Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng
Edit: LuckyAngel
Beta: Hana
“Cô đang nhìn tôi sao?”
Nam Cung Phiêu tầm mắt vẫn nhìn hai cái răng nanh đang lộ ra, không có phản ứng gì. Khi nãy thấy cảnh kiếm ăn của ma cà rồng, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng là lại bị vẻ mặt tà mị kia hấp dẫn, hai chân giống mọc rễ, không đứng dậy.
Trong đầu lúc này chỉ có hai chữ: sợ hãi! !
Thân thể cao lớn của KING, đi về phía cô. Đôi mắt đỏ dần dần khôi phục màu lam, con ngươi đẹp mê người đảo qua, càng phát ra tiếp cận, cảm giác mãnh liệt khiến cho hắn khóe môi cong lên.
Lần đầu khi gặp cô chỉ thấy hình ảnh đó là một nữ nhân cường hãn, chẳng qua chỉ là nhìn thấy bộ dáng uống máu của hắn, liền dọa thành như vậy?
Nữ nhân này thật làm cho người ta đoán không ra.
Đầu lưỡi ướt át của KING khiêu khích liếm cánh môi của mình, chỉ chốc lát liền đứng ở trước mặt cô, cùng cô nhìn nhau. Lần đầu tiên bình tĩnh gần gũi đánh giá như thế KING mới phát hiện tiểu quỷ này có cái làm cho hắn thập phần vừa lòng, con ngươi đen của cô rất đẹp, như nước trong veo, thực đáng yêu.
Ngón tay thon dài, bất giác để ở trên cằm, môi bạc hơi hơi mở ra: “Xin chào mê người…”
Nam Cung Phiêu hoàn toàn bị mờ mịt bởi sự hấp dẫn của hắn, thẳng đến khi bên hông xuất hiện đại chưởng, mới làm cô tỉnh lại.
Tay cô mạnh mẽ lôi kéo bàn tay lạnh như băng kia, thân mình không khỏi bị sự rét lạnh của hắn cuốn hút, rùng mình một cái, không nghĩ tới nam nhân này thân thể so với ban đêm còn lạnh hơn!
KING không hờn giận vì sự giãy dụa của cô, nắm chặt bàn tay đang quấy rối ka “Nhìn tôi, A Phiêu.”
Nam Cung Phiêu không khỏi nuốt nước miếng xuống, bị lạc trong cái nhìn chăm chú của hắn. Không phải chưa thấy qua đôi mắt màu xanh cuả người tây phương, nhưng người nam nhân có đôi mắt mà lực hấp dẫn thật chết người, sắp hít cả người cô vào trong hai khỏa ánh sáng ngọc bảo thạch.
“Cô đang dụ dỗ tôi sao, bảo bối…”
Hàn khí nhè nhẹ phun lên hai má của cô, tiếng nói trầm thấp trở nên khàn khàn. Thân thể nhỏ nhắn của cô đã thành công trong việc khiêu gợi lên dục vọng của hắn, còn có khát vọng nhấm nháp máu tươi…
“SORRY, chính là có điểm tò mò… Ách!”
Nam Cung Phiêu còn chưa nói xong, cánh tay bên hông không khỏi buộc chặt, đem cô cả người gấp khúc về sau.
Hai người thân thể chặt chẽ dán, không có chút khe hở. Khí lạnh như băng theo quần áo mỏng manh xuyên qua, cơ thể hoàn toàn bị hàn khí bao phủ, lạnh lẽo đến tận xương.
Nam Cung Phiêu tầm mắt đặt ở đôi môi đỏ sậm kia, run run nói: “Tôi, anh… anh nói muốn uống máu của tôi” ác ma cà rồng thật ác!
Trong lòng sợ hãi đến chết, hoàn toàn quên mất cách chống cự hắn.
“Tôi muốn nếm thử hương vị của cô…”
“Anh… anh không phải đã uống rồi sao?”
“Không đủ, cho tôi một chút nữa được không?”
“Nhưng rất đau!”
“Lần đầu tiên sẽ đau, nhưng lần sau sẽ không…” tiếng nói đã rơi xuống gáy bộ, đầu lưỡi ướt át tà ác liếm lên chiếc cổ mảnh khảnh.
Nam Cung Phiêu không khỏi rung rung thân mình, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc: “Không cần! KING, chúng ta không thể”
Đột nhiên, một vật cứng rắn – tiến lên gáy, Nam Cung Phiêu bỗng dưng trợn to đôi mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vách tường trước mắt, hai bàn tay nắm chặt, nhưng không cách nào sử dụng.
