Chương 20: Bỗng dưng nổi tiếng

Luyện Kiếm

Dịch: Hoàng Hi Bình

Bên trong sương mù tím, mơ hồ có âm thanh "Phốc phốc" rất nhỏ truyền ra, một thứ mùi kỳ quái khiến người ta ngạt thở, tùy ý lan tràn.

Tôn Dương thấy thế, liền lui về phía sau mấy bước, huy động quạt xếp trong tay, quạt bay thứ mùi này ra xa bản thân.

Những người khác ở xung quanh, sắc mặt cũng đều biến hóa, nhao nhao lui về phía sau.

Thần sắc trên mặt Thiết Kiên không có biến hóa gì rõ ràng, chỉ là ánh mắt sáng lên, lặng yên nín thở.

Hắn đi nhanh về phía trước một bước, không lùi mà tiến, đổi một tay cầm kiếm thành hai tay cầm kiếm, trong lòng hơi động một chút, Pháp lực trong đan điền nhất thời cuộn trào mãnh liệt.

Toàn thân nhất thời sáng lên một hồi xích mang, trường kiếm trong tay bên "Nhảy" lên một chút, Liệt Diễm bốc lên hừng hực 1 vòng xung quanh như lưỡi cưa, khí thế như cầu vồng, uy thế so với lúc trước Tư Đồ Nhiên kích phát mạnh hơn gấp đôi.

Ở chung quanh, từng đợt Cương Khí màu đỏ không ngừng lan truyền, đồng thời thổi bay khói bụi và mùi khét trên quảng trường.

"Luyện Khí kỳ tầng 8!" Tư Đồ Nhiên nhịn không được kinh sợ kêu ra tiếng.

Đồng tử của Cừu Phách Thiên không khỏi co rụt lại, động tác phe phẩy quạt của Tôn Dương lập tức dừng lại, còn mặt của Yến Tử lại tràn ngập sự kinh ngạc.

Mặc dù lúc trước từng nghe Tiểu Toán Bàn kể lại, lúc Thiết Kiên cứu nàng biểu hiện cực kỳ dũng mãnh, nhưng bởi vì đan điền bị hủy, kinh mạch đứt đoạn, cho nên không xem hắn là một tu sĩ.

Nếu như chỉ như vậy thì cũng thôi, dù sao tu sĩ đạt Luyện Khí kỳ tầng 8 vẫn là chuyện thường tình, không đáng phải ngạc nhiên đến vậy. Nhưng Thiết Kiên tuổi còn trẻ, vậy mà đã tu luyện tới trình độ này, lẽ dĩ nhiên không ai có thể không kinh ngạc.

Chỉ nghe Thiết Kiên quát lên lớn một tiếng, trường kiếm lao vụt lên, khí thế như lửa rừng lao nghiêng vào thanh Tử Khí trường kiếm của Cừu Phách Thiên.

"Boong" một tiếng vang bén nhọn!

Một tím một đỏ nhạt, lúc lên lúc xuống, mũi kiếm của hai thanh trường kiếm tương giao nhau, nặng nề chém vào nhau.

Tử Khí trường kiếm bị man lực chấn động, bay ngược mà quay về, ngay tiếp theo Cừu Phách Thiên thân thể, cũng hướng về phía sau lăng không bay lên.

Mà thân kiếm được bọc trong tầng sương mù màu tím mãnh liệt chấn động, nhưng không tùy ý tán loạn, mà như cát lún trút hết xuống phía dưới, ào ào xuống mặt của Thiết Kiên.

Thiết Kiên cúi người xuống, Xích Diễm kiếm trong tay hỏa quang đại thịnh, hỏa diễm đỏ đậm hừng hực thiêu đốt, dâng lên cuồn cuộn sóng lớn giống như tầng bức tường vô hình, ngăn cách toàn bộ sương mù xung quanh.

Ngay sau đó, hắn quát khẽ một tiếng, hai chân đạp mặt đất một cái, thân hình nhô lên, nhảy lên trên không.

