Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng
Edit : Linhxu
Beta: meott
Đấu trường được kiến tạo phỏng theo đấu trường La Mã cổ đại, hình dạng kiến trúc và cấu tạo hình dạng bề ngoài đơn giản, một mình đứng sừng sững, bất khả xâm phạm; vẻ ngoài cực kỳ rộng lớn hùng tráng.
Có thể trở thành hạng mục giải trí thành công nhất tại đô thị phồn hoa này là vì mỗi người xem mua vé ngồi tại bàn, đều sẽ được tận hưởng cảm giác trở thành những nhà thống trị như ở thế giới cổ đại. Nhưng mà, ở hiện đại, kẻ thống trị về phương diện tìm hoan mua vui, so với những nhà thống trị đế quốc La Mã càng cuồng nhiệt hơn.
Loại hình giải trí yêu thích nhất của người La mã chính là xem những võ sĩ giác đấu* máu chảy đầm đìa trên đấu trường sống chết mặc bay. Rất nhiều võ sĩ giác đấu bị đưa ra giữa sân đấu, tàn sát lẫn nhau, hoặc cùng dã thú vật lộn, với giới chủ nô quý tộc thị huyết thì xem võ sĩ giác đấu đổ máu hy sinh là một loại khoái cảm man rợn.
Võ sĩ giác đấu* hay đấu sĩ (La Mã), tiếng Latinh: “gladiator” nghĩa là “kiếm sĩ“, từ gốc: gladius nghĩa là “thanh kiếm“) là những chiến binh được đào tạo để mua vui cho người La Mã cổ đại. Đây là những chiến sĩ được vũ trang đầy đủ và được tham gia vào một trận đối đầu bạo lực và sinh tử với các đấu sĩ khác, hay những con dã thú hoặc với những tử tù nhằm mục đích giải trí khán giả.
Đấu trường hiện đại, võ sĩ giác đấu bên trong là những dũng sĩ đã cam kết nhận tiền, toàn bộ đều ký vào giấy sinh tử, chế độ biến thái đánh chết không hồi tiền. Hoặc là nếu có chút đắc tội với quý nhân, hay có người ra giá cả hợp lý liền có ngay một nô lệ.
Đừng hoài nghi nô lệ nơi này, lão bản có hậu thuẫn lớn mạnh, hơn nữa trước mắt còn chưa có pháp luật chính quy áp dụng với loại thủ đoạn buôn bán này, không đàng hoàng, nhưng thực điên cuồng.
Hai người tùy tiện tìm một vị trí, Nam Cung Phiêu cầm giấy giới thiệu trong tay, nhìn xem giữa sân đấu có vài nam nhân cởi trần, nhìn nhìn lại giấy giới thiệu trong tay mình.
KING hai tay khoanh ở trước ngực, nghi hoặc nhìn chăm chú vào nam nhân thứ ba ở giữa sân, cảm thấy có chút quen mặt, hình như đã gặp qua ở nơi nào? Nhưng là lại nghĩ không ra.
Namnhân kia mẫn cảm ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc cùng KING nhìn nhau, trong con ngươi đen xẹt qua một tia kinh ngạc, chuyển biến rất nhanh, vì hưng phấn quá mà trừng lớn.
KING nghiêng đầu, ngắm ngắm tờ giới thiệu trong tay Nam Cung Phiêu, nói: ” nam nhân thứ ba, tên gọi là gì?”
“Người thứ ba…” Nam Cung Phiêu nhìn tờ giới thiệu, dò tìm xuống: “tên là Senke, đến từ BuenosAi Res (thủ đôArgentina).”
“À.”
“Như thế nào? Anh quen hắn sao?”
“Không biết… Nghĩ không ra.”
Nam Cung Phiêu nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện Senke cũng đang nhìn hắn, ánh mắt của Senke có chút bi thương, có vẻ như quen biết KING.
Cô thu tầm mắt về, tiếp tục xem giới thiệu về Senke, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn mua hắn sao?”
