Chương 11: Tấn thăng trung cấp

Luyện Kiếm

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Loại bí thuật này có độ khó cao, dùng pháp lực bao bọc đầu chỉ, khiến nó như đao khắc, dùng minh khắc phù văn trên kiếm. Trước đây hắn chỉ nghe sư phụ Ninh Kham nói, mặc dù cũng từng luyện tập qua mấy lần, nhưng chưa từng dùng trên pháp kiếm.

Bởi vì dùng bí thuật này Khai Linh, cũng có yêu cầu pháp lực, tu vi với luyện kiếm sư. Căn bản luyện kiếm sư Luyện Khí Đại viên mãn, thậm chí Trúc Cơ trở lên mới có thể bảo đảm khắc ra phù văn một mạch quán thông, bảo đảm hiệu quả linh tính của phù văn.

Hôm nay Thiết Kiên trọng thương chưa lành, chỉ vẹn vẹn là Luyện Khí kỳ tầng ba, khó khăn trong đó có thể đoán được.

Vừa vặn mới khắc hoạ vài nét bút, hắn không thể không ngừng lại.

Thứ nhất là vì đầu ngón tay đau nhói không thể nào chịu đựng, thứ hai là vì vết khắc trên thân kiếm thực sự cạn đến không đáng kể, căn bản không có nửa điểm tác dụng.

Thiết Kiên xoa nhẹ ngón trỏ bị bỏng, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn chậm rãi đứng dậy, kéo lấy cơ thể mệt mỏi, ngồi vào bàn tròn bên cạnh, nhấc lên ấm trà rót cho mình một chén nước.

Đang lúc hắn nâng chung trà lên uống, ánh mắt rơi vào ngọn đèn trên bàn, không nhịn được thất thần giây lát.

Đột nhiên, lông mày hắn nhíu lại, cũng bất chấp đang uống nước, vội vàng ném chén trà, một lần nữa ôm kiếm phôi để trên gối.

Chỉ thấy Thiết Kiên một lần nữa giơ lên ngón trỏ, phía trên đầu chỉ sáng lên hào quang, một ngọn lửa màu vàng nhỏ như hạt đậu, đột nhiên từ chỗ đầu ngón tay xông ra.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, từ từ đè ngón tay xuống, đặt trên thân kiếm, chậm rãi khắc hoạ.

Lúc này, trên ngón tay mặc dù có cảm giác rát bỏng truyền đến, nhưng không trì trệ khó đi như trước, tốc độ khắc hoạ thậm chí còn nhanh hơn vài phần so với trước kia hắn dùng đao khắc Khai Linh.

Bất quá, lúc này Thiết Kiên cũng không thoải mái, thể nội vốn còn thừa pháp lực không nhiều lắm đang nhanh chóng tiêu hao, trong đầu lại có từng cảm giác nặng nề truyền đến, hắn chỉ có thể nghiến răng cố nén không để cho mình bất tỉnh.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, giống như trải qua mấy năm, trên thân kiếm, một đạo phù văn rõ ràng đang từ từ hình thành dưới đầu chỉ Thiết Kiên.

Đến cuối cùng, trước mặt Thiết Kiên là một mảnh mờ nhạt, pháp lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn khô kiệt. Khắc hoạ phù văn cuối cùng trên thân kiếm đã xong, ngón tay hắn khẽ run lên, Kim Diễm hoàn toàn dập tắt, toàn bộ cơ thể cũng hoàn toàn thoát lực, nghiêng qua bên phải một cái, ngã xuống dưới bàn, ngất đi.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Một tia nắng từ khe hở cửa sổ rọi vào, chiếu rọi trên cái bàn tròn trong phòng.

Thiết Kiên còn đang mê man dưới bàn tròn, bị hào quang chiếu ngay con mắt, mí mắt hơi rung rung mấy cái, từ từ tỉnh lại.

Hắn mờ mịt xoa nhẹ cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng sờ qua bên hông.

Chuôi đoản kiếm màu trắng bạc được hắn nắm ở trong tay.

Cẩn thận quan sát nửa ngày, trên mặt Thiết Kiên lộ vẻ cuồng hỉ.

"Thành công! Thực sự thành công!"

Chỉ thấy trên thân kiếm mơ hồ có oánh quang chảy xuôi tới gần đốc kiếm, một đạo Linh văn như ẩn như hiện.

