việt nghe thế im lặng, mặc người ôm anh lên giường, đôi chân bị tách ra, lại lần nữa bị đâm vào.
Anh chọn một tư thế thích hợp rồi tựa vào đầu giường, dương v*t nóng bỏng của thanh niên va chạm không ngừng, ra ra vào vào ma sát từng thớ cơ trong trực tràng, giường cũng rung lên kẽo kẹt.
Thanh niên trước mặt có một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, một nửa được đèn vàng ấm áp chiếu.
Mi mắt rung rung, anh thấp thoáng thấy ánh tím trong đôi mắt vàng, đẹp đến nao lòng.
Trong thoáng chốc, anh cảm thấy thứ đang rung lắc dữ dội chính là cái giường này chứ không phải anh.
Giường như thuyền lá giữa biển khơi, anh há to miệng hô hấp, mà phổi như bị nước tràn, theo thực quản xuống dạ dày, được dòng máu hấp thu chảy ngược lại tim, kéo anh chìm xuống, ngày càng chìm.
Chìm ở nơi sâu xa nhất bể tình, dòng nước sạch sẽ chầm chậm cọ rửa khắp người anh, yêu thích đáng sợ rốt cục cũng hiện hình.
Hóa ra linh cảm không tốt của anh là cái này.
Hứa Thời Diên nhận ra trạng thái của người đàn ông có gì đó không đúng, cúi đầu thấy khóe mắt người dưới thân mình chảy nước mắt.
Hắn dừng lại, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó.
Lau sạch xong lại tiếp tục công thành chiếm đất.
Hắn sẽ không vì thế mà thấy xấu hổ, càng sẽ không đau lòng, vì, hắn không muốn thấy bất cứ một mặt yếu đuối nào của người đàn ông, bản thân mình cũng sẽ bị ảnh hưởng mà trở nên nhẹ dạ.
Hắn đẩy Mẫn Việt nằm nghiêng, tách mông người đàn ông, tiến vào từ bên trái, gần như là tấn công điên cuồng, định phá hủy cảm giác rối loạn trong mình.
Hứa Thời Diên luồn tay xuống dưới bụng người đàn ông, nắm chặt dương v*t căng cứng, bản thân thì tiếp tục đẩy hông, không muốn dừng lại.
Không một chút nào muốn dừng lại.
Nắm chặt dương v*t ấm áp ẩm ướt của Mẫn Việt, ngón tay hắn gãi nhẹ lỗ tiểu, quy đầu mẫn cảm bị chơi đùa đến căng tràn đỏ lên.
Mẫn Việt không ngăn được khoái cảm, bắn ra.
Hứa Thời Diên lau tinh dịch lên giường, không để ý đến người đàn ông đang trong thời gian khó chịu, túm chặt eo đâm liên tục.
Mẫn Việt từ bỏ giãy dụa, cố nhịn khó chịu mặc thanh niên muốn làm gì thì làm, mãi đến khi cảm thấy gậy th*t rút ra khỏi người mình, bắn tinh nóng bỏng lên bắp đùi.
Hứa Thời Diên rút khỏi cơ thể Mẫn Việt, người kia nằm lì trên giường không động đậy, chôn mặt trong khuỷu tay, đường nét cơ bắp cứng cỏi như tượng tạc, trên da vẫn còn hằn lại vết tay giống như mật ong được điểm tô trong đĩa sứ trắng, dù mới thưởng thức qua, vẫn cảm thấy vậy là chưa đủ.
Hứa Thời Diên mặc quần áo vào, ngồi cạnh giường uống vài cốc nước mới đè được sóng tình lần thứ ba.
Hắn mở miệng hỏi: “Anh muốn đi tắm không?”
“Chút nữa tôi tắm, cậu vào trước đi, không cần để ý đến tôi.” Âm thanh mất tiếng khô khốc.
“Tối nay tôi không tắm, phiền.”
“Thế tôi đi.”
Hứa Thời Diên kéo người dậy, không để ý đến người ta đang giãy dụa, khiêng lên vai, “Mẫn tiên sinh, t*ng trùng trao nhau rồi còn quan tâm chuyện có nên ngủ cùng nhau hay không à? Anh đừng có lập dị như thế có được hay không?”
Vào buồng tắm, hắn thả người xuống, nói: “Anh tắm đi.”
Hứa Thời Diên đi được hai bước, lại chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, anh đừng giận chuyện tôi không mang bao, dẫu sao tôi cũng không tìm người khác, nếu có bệnh thật cũng chỉ có anh lây.”
“Cút, tôi không bệnh.”