Đôi mắt xanh của KING bỗng nhiên thay đổi, biến thành đôi mắt màu đỏ, bắt đầu điên cuồng mà hấp thụ sinh mệnh của cô. Môi bạc hơi hơi gợi lên, hương vị máu ngọt ngào, tràn ngập sinh mệnh quật cường, là cái cực phẩm.
“Oanh!” một tiếng sét xuất hiện trong đầu của Nam Cung Phiêu, cảm giác được trời đang dần dần đổ mưa, từng trận mưa lạnh như băng rót vào trong đầu, từ đầu khuếch tán đến toàn thân. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, thân mình không khỏi run run lên.
Dần dần, gáy của cô bắt đầu như có ma túy, mất đi tri giác. Cảm giác được xa xa truyền đến tiếng nổ, như là một chiếc xe lửa phía sau đang chạy tới, càng ngày càng gần, thanh âm đường ray càng ngày càng vang, chậm rãi chiếm cứ toàn bộ đầu.
“Cạch!” Xe lửa mạnh vang lên tiếng còi tàu, oanh tạc suy nghĩ của cô, cả người đều giống như bị thanh âm chói tai xé rách thành mảnh nhỏ, lại vô lực trốn tránh, không có cơ hội đào thoát.
Thật là tra tấn, thật là khó chịu, đau khổ quá!
Nhấm nháp, cư nhiên dưới tình huống không hề chống cự bị huyết tộc nhấm nháp! !
Cô chỉ nghe thấy thanh âm uống máu, máu theo chỗ rách ở cổ mãnh liệt mà chảy ra, biến mất ở bên ngoài cơ thể. Dần dần bị lạc, dần dần mất đi lực lượng, ngay cả khí lực trợn mắt cũng hết .
Nam Cung Phiêu lúc này mới biết được, muốn ngăn cản dục vọng huyết tộc uống máu, là hoàn toàn không có khả năng !
KING chậm rãi rút ra răng nanh, hai cái lỗ thật sâu nhanh chóng khép lại. Khôi phục mắt xanh, nhìn tiểu bảo bối đã sớm hôn mê, tựa hồ không cẩn thận uống máu quá nhiều.
“A Phiêu? Tôi cam đoan, lần sau không hút… nhiều thế.”
Không có biện pháp, vừa rồi nàng thật sự rất mê người, mà chính mình cũng cần rất nhiều máu mới có thể bổ sung thể lực bị xói mòn, khôi phục vết thương trí mệnh do cọc gỗ tạo thành.
…
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Cung Phiêu phát hiện đang nằm trên giường của chính mình, lập tức nhảy dựng lên, trước tiên sờ lên cổ, tối hôm qua vị trí bị KING uống máu còn có điểm đau nhức, không có cái gì di chứng?
Cô nhanh chóng bò xuống giường, đi đến trước gương, xem xét gáy của chính mình. Bên cạnh hai cái lỗ nhỏ thản nhiên còn có cái phấn hồng sắc hôn ngân, chết tiệt KING, làm sao lưu lại mấy thứ này!
Di! Đúng rồi, tối hôm qua cô trở về như thế nào?
KING đâu rồi ?
Nam Cung Phiêu mới nhớ tới KING là ngoại tộc, vội vàng lao ra phòng, chạy đến phòng khách kế bên, “Banh” một cước đá văng cửa, trong phòng không hề có ánh sáng.
Tìm kiếm vị trí quan tài, Nam Cung Phiêu chạy tới, đẩy ra nấp quan tài, lay bả vai KING, cố ý xem nhẹ miệng vết thương trước ngực hắn nói: “Uy, tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!”
“…” mắt xanh nể tình mở ra một khe hở, rất nhỏ rất nhỏ.
“Tối hôm qua vì sao uống máu của tôi?”
“Đói.”
“Nha, trong xe máu nhiều như vậy anh không uống, không nên uống của tôi!”
“Của cô mới mẻ.”
“… Đúng rồi, xe của tôi đâu?”
“Gara.”
Nam Cung Phiêu kinh ngạc trừng to mắt, hỏi: “Anh lái xe hay vẫn là Aojie chở về ?”
“Tôi.”
“… Dựa vào! Nếu tôi phát hiện có vết xướt hoặc là vết va chạm, anh có một trăm cái mạng cũng không đủ đền!”
Hai tay hung hăng đẩy hắn ra, mỗ nam cái gáy đụng vào quan tài, phát ra “Ba” một tiếng, mỗ nữ nhằm phía gara để xem xe yêu của cô.
Một cánh tay trắng nõn nhắc lên, bắt lấy nấp quan tài bên cạnh, chậm rãi đóng lại.
Lưu một khe hở, mỗ nam rút ngón tay về, đầu gối đỉnh đầu, “!” Một tiếng, ngăn chặn một tia ánh sáng cuối cùng.