Chương 7

Lực Hấp Dẫn

Trở lại khu đô thị, Nghiêm Liệt vừa vào nhà liền đem giày cao gót hung hăng đá đi, mở rượu mới mua về, thổi thổi chai rượu.

Kỳ quái, vì sao tâm tình lại kém như vậy? Đuổi được Nghiêm Tuấn đi không phải nên vui vẻ sao? Nhàm chán như này là xảy ra chuyện gì?

Nghiêm Liệt luôn không uống quá nhiều rượu, hét một tiếng liền say, say rồi liền nôn ra, vì thế chai rượu này cứ ôm ở trong ngực, cô chỉ dám rót cho mình mấy hớp.

Sau khi uống gần nửa bình, Nghiêm Liệt chỉ cảm thấy buồn nôn, một chút men say cũng không có, càng chưa muốn ngủ.

Tiết mục trên ti vi quá vô vị, cô quyết định đi mở máy tính đã một ngày không đụng đến, nhìn giá cả thị trường gần đây có động tĩnh, đây mới là cuộc sống của Nghiêm Liệt cô.

Có lẽ lúc trước bị Ngụy Tinh làm cho khó chịu, trong vòng năm tiếng nghỉ ngơi sau đó, Nghiêm Liệt đều sẽ vô tình nhớ đến người kia.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như là sau khi xem một bộ phim không hề đặc sắc, sẽ không ngừng nhớ lại một hình ảnh hoặc là lời kịch trong đó, mặc dù hình ảnh và lời kịch kia có thể cũng không vừa ý mình, nhưng là không gạt đi được.

Mãi đến tận khi đi tắm, cả người Nghiêm Liệt mệt mỏi ngủ quên trong bồn. Sau đó, cô mơ màng từ trong nước bò dậy, sấy khô tóc, lại cùng Nhị phu nhân gọi điện thoại một giờ mới thật sự chìm vào giấc ngủ.

Mới sáng sớm ngày thứ hai, Nghiêm Liệt đã đi Thịnh Thế Nghiêm Trọng, Nghiêm Tuấn đứng ở cửa cười như không cười nhìn cô, rõ ràng là đang cố ý đợi cô.

"Có chuyện gì sao, anh." Nghiêm Liệt giả bộ ngoan ngoãn trước mặt Nghiêm Tuấn.

"Em gái ngoan của anh, em vậy mà để anh phải khổ sở chờ đợi nha. Em gái, nghe nói em biết bất động sản Hứa thị Hứa Tranh?"

Vốn tưởng rằng Nghiêm Tuấn là tới xả giận, không nghĩ tới hắn lại nhắc đến Hứa Tranh.

Lời này vừa hỏi, trong lòng Nghiêm Liệt lập tức vang lên báo động.

Ngày hôm qua cô mới quen biết Hứa Tranh, hôm nay hắn liền chạy tới hỏi?

"Anh theo dõi tôi?" Ánh mắt Nghiêm Liệt hiện giờ mang theo ý tứ muốn ăn thịt người.

"Ai, trước tiên không nói chuyện theo dõi hay không theo dõi, nhanh nhanh, Tiểu Liệt, nếu em biết Hứa Tranh thì gọi điện cho cô ấy một chút, nói với cha cô ấy dừng tay lại. Nếu như cái hợp đồng đó có hiệu lực... Cha sẽ đánh gãy chân anh mất!"

"Anh lại làm cái gì?"

"Bây giờ không phải lúc nói cái này, em gọi điện thoại cho cô ấy nhanh lên một chút đi!"

Nghiêm Liệt sâu sắc cảm thấy Nghiêm Tuấn thất bại thì thất bại, hắn vĩnh viễn cũng không hiểu được tình hình, vĩnh viễn không biết thân phận mình nên làm chuyện gì.