Hứa Thời Diên nghe thế cười khẽ, nói cho cùng hắn vẫn tin Mẫn Việt, không thì hắn cũng chẳng dám chơi trần như thế.
Mẫn Việt mệt mỏi đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước vờn qua lông mày, chóp mũi, cằm.
Cuối cùng anh cũng biết lý do vì sao bản thân mình lại năm lần bảy lượt thỏa mãn thanh niên.
Nhưng cũng rất kỳ lạ, xưa nay anh không thích bạn tình của mình, chỉ là để giải quyết nhu cầu thôi, không lún quá sâu.
Anh cũng sẽ không lên giường với người mình thích, như thế sẽ dễ lộ ra bản chất.
Nhưng không biết từ bao giờ, thanh niên trở thành ngoại lệ.
Anh cười khổ lau mặt một cái, chỉnh đốn cảm xúc, tự an ủi bản thân: May là chỉ là yêu thích xoàng xĩnh, không có gì đặc biệt.
Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt ở trong phòng tắm rất lâu mới ra, hỏi: “Mệt không?”
“Tàm tạm.”
“Đêm nay đừng đi, làm cũng đã làm, ngủ cùng cũng chẳng đáng gì.”
Mẫn Việt không trả lời, mà đi đến, nhấc chăn, chui lên giường nằm quay lưng về Hứa Thời Diên.
Quả thực không đáng gì, chuyện này vốn đã mất kiểm soát từ lâu.
Dáng vẻ nghe lời của người đàn ông khiến tâm trạng của Hứa Thời Diên trở nên nhẹ nhàng, hắn vừa nghịch điện thoại vừa hỏi: “Trong khoảng thời gian anh đi với tôi… Anh có tìm người khác không?”
“Liên quan đến cậu à?” Mẫn Việt hỏi ngược.
Hứa Thời Diên nhìn người đàn ông, ngơ mất mấy giây, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại, cũng tự hỏi, có liên quan gì đâu? Lúc trước, hắn sẽ chẳng quan tâm người đàn ông ngoài hắn ra còn có một ai khác, có quan tâm người đàn ông có mệt hay không, tìm đến nhau làm công cụ giải tỏa cảm xúc mà thôi, ngoài điều đó ra thì chẳng còn gì khác.
Chẳng lẽ tình dục khiến người ta sản sinh cảm giác thân mật, khiến hắn tự nghĩ rằng mình có thể can thiệp vào chuyện riêng của người đàn ông?
Hứa Thời Diên mạnh miệng nói: “Sao lại không liên quan? Liên quan đến sức khỏe của tôi.”
Mẫn Việt nói: “Không có.”
Hứa Thời Diên thoáng tới gần Mẫn Việt, đưa ra yêu cầu cân nhắc đã lâu: “Mai tới nhà anh đi, mấy hôm nay tiền tiêu vặt đốt vào bar cả.”
Mẫn Việt sững sờ, hiển nhiên chưa hề cân nhắc đến chuyện này.
Dù có thể từ khí chất và trang phục của Hứa Thời Diên nhận ra cậu ta có gia cảnh khá ổn, mà dẫu sao vẫn là sinh viên, dựa vào gia đình chu cấp, cứ như thế này đúng là không ổn thật.
“Sau này tôi chịu toàn bộ phí, tôi không dẫn cậu về nhà.”
“Thay đổi thói quen cũng được chứ sao, huống hồ chúng ta biết nhau cũng được mấy tháng rồi, tôi chỉ là sinh viên bình thường thôi, không phải người xấu.”
“Tôi cứu anh một mạng, nói cảm ơn là xong à? Không có hành động thực tế nào?” Hứa Thời Diên tung ra chiêu bài “áp chế” lần nữa.
Nghĩ thầm, dùng lần này xong chắc cũng không còn tác dụng.
Mẫn Việt hiểu, mang thanh niên về một lần thì sẽ có vô số lần, anh nên từ chối thẳng thừng, mà giây phút này, anh như bị đầu độc, chỉ có thể nhìn bản thân im lặng, đi về phía vách núi.
“Được thôi.” Anh trả lời.
Hứa Thời Diên cầu được ước thấy nhìn Mẫn Việt, ghé sát vào hỏi: “Tôi nói, có phải anh căn bản sẽ không từ chối người khác đúng không?”
Mẫn Việt đẩy mặt hắn ra, đáp: “Ngủ.”
Hứa Thời Diên không thèm để ý đến câu trả lời của anh, tâm trạng khoan khoái tắt đèn, nói vọng lại trong bóng tối: “Ngủ đi.”.