Thiết Kiên thử chậm rãi đưa pháp lực không nhiều lắm vào trong pháp kiếm, chỉ thấy đạo Linh văn trên pháp kiếm chậm rãi sáng lên, hoả diễm màu vàng sáng lập tức bao trùm thân kiếm, toàn bộ nhiệt độ trong phòng cũng theo đó từ từ lên cao.

Hắn giơ pháp kiếm lên, chém tới một góc thiết châm. Mũi kiếm chạm đến, lập tức gọn gàng linh hoạt cắt cạnh góc thành hai đoạn, lộ ra vết cắt kim loại màu ngăm đen. Mà tiết diện hai bên cho cảm giác bị nhiệt độ cực cao làm cho tan chảy.

Thành công! Hai con ngươi Thiết Kiên lập tức hiện lên một luồng tinh mang.

Kiểm tra một thanh pháp kiếm đạt tới phẩm cấp gì, phương pháp đơn giản nhất chính là xem cấp bậc phù văn khắc hoạ và tính hoàn chỉnh của nó. Giống lúc trước Trần Quang khai linh kiếm cho võ sĩ bảo vệ đoàn xe, khắc vẻn vẹn là hỏa hệ cấp thấp nhất "Cử Hỏa phù văn". Mà lúc này trên đoản kiếm, hiện ra là một đạo hỏa hệ cấp hai "Lưu Hỏa phù văn" hoàn chỉnh, khiến cho kiếm này bất ngờ đạt tới trung phẩm pháp kiếm.

Kỳ thực trước khi luyện kiếm lần này, Thiết Kiên chần chờ liên tục, thủy chung vẫn không thể ra quyết định. Rốt cuộc là tìm ổn định luyện chế ra một thanh pháp kiếm cấp thấp? Hay là ra sức đánh cược một lần, ép tất cả tiềm lực của mình để đột phá bản thân?

Sự thật chứng minh, hắn đã thành công!

"Xem ra Dị Hỏa này có thể nâng cao phẩm chất pháp kiếm, và đề cao tỷ lệ luyện chế thành công, tăng cao thật lớn khó có thể tưởng tượng." Cuối cùng Thiết Kiên nhờ vào lần luyện chế cực hạn này, một lần hành động bước vào hàng ngũ trung cấp luyện kiếm sư. Hắn không cách nào đè xuống kinh hỉ trong lòng, các loại ý nghĩa hỗn loạn điên cuồng tuôn ra.

"Ầm ầm ầm!"

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

Thiết Kiên kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại, hắn cuống quít đứng dậy đút đoản kiếm vào trong đống than củi. Sau đó thoáng sửa sang lại một chút quần áo của mình, lúc này tiến lên mở cửa.

Chỉ thấy Diêu Bân đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút không vui nói: "Thiết Kiên, ngày hôm nay khai lò, ngươi không biết sao?

"Thật có lỗi, ta..." Thiết Kiên lộ vẻ áy náy.

"Nếu ngươi không chuẩn bị cho tốt, cũng không cần đến nữa!" Diêu Bân cắt ngang lời Thiết Kiên, tiếp theo ánh mắt quét qua trong phòng của hắn, rồi hai tay chắp sau lưng, quay người rời đi.

Thiết Kiên cười gượng, cũng không giải thích, vội vàng rửa sơ mặt, nhanh chóng chạy đến đại điện luyện kiếm.

...

Bởi vì tiêu hao thật lớn, ngày hôm đó luyện kiếm, tinh thần Thiết Kiên quả thực có chút uể oải.

Luyện kiếm xong, Thiết Kiên tự mình trở về phòng, lúc này ngã chỏng vó trên giường, vùi đầu ngủ một giấc thật sâu.

Đến lúc nhá nhem tối, hắn mới ngủ no tỉnh lại, rút thanh đoản kiếm từ trong đống than củi ra, thí nghiệm một phen xong, dùng một đoạn vải gai bao nó lại.

Sau đó, hắn thay đổi quần áo, cột đoản kiếm vào cánh tay trong tay áo, ra khỏi phòng, đi ra ngoài Kiếm Phô.

Rời khỏi Kiếm Phô, hắn đi dọc theo đường về hướng đông.

Chân trời chiều đã bắt đầu rơi xuống phía tây núi, trên đường phố đã bắt đầu trở nên lờ mờ, người đi đường cũng ít hơn rất nhiều so với ban ngày.

Cửa hàng buôn bán hai bên đường từ từ trở nên vắng vẻ, một phần tửu lâu tiệm cơm nhộn nhịp đã treo lên màn trướng, đốt sáng đèn lồng, từ từ trở nên náo nhiệt.