Chẳng qua có thể khiến Nghiêm Tuấn sốt ruột như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ, vì cha có thể sống thêm mấy năm, Nghiêm Liệt vẫn là gọi cho Chu Mật hỏi số điện thoại của Hứa Tranh.

Không nghĩ tới bên kia Chu Mật trực tiếp đưa điện thoại cho Hứa Tranh, khi Nghiêm Liệt nghe thấy giọng Hứa Tranh, trong lòng không khỏi xúc động, có bạn thân bách phát bách trúng như này có lẽ thực sự là chuyện tốt...

Nghiêm Liệt không gọi cuộc điện thoại này thì không sao, gọi rồi thì suýt chút nữa bị dọa mất nửa cái mạng.

Hóa ra Nghiêm Tuấn nhân lúc không ai biết tham gia buổi đấu giá đất của Hứa thị. Mảnh đất kia rất nhiều công ty mơ ước, có người tiết lộ cho Nghiêm Tuấn rằng mảnh đất kia giá tốt nhất là tám chục ngàn, nếu ra cái giá này sẽ không có người nào khác so đo với hắn. Nghiêm Tuấn tin là thật, vừa bắt đầu liền hô to ra giá tám chục ngàn. Đúng, quả thực là không có người nào tranh với hắn, nhưng ánh mắt tất cả mọi người hiện lên kinh ngạc lại khiến cho Nghiêm Tuấn cảm thấy có chỗ không đúng. Sau đó một vị lão tổng tốt bụng cùng Nghiêm lão gia tử có giao tình tới nói với Nghiêm Tuấn, mảnh đất kia trước đây là bãi tha ma, xui xẻo, nhiều nhất giá mười hai ngàn. Anh vừa ra tám chục ngàn, anh có biết mảnh đất này diện tích bao lớn?

Khi Nghiêm Tuấn tính toán tiền cần trả lên tới mười con số, hắn thực sự sợ đến hai chân phát run. Hắn không phải chưa từng trải đời, nhưng chuyện này Nghiêm lão gia tử cũng không biết, Nghiêm Tuấn muốn mua mảnh đất này để xây viện dưỡng lão cho lão gia tử nhà mình với nhà đám bạn dùng. Hắn không điều tra rõ liền bị người làm cho sập bẫy, mười con số? Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa tất cả tiền của hắn đều ở trong tay vợ hắn, nếu người vợ miệng lưỡi bén nhọn kia biết hắn gây ra chuyện này sẽ trực tiếp lột da hắn.

Mảnh đất này là vì Hứa gia, cho nên lúc này Nghiêm Tuấn mới không để ý mặt mũi đi cầu cứu Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt thật sự là chán ghét cái người anh xui xẻo này muốn chết rồi, gọi điện thoại cho Hứa Tranh khách khí mời cô đi nước ngoài chơi một chuyến.

Hứa Tranh nói không thành vấn đề, cô cùng Tiểu Mật là bạn thân, đây là chuyện tôi nên làm.

Cúp điện thoại, Nghiêm Liệt suy nghĩ một chuyện, Tiểu Mật? Biệt danh này, quan hệ hai người đã tốt đến mức này? Nghiêm Liệt thật là không nghĩ tới, công lực quyến rũ người của Chu Mật ngày càng tốt, Hứa Tranh kia không phải người bình thường, chỉ như vậy đã bị tên kia thu phục?

Chuyện Chu Mật tạm thời để qua một bên, Nghiêm Liệt sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không đi tố cáo Thái tử với Nghiêm lão gia tử một chút?

Nghiêm lão gia tử sau khi nghe xong quả nhiên giận dữ, nhốt Nghiêm Tuấn trong nhà không cho đi nơi nào, để người giúp việc ôm đến mấy chồng sách để cho Nghiêm Tuấn tự kiểm điểm thật tốt, đừng suốt ngày đi ra ngoài khiến hắn mất mặt.

Chuyện này là nhờ Hứa Tranh giúp đỡ, Nghiêm Liệt là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết điều đi hậu tạ người ta.