“Mua?”
“Ừ, chỉ cần hắn có thể sống sót, là có thể mua.”
“… Hắn đánh với ai?”
“Kia!”
Nam Cung Phiêu dương dương tự đắc hất cằm về phía bên trái sân đấu, KING lập tức nhìn qua, thấy một con gấu lớn đang ở trong lồng giương nanh múa vuốt, khí thế hung ác vô cùng.
“Hắn phải đánh với dã thú?”
“Đúng nha, phần trăm một chọi một trăm sáu mươi.”
“… nếu hắn thua thì sẽ như thế nào?”
“Hẳn không thể nghi ngờ là sẽ phải chết!” Nam Cung Phiêu nhìn Senke, “chưa từng có người thắng.”
KING gợi lên một chút tươi cười tà ác, bạc môi khêu gợi tràn ngập tự tin nhếch lên, nói: “Hoặc là hắn có thể trở thành người đầu tiên.”
Nam Cung Phiêu cười, nhìn ra hắn có hứng thú đối với nam nhân kia, trên thế giới này chỉ cần là cái mà ma cà rồng coi trọng, còn có lý do nào mà không chiếm được sao?
Chờ mong một trận chiến đấu thú phấn khích .
Đúng theo như lời nói của Nam Cung Phiêu, không có người có thể sống sót trước móng vuốt của mãnh thú, hai võ sĩ giác đấu đầu tiên đã bị chết phi thường kinh khủng. Rất nhanh liền đến phiên Senke lên sân khấu, KING vỗ vỗ bả vai Nam Cung Phiêu, sau đó rời khỏi chỗ ngồi.
Nam Cung Phiêu ngắm bóng dáng của hắn một chút, tầm mắt quay trở lại giữa sân, hai nhân vật chính của trận huyết tinh chi đấu thứ ba đã được thả ra, đôi mắt đẹp đang cố gắng che giấu hưng phấn thấy người gặp nạn.
Xiềng xích trên tay Senke được tháo ra, đồng thời, song sắt giam cầm cự hùng (gấu lớn, hùng = gấu) cũng mở ra. Một tiếng rít gào, thân ảnh to lớn màu đen vọt tới trước mặt Senke, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã bị gấu lớn dùng chân trước ấn té trên mặt đất, răng nanh sắc bén nhằm thẳng cổ hắn mà cắn xuống.
KING đứng ở cửa mà các võ sĩ giác đấu xuất trướng, nghiêng đầu, bàn tay to chậm rãi giơ lên.
“Ngao!” Thân hình to lớn như bị một sức mạnh vô hình nhấc lên, lên tới giữa không trung, đại hùng liều mạng giãy dụa, muốn trở lại mặt đất. Nhưng vô luận nó lắc lư thân mình như thế nào, đều không thoát khỏi được sức mạnh kỳ bí kia.
KING chậm rãi đi ra giữa đấu trường, đi đến bên người Senke, cự hùng liền bị cố định ở đỉnh đầu của hắn.
Hắn nâng Senke dậy, nhíu mày, nói: “Ta muốn biết, ngươi là ai?”
“Chủ nhân!” Senke thốt ra, rồi đột nhiên thay đổi, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu, “Ta rốt cục tìm được ngài .”
“Ngươi….. biết ta?”
Senke bị ngữ khí không xác định của KING làm cho sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Chủ nhân, ngươi không nhớ sao?”
“Do nguyên nhân nào đó, ta mất trí nhớ .”
“Vậy…”
“Ta mang ngươi rời khỏi nơi này.”
Senke nín khóc mỉm cười, cảm kích vái lạy của hắn: “Cám ơn, chủ nhân!”
KING lại đem hắn nâng dậy, vừa định xoay người rời đi, một người nam nhân đi ra từ khán phòng hoa lệ phía trước bãi, rống to với bọn họ: “Phải đánh bại mãnh thú mới có thể rời đi.”
