Chương 22: Chương 22: Nhiệm vụ bảo hộ

Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
Buổi chiều, Đức Húc vương tử đúng giờ tới buổi họp báo với phóng viên. Trước vô số ánh đèn flash nháy sáng đi vào hội trường xa hoa. Nam Cung Phiêu cùng KING mặc tây trang màu đen, mang theo kính râm, một trái một phải theo bên người hắn.Taysúng thiện xạ Nghiệt Thần lại tránh ở một bên phụ cận của bọn họ, quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Trừ bỏ điều động ba vệ sĩ nội bộ là bọn họ, cảnh sát còn phái mười mấy tên vệ sĩ ở phụ cận chú ý, hễ phát hiện ra nghi phạm lập tức bắt trước rồi nói sau.
Đối mặt với đám đông nghi hoặc, KING cũng không có tò mò, chỉ là dựa theo Nam Cung Phiêu phân phó. Nhìn theo một số phóng viên có khoảng cách gần Đức Húc vương tử nhất, cam đoan có chút động tác nhỏ liền lập tức che ở phía trước vương tử, đỡ lấy tất cả nguy hiểm.
Toàn bộ nhân viên bảo an đều khẩn trương lưu ý cao độ. Mà Đức Húc vương tử lại vẻ mặt xuân phong (tươi cười như gió xuân) trả lời mọi vấn đề của phóng viên, còn tự mình kí tên lưu niệm cho hai cô nhi. Cuối cùng, đưa lên một trăm ngàn để hỗ trợ kinh phí cho cô nhi viện, giúp đỡ nhi đồng có hoàn cảnh khó khăn.
Vào thời điểm chi phiếu có giá trị thật lớn giao tới trong tay viện trưởng, ánh đèn loang loáng lại điên cuồng mà sáng lên.
Đột nhiên, một tia ngân quang hiện lên. Cách đó không xa, một nam nhân mang theo kính râm, mặc tây trang màu đen nghiêm túc cất bước đi tới, bàn tay cho vào túi quần. Trong ống nghe điện thoại của KING lập tức truyền đến tiếng kêu của Nam Cung Phiêu: “Chú ý!Namnhân cao lớn kia!”
Không nghĩ nhiều, thân ảnh mảnh khảnh bay lên, Nam Cung Phiêu nhanh nhẹn nhảy đến trước mặt nam nhân, bàn tay mềm, mạnh mẽ đè lại cánh tay hắn, ngăn cản động tác của hắn.
Namnhân không đem thân ảnh yêu kiều nhỏ nhắn của cô để vào mắt, dùng sức hất tay cô ra, mạnh mẽ rút ra một khẩu súng lục laser, điểm sáng màu đỏ nhắm ngay trái tim vương tử.
“Hưu!” Bàn tay mềm bỗng dưng nhấc tới, đánh mạnh vào khuỷu tay hắn, khiến ục tiêu của hắn lệch khỏi quỹ đạo.”Ba ba ba!” thủ pháp rất nhanh, nhanh chóng hất văng súng lục ra khỏi tay hắn, giải trừ vũ khí của hắn, chính là hủy diệt lực phá hoại của hắn.
Trong thời điểm mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, tay kia của nam nhân thực ngoài ý muốn rút từ cổ áo ra một con dao nhỏ dài khoảng 10 cm, nhằm hướng đầu vương tử phóng tới.

“Đáng giận!”
Nam Cung Phiêu chân trái mạnh mẽ nhấc lên, dùng sức hướng cánh tay hắn, xoay người, vung chân đem cả người hắn đá bay. “Bảnh!” Đã muộn một bước, con dao đã muốn đầu vương tử phóng đến!
Đôi mắt lam của KING lóe lên, bàn tay nắm chặt lại. Nhất thời, không gian toàn hội trường chậm hẳn lại. Bạc môi hướng con dao hơi hơi thổi khẩu khí, khiến cho nó bị chuyển hướng. “Ba” xẹt qua bên tai trái vương tử đâm vào vách tường, vị trí cách bên tai không đến ba tấc.
“Hắt xì!” Mỗ nam hạ tay xuống, xoa mũi, hết thảy khôi phục bình thường.
“Bốp, bốp, bốp!”
Mấy tiếng vỗ tay vang lên, mọi người nhìn qua. Nghiệt Thần từ bên cửa sổ đi ra, ngăn chặn vết thương thật dài ở trên vai, vết thương được băng tạm bằng một cái khăn trùm đầu màu đen. Miệng nhai kẹo cao su, bỏ kính râm xuống, đôi đồng tử song sắc cố định ở trên người KING.
song sắc: hai màu
Mọi người đều cầm súng lục nhắm thẳng vào người đàn ông thống khổ nằm trên mặt đất kia – mũi tên bạc, trên tây trang màu đen trên đó có năm chỗ đang từ từ chảy ra máu tươi, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại đủ tra tấn .
KING nhấc mi mắt, chống lại tầm mắt của Nghiệt Thần. Hắn tuy rằng đem thời gian kéo chậm lại, nhưng viên đạn của nam nhân này đã bắn về phía hung thủ trước khi hắn làm động tác bảo vệ, cho dù hắn không ra tay, thì hung khí kia bay về phía vương tử cũng sẽ lệch khỏi phương hướng quỹ đạo.
Con người này bản lĩnh rất mạnh.
Nam Cung Phiêu nhìn lướt qua Đức Húc, thoáng nhìn những nhân viên bảo an khác đã hộ tống anh lên xe hơi đặc chế, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Thật đúng là nhìn không ra cái phong lưu hoa hoa công tử ở trường học kia. Khi ra bên ngoài giao thiệp lại có khí chất quý tộc đặc biệt thế. Quả nhiên là một vương tử hai mặt, làm cho người ta không thể đoán biết, không phải là nhân vật đơn giản.
Cô đè ống nghe điện thoại lại, nói: “Trưởng quan, nơi này giao cho anh, nhiệm vụ của tôi hoàn thành .”
“OK, vất vả rồi.”
Nghe được lời đáp lại, Nam Cung Phiêu tháo bộ đàm ra, tắt ống nghe điện thoại MP3 đi, đeo kính râm, tháo caravat trên cổ. Đi đến bên người KING, lấy tay khuỷu tay chọc chọc vào trong ngực hắn: “Uy, đi uống trà đi.”
“Hắt xì!”
“… Quên đi, vẫn là mang anh đi tìm Aojie trước”.
“…”