Vì vậy cô lại lái xe đến sân golf của Hứa Tranh lần nữa, cầm một tấm thẻ vàng cao cấp có thể mua đồ vô hạn đi tìm Hứa Tranh.

Hứa Tranh không để ý đi chơi, lại không có người phụ nữ nào không thích mua đồ. Nếu là Nghiêm Liệt, cô cũng sẽ thích loại lễ vật này.

Có thể thấy nhân viên nơi này đều rất chuyên nghiệp, Nghiêm Liệt chỉ đến đây một lần, nhân viên gác cửa vẫn có thể nhớ rõ cô, còn rất nhiệt tình lái xe chở Nghiêm Liệt đi tìm Hứa Tranh.

Lúc xuống xe, Nghiêm Liệt đưa cho nhân viên ba trăm tệ tiền boa, đột nhiên nghĩ tới cái tên Ngụy Tịnh dữ dằn lại không thú vị đó, không có ai để hả giận, lại nhét thêm ba trăm cho nhân viên kia. Nhân viên rất lễ phép nói ở đây chờ Nghiêm tiểu thư.

Nghiêm Liệt nghĩ buổi tối cô còn muốn mời Hứa Tranh ăn bữa cơm, sẽ lập tức lên đường, vì vậy để cho nhân viên chờ.

Nghiêm Liệt lên lầu, tiếp tân nói cô chờ một chút, đi lên trước báo cáo cho Hứa Tranh. Ngay khi Nghiêm Liệt đang ngồi trên ghế sofa mềm mại dưới lầu lật tạp chí, vừa khéo, Ngụy Tịnh từ trên lầu đi xuống.

Ngụy Tịnh còn đang cầm dụng cụ chơi golf trong tay, Nghiêm Liệt nhìn thấy cô, cô lại không thấy Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt dùng ánh mắt như đao gϊếŧ cô, cô vẫn không dừng lại chút nào muốn đi ra cửa.

"Này, cái cô kia." Nghiêm Liệt kêu một tiếng.

Ngụy Tịnh theo bản năng quay đầu, vào lúc này coi như là nhận ra Nghiêm Liệt, vẻ mặt không biểu tình hỏi: "Ngài kêu tôi?"

Nghiêm Liệt đẩy gạt tàn trước mặt ra phía ngoài một chút, nói: "Thêm chút nước."

Ngụy Tịnh chần chừ một chút, để dụng cụ chơi golf qua một bên, rót thêm nước cho Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt lại bảo cô đi mua điếu xì gà.

"Xin lỗi, Nghiêm tiểu thư, có khách tư nhân đặt trước tôi, tôi cần mang dụng cụ này đi." Ngụy Tịnh từ chối Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt vốn là muốn tìm Ngụy Tịnh xả giận, nhưng là Ngụy Tịnh vừa nói như vậy, nếu như cô tiếp tục dây dưa thì lại tỏ ra là cô không biết phân biệt tốt xấu.

Bên cạnh có một nhân viên rất biết ý chạy tới hỏi Nghiêm Liệt muốn loại xì gà gì, Nghiêm Liệt nói quên đi, không có tâm tình hút.

Nhân viên kia vội vàng xin lỗi, quay đầu vỗ sau lưng Ngụy Tịnh, ở bên tai cô nói gì đó, Ngụy Tịnh không đáp lại, liền đi.

Hứa Tranh từ trên lầu đi xuống cũng nói xin lỗi với Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt hẹn cô cùng đi ăn cơm, Hứa Tranh vui vẻ đồng ý.

Bình thường, đối với người làm ăn, bữa cơm rất quý báu, không phải ai cũng hẹn được. Hứa Tranh cho Nghiêm Liệt mặt mũi như thế này rất rõ ràng cũng là muốn cùng cô trò chuyện.

Nhân viên đưa hai người đi bãi đậu xe, lúc đi ngang qua khu nghỉ ngơi đột nhiên nghe một tiếng quát mắng, tiếp theo là âm thanh cái khay rơi vỡ.