“Đúng đúng! Chúng tôi đã đặt tiền cược, không thể thả hắn đi!”
“Không thể đi!”
Nhất thời, người xem bên sân đều bắt đầu ồn ào, lớn tiếng phẫn nộ, hơn nữa ở trên đỉnh đầu gấu lớn kịch liệt rít gào, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Senke quay đầu, hổ thẹn nói: “Chủ nhân, ta đã nửa năm không hấp huyết (kiểu như uống máu ấy), không thể nghênh chiến.”
“Không sao, có ta đây.”
“Chủ nhân!” Senke lại cảm kích một hồi nữa, ở bên người chủ nhân cảm giác thật tốt.
KING mỉm cười gật gật đầu, tầm mắt chuyển tới trên người nam nhân chủ vị, nói với hắn: “Tôi mua hắn.”
“Hừ, đánh thắng nói sau.”
“Ông đáp ứng trước, hắn là của tôi.”
“Hảo! Mãnh thú chết, hắn chính là của anh.”
“OK!”
Đôi mắt màu lam lóe lên, KING vung mạnh tay lên, một đạo hình cung xẹt qua ở trên không trung, gấu lớn giống bị một bàn tay nắm giữ, theo đường cong kia, bị ném thật mạnh vào trên tường. sức mạnh khủng khiếp khiến đầu cự hùng bỗng nhiên dập nát, ngay lập tức đi đời nhà ma. Một dòng máu chảy đầm đìa nhầy nhụa theo vách tường chảy xuống, con gấu lớn ngã gục trên mặt đất.
Nhất thời, toàn đấu trường lặng ngắt như tờ, mọi người kinh ngạc trừng to mắt, khó có thể tin nhìn hình ảnh này.Namnhân này lại có thể dễ dàng đả bại một mãnh thú như vậy, mà lại chỉ dùng đến một loại công năng đặc dị cực kì hiếm thấy!
Thật sự bất khả tư nghị*.
Bất khả tư nghị*: Hay ‘Nan tư nghị’, nghĩa là “không thể suy nghĩ, bàn luận được, vượt ra ngoài sự hiểu biết”, câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu, khó có thể xảy ra.
KING liếc mắt nhìn tất cả mọi người, gợi lên một chút tươi cười tà ác, trực tiếp đỡ Senke mình đầy vết thương chậm rãi rời khỏi sân đấu.
Nam Cung Phiêu nhướng hai đầu mày lên, cô chính là đang nghĩ đến tiền thắng cược, không muốn mua nam nhân. KING còn có phương thức cao diệu như vậy giết chết cự hùng, ngày mai trên đường lại sẽ có tin tức bom tấn đây.
KING đem Senke đẩy đến bên người cô, biết rõ cô là tiền nô (nô lệ của tiền) tiêu chuẩn, cho nên câu đầu tiên chính là: “Tiền mua hắn tôi sẽ trả lại em.”
Nam Cung Phiêu gật gật đầu, một bên đánh giá Senke, một bên trả lời: “Biết là tốt rồi.”
“…”
Nam Cung Phiêu lấy tay chọc chọc vào bả vai Senke, dò hỏi: “Tôi, Nam Cung Phiêu chưa bao giờ nuôi kẻ vô dụng, anh biết làm cái gì.”
“Tôi có thể làm rất nhiều chuyện, trước kia chủ nhân đều là do tôi chiếu cố .”
“Chủ nhân?” Đôi mắt đẹp ngắm ngắm KING, hắn gật gật đầu, Nam Cung Phiêu vừa lòng mỉm cười một chút: “Được rồi, mọi chuyện trong nhà từ nay về sau đều là anh làm.”
“OK.”
KING đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “A Phiêu, đi tìm Aojie lấy thêm nhiều máu tươi một chút.”
“… Tại sao?”
“Hắn là hấp huyết biên bức* (dơi hút máu, biên bức 蝙蝠 = con dơi.”
“…” Rủi ro nghiêm trọng, mệt lớn rồi!