Ngửi ngửi bên đường truyền đến mùi thơm rượu và thức ăn, Thiết Kiên nuốt nước bọt, trong bụng nhịn không được kêu ột ột. Tuy hắn cũng là người tu hành, nhưng còn chưa đạt tới trình độ Tích Cốc không ăn. Từ xế chiều hôm qua đến giờ, hắn vẫn chưa uống nước, chưa ăn hạt cơm nào, quả thực rất đói bụng.

Bất quá, trên người Thiết Kiên vài xu cũng không có, giờ phút này cũng chỉ có thể nghe mùi hương thấy đói, nhìn mà than thở.

Đi ước chừng nửa khắc đồng hồ, đã sắp ra khỏi khu vực phồn hoa nhất trên đường, Thiết Kiên tới trước một cửa hàng tên là "Tôn thị Kiếm Phô" mới ngừng lại.

Cửa hàng này cách cửa hàng Yến thị khá xa, nhìn quy mô cũng là số một số hai quanh đó, muốn tới làm sinh ý quả nhiên không sai.

Thiết Kiên không chần chờ quá lâu, đi đến thềm đá, vượt qua cửa tiến vào bên trong.

Bên trong Kiếm Phô này bày biện khá tương tự Yến thị Kiếm Phô, chỉ là ít đi đạo ảnh bích cao lớn kia, cùng pháp kiếm treo ở phía trên.

Lúc này trong cửa hàng cũng không có khách nhân khác, chỉ thấy một gã quản sự trung niên nam tử, đang la mắng vài tên tiểu nhị.

Vừa thấy Thiết Kiên vào điếm, trung niên quản sự lập tức thu hồi sắc mặt giận dữ, khuôn mặt tròn béo thay đổi thành nụ cười ấm áp, chạy ra đón chào.

"Vị quý khách kia, ngài đang cần gì?" Trung niên quản sự mở miệng hỏi.

Lúc nói chuyện, gã đồng thời quánh giá Thiết Kiên từ đầu đến chân mấy lần, xem quần áo rõ ràng bần hàn đến cực điểm, nhưng khí chất thần thái lại mang theo một loại cảm giác nói không nên lời, trong lúc nhất thời cũng phán đoán không chính xác.

"Bán kiếm." Thiết Kiên gọn gàng nói.

Trung niên quản sự nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục tự nhiên. Gã mở miệng cười hỏi: "Vị công tử này, Kiếm Phô chúng ta chính là nơi bán ra bảo kiếm, người sao lại đến đây bán kiếm vậy?"

"Trung phẩm pháp kiếm, có thu hay không?" Thiết Kiên không dài dòng với gã, nói thẳng.

Trung niên quản sự nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo tròng mắt hơi chuyển, khẽ mỉm cười nói: "Công tử xin mời đi theo ta."

Gã gọi một tên tiểu nhị đến phân phó chăm sóc cửa hàng, lúc này mới dẫn Thiết Kiên lên lầu hai, vào một gian nhã thất.

Sau khi Thiết Kiên ngồi xuống, liền có thị nữ dâng lên hoa quả tươi trà thơm.

"Trác Khê quận Mao Tiêm sau mưa, phẩm chất thượng giai..." Thiết Kiên tiếp nhận, chỉ liếc qua lá trà trong chén, thuận miệng nói ra. Loại lá trà này sinh tại Việt Quốc, vùng phía nam Trác Khê quận, ngắt lấy sau cơn mưa là tốt nhất. Thiết Kiên vốn không rành đạo trà này, nhưng phụ thân Thiết Thụ hết sức ưa thích, cho nên cũng biết đại khái.

"Công tử hảo nhãn lực..." Trung niên quản sự tự đáy lòng tán thưởng một tiếng, trong lòng bắt đầu tin tưởng, người này vốn là đệ tử nhà giàu không thể nghi ngờ.

"Tốt rồi, nói chính sự đi." Thiết Kiên không tiếp tục uống trà, đặt chén trà xuống, sau đó mở miệng nói ra.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Trung niên quản sự vừa cười vừa nói: "Kính xin công tử xuất pháp kiếm ra trước, để ta giám định và thưởng thức một chút."

Đợi thị nữ ly khai nhã thất xong, Thiết Kiên lấy đoản kiếm trong tay áo ra, để lên bàn.

Trung niên quản sự mở bao vải gai bao bọc ra, liếc mắt liền thấy một chuôi đoản kiếm không vỏ.