Hứa Tranh nhìn hướng kia một cái, để Nghiêm Liệt chờ, cô muốn đi xử lý một chút, sau đó quả quyết bước nhanh đến nơi xảy ra chuyện.

Nghiêm Liệt cũng đi theo.

Nghiêm Liệt và Hứa Tranh cùng đi tới khu nghỉ ngơi, thấy Ngụy Tịnh cả người ướt đẫm, nhân viên đứng bên cạnh cô mặt đầy sợ hãi, thân thể co rúm lại, mà trên đất là bộ dụng cụ uống trà mài giũa tuyệt đẹp vỡ tan tành.

Trên ghế, một người đàn ông cởi trần mặc quần đùi nằm dưới ánh nắng, thấy Hứa Tranh tới liền nói: "Bà chủ của các cô tới, cô tốt nhất nên nói với bà chủ một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, có còn muốn làm công việc này không? Hả?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hứa Tranh đi tới bên người Ngụy Tịnh hỏi cô.

"Vị Lưu tiên sinh này quấy rầy đồng nghiệp tôi." Ngụy Tịnh cả người ướt đẫm thẳng thắn nói, Nghiêm Liệt lập tức rõ ràng tên đàn ông không biết phân biệt tốt xấu này làm cái gì với nhân viên đang phát run kia, Ngụy Tịnh lại là bất bình thay người khác ra mặt.

Hứa Tranh biết tên đàn ông này, nhà giàu mới nổi, thường xuyên đến nơi này động tay động chân với các cô gái trẻ tuổi, nghe nói nhân phẩm hắn vô cùng kém, đi tới chỗ nào cũng không buông tha các cô gái, là tên cặn bã người gặp người ghét.

Nhưng hắn có tiền, bây giờ ở Bắc Kinh rất nhiều công trình đang nằm trong tay hắn. Mặc dù nhiều người không muốn động tới hắn, nhưng lần này là hắn chủ động tới địa bàn Hứa gia gây sự, Hứa Tranh luôn không thích cùng người trực tiếp xung đột, trước tiên nhịn xuống, sau này xử lí hắn cũng không muộn.

Hứa Tranh đầu tiên là trấn an đối phương một chút, nhưng tên đàn ông kia vẫn không buông tha.

Ngụy Tịnh trầm mặc một hồi, lại muốn mở miệng, đột nhiên bị người kéo về phía sau.

Ngụy Tịnh đang cảm thấy kinh ngạc muốn tránh thoát, đột nhiên có một cái áo gió thật dài khoác lên người.

Nghiêm Liệt ở bên tai cô nói: "Quần áo cô xuyên thấu, nhìn thấy áσ ɭóŧ." Ngụy Tịnh lúc này mới xấu hổ đỏ mặt, không nhịn được nắm chặt quần áo Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt đem Ngụy Tịnh ôm vào trong ngực, cười đối với Lưu lão bản nói: "Thật ngại quá Lưu lão bản, em gái tôi có chút lỗ mãng, tôi thay em ấy xin lỗi ông."

Lưu lão bản xoa xoa mũi: "Đây không phải là Tứ tiểu thư Nghiêm Liệt của Nghiêm gia sao, cô cũng có nhã hứng này, thường xuyên đến nơi này chơi?"

"Thỉnh thoảng, thỉnh thoảng." Bị họ Lưu kia ném ánh mắt thô bỉ tới đã cảm thấy vô cùng bực mình, chứ đừng nói là bị hắn khi dễ. Nghiêm Liệt không có tâm tình tiếp chuyện, nhanh chóng kéo Ngụy Tịnh lên xe, Hứa Tranh nói mấy câu dễ nghe, nhưng lại rút hết nữ nhân viên tiếp Lưu lão bản, để cho một nam sinh tới phục vụ hắn.

Nhấn Mở Bình Luận