Bệnh viện lầu 14, mỗ nam cầm bút không ngừng viết trên giấy, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng có dấu vết phụng phịu. Chính là những người khác lại cố gắng không dám cười ra tiếng.
KING ngồi ở trên sô pha hấp bình huyết, thỉnh thoảng hắt xì một cái, đôi mắt lam nửa nhắm nửa mở nhìn Aojie, nhắc nhở anh không được cười!
Nam Cung Phiêu trực tiếp ngồi ở trên bàn công tác của Aojie, nghiêm túc nhìn kia tờ giấy trắng mơ hồ kia, nghẹn thật lâu, rốt cục nhịn không được hỏi: “Anh rốt cuộc có thể xem bệnh hay không?”
“Tôi có giấy phép hành nghề bác sĩ chính quy đó. Có điều, vẫn là lần đầu tiên xem bệnh cảm cúm a cà rồng.”

“…” Mỗ nam rút tầm mắt về, buông bình huyết ra, thản nhiên nằm ở trên sô pha duỗi thắt lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đó là tôi cũng lần đầu biết ma cà rồng còn có thể sinh bệnh.”
“…” Tiếp tục không nhìn.
Aojie liếc mắt ngắm KING một cái, làm bộ nghiêm túc nói: “Vắc-xin phòng bệnh đã tiêm rồi, tôi không biết thứ đó đối với hắn có tác dụng hay không, dựa theo thể chất huyết tộc, hẳn là uống nhiều huyết một chút là có thể tăng cường sức chống cự.”
“Anh ta ngủ lâu như vậy, phỏng chừng là thiếu huyết, cho nên mới bị bệnh tật cuốn hút đi?”
“Ừm, có khả năng này.”
“…” Hắn còn thiếu cái gì đâu, răng nanh đã dài ra muốn cắn người rồi.
“Vậy có muốn cho anh ta uống thuốc gì hay không? Anh ấy phát sốt.”
“Phốc!”
“… Anh đừng cười trộm nha, lịch sử cũng chưa nói qua huyết tộc không thể phát sốt, cứ coi như anh ta là người bình thường mà trị liệu.”
Aojie cưỡng chế cảm xúc muốn cười, gật gật đầu: “Hảo, hảo, hảo! Có điều hắn đã uống hết hai bình huyết, nhiệt độ cơ thể hẳn là khôi phục .”
“Hạ sốt?”
Nam Cung Phiêu nhảy xuống khỏi bàn, bán tín bán nghi đi đến bên người KING, mu bàn tay lại đặt lên trán của hắn. Vừa tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của hắn, đôi mắt đẹp lập tức trợn to, khó có thể tin nói: “Thần kỳ, hai bình huyết liền hạ sốt .”
“…” Mỗ nam chậm rãi mở mắt ra xem thường, chỉ lộ ra một cái khe hở, bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Mở lớn miệng ra xem… A!”

“… A!”
“Thối!!!”
“…”
Nam Cung Phiêu ngẩng đầu, nhìn Aojie: “Trừ bỏ mùi máu tươi, yết hầu cũng không nhiễm trùng, hẳn là hạ sốt .”
“Ừm, tôi đã ột chút huyết thanh vào bình huyết của Lí gia, có thể áp chế vi khuẩn cảm mạo, hiệu quả tốt lắm, đồng thời cũng chứng minh suy đoán của tôi là đúng.”
Nam Cung Phiêu kéo KING, đi đến bên người Aojie, đẩy chỗ thuốc viên ra: “Hiện tại bệnh của anh ấy đều tốt rồi, thuốc này liền không cần nữa, đừng lãng phí tiền.”
“Ta chưa nói thuốc này cho hắn uống a.”
“… vậy cho ai uống .”
“Là cô đó, dự phòng lây bệnh.”
“…”
KING gật gật đầu, phụ họa nói: “Ừm, thuốc cấp cho heo.”
“… !!!”

Nhấn Mở Bình Luận