Hai mắt gã hơi hơi ngưng tụ, cầm đoản kiếm bắt đầu đánh giá, chỉ nhìn một cách đơn thuần, rồi tay nắm chặt chuôi kiếm, im lặng vận chuyển pháp lực thể nội vào.

Chỉ thấy phù văn khắc trên thân kiếm đột nhiên sáng lên, một luồng sáng đỏ nhạt bao trùm toàn bộ thân kiếm, từ trong truyền ra cuồn cuộn sóng nhiệt.

Lông mày Thiết Kiên chau lên, vị quản sự béo trước mặt này, lại là một gã tu sĩ Luyện khí kỳ cảnh giới không kém gì hắn.

Thoáng kiểm tra một chút, trung niên quản sự liền buông lỏng bàn tay ra, đặt đoản kiếm lại trên bàn.

"Công tử, kiếm này đích xác là trung phẩm pháp kiếm không thể nghi ngờ, không biết muốn bán bao nhiêu?" Gã mỉm cười, mở miệng hỏi.

"Các nhà báo giá đều khác nhau, không biết Tôn thị Kiếm Phô các ngươi ra giá bao nhiêu?" Lúc này Thiết Kiên nâng chén trà lên khẽ nhấp một cái, không nhanh không chậm nói.

"Chiếu theo giá thị trường Việt Kinh... Khoảng nghìn lượng hoàng kim. Tôn thị Kiếm Phô chúng ta nguyện ý tăng giá thêm trăm lượng, để bày tỏ thành ý." Trung niên quản sự nghe vậy, suy nghĩ một chút, ra giá.

Thiết Kiên nghe xong, cũng không nói lời nào, chỉ là chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, hai tay nắm hai đầu vải gai, một lần nữa bao lại đoản kiếm.

"Công tử vậy là ý gì?" Trung niên quản sự vội vàng hỏi.

"Một nghìn một trăm lượng? Chẳng lẽ các hạ cho rằng ta chưa trải sự đời sao?" Thiết Kiên cười lạnh một tiếng nói.

"Công tử nếu không hài lòng, chúng ta còn có thể thương lượng lại một chút..." Trung niên quản sự ngăn trước người Thiết Kiên, trên mặt chất đầy nụ cười nói.

"Nếu như chưởng quầy ngươi vẫn không hề có thành ý báo giá, cuộc làm ăn này cũng không cần nữa! Mặc dù đều là trung phẩm pháp kiếm, cũng có phân chia ưu khuyết, chuôi trung phẩm pháp kiếm này của ta cũng là loại thượng phẩm." Thiết Kiên ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Cái này... Hay để ta nhìn kỹ thêm một chút, vừa rồi sợ là có chút nhìn lầm, công tử chớ trách." Trung niên quản sự nghe vậy, trên mặt mang theo vẻ tươi cười áy náy, nói.

Thiết Kiên lập tức buông vải gai ra, một lần nữa ngồi trở lại.

"Ta là người không thích tính toán chi li, ngươi lại báo một lần với ta, chỉ một lần, nếu không được, lần này giao dịch liền thôi đi."

Trung niên quản sự cầm đoản kiếm lên, lại nhìn một chút, cúi đầu trầm tư giây lát, mở miệng nói: "Phẩm chất kiếm này hoàn toàn chính xác thượng giai, bất quá hình dạng nhỏ bé, thích hợp nữ tử sử dụng hơn, lúc bán có nhiều hạn chế, ta có thể làm chủ đưa ra giá tiền cao nhất... Vậy hai nghìn năm trăm lượng hoàng kim."

Thiết Kiên trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Trung niên quản sự nghe vậy, lập tức móc từ trong ngực ra một tờ kim phiếu, thanh toán xong phí tổn, sau đó trân trọng thu thanh đoản kiếm này vào.

Thiết Kiên thu vài tấm Đại Ngạch kim phiếu vào ngực, ra khỏi Tôn thị Kiếm Phô. Trung niên quản sự tươi cười tiễn đến ngoài cửa.

"Công tử đi thong thả. Ngày sau nếu như còn có yêu cầu gì, cứ tới đây, tại hạ bảo đảm nhất định cho công tử một cái giá hài lòng." Trung niên quản sự ý cười đầy mặt, cung kính nói.

Thiết Kiên không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, lập tức cáo từ rời đi.

Chờ thân ảnh hắn đi xa, nụ cười trên mặt trung niên quản sự từ từ lãnh đạm xuống, lắc đầu lẩm bẩm: "Nếu không phải cố kỵ... Hừ..."

Nhấn Mở Bình Luận