Bên kia Cừu Phách Thiên mới vừa rơi xuống đất, thân hình chưa đứng vững, thì đã trông thấy Thiết Kiên tựa như hùng ưng bắt rắn, đôi tay nắm chặt Xích Diễm trường kiếm, bay ào tới tập kích y.

Cừu Phách Thiên nhất thời cả kinh, trong lúc vội vàng, hai tay nắm chặt Tử Khí, đưa ngang bả vai đón đỡ.

"Boong" một âm thanh bén nhọn, sương mù màu tím trên trường kiếm cuồn cuộn kịch liệt.

Thiết Kiên nín thở tập trung tư tưởng, Xích Diễm trong tay trực tiếp phá vỡ sương mù trên thanh Tử Khí kiếm, bổ vào thân kiếm.

"A......" Từ trong miệng Cừu Phách Thiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân hình nhất thời trùn xuống, khuỵu một nửa đầu gối xuống.

"Xuy xuy xuy "

Những thanh âm rợn người nghiền nát liên tiếp truyền đến, mọi người kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm màu đỏ trên Xích Diễm kiếm kịch liệt lay động, giống như đang không ngừng kéo động cái cưa, lấy đầu nhọn bên ngoài hỏa diễm, không ngừng cắt Tử Khí kiếm.

Nhiệt độ cao không ngừng thiêu đốt dữ dội, cho đến khi đốt trụi sương mù màu tím, nó không ngừng bốc hơi, rất nhanh biến mất không còn một mảnh.

"Đừng vội càn rỡ..." Mặt của Cừu Phách Thiên đỏ lên, phẫn nộ nghiến răng quát một tiếng.

Lời còn chưa dứt, toàn thân tỏa sáng quang mang, cơ bắp hai cánh tay phồng lên, hai chân đạp mạnh xuống đất, thân thể bị ép cong bỗng dưng trực tiếp đứng lên từ trên mặt đất, trường kiếm trong tay áp ngược lại hướng của Thiết Kiên.

Đôi mắt Thiết Kiên trợn trừng, không chút yếu thế, bước về phía trước từng bước, ép mạnh thân kiếm xuống.

Hai đạo Kiếm Khí trên 2 thanh trường kiếm đồng thời rung động, từ trong sương mù và lớp ngoài cùng của ngọn lửa, sáng lên hai vòng cung hình bán nguyệt.

Chỉ thấy màu tím Kiếm Khí và màu đỏ Kiếm Khí, đâm đầu vào nhau.

Cả hai quyết liệt chém nhau, keng keng không ngừng!

Đúng lúc này, trên quảng trường truyền đến một tiếng "Két" giòn vang.

Mọi người tại đây nghe thế một tiếng, đều chỉ cảm thấy trái tim như hồ nước bị người ta ném 1 tảng đá lớn xuống, tâm thần chấn động.

Ngay sau đó, chỉ thấy ánh sáng màu đỏ lúc đầu vừa thu lại, tắt dần.

Còn đạo hào quang màu tím, bị cắt thành hai đoạn, hoàn toàn ảm đạm.

Tử Khí kiếm trong tay của Cừu Phách Thiên rốt cuộc đã bị cứng rắn chặt đứt!

"Đa tạ."

Thiết Kiên di chuyển cổ tay, ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung xinh đẹp, giắt trường kiếm ra sau lưng, mở miệng nói.

Cừu Phách Thiên cầm trong tay nửa thanh kiếm gãy, "Thang thang thang" lùi lại mấy bước, một đoàn tụ khí dâng lên trước ngực, "Phốc" một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, ngã ngồi xuống.

"Làm sao có thể..."

Tôn Dương siết chặt quạt xếp trong tay, hai mắt trợn tròn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Yến Tử khẽ mím môi, trái tim ngầm run rẩy. Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Thiết Kiên dị sắc liên miên, lại có 1 vẻ kỳ quái khó hiểu không cách nào giải thích được.

Tiểu Toán Bàn đã lâm vào tình trạng kinh nghi ngây ngốc, cũng chỉ có một mình Trần Quang, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, tinh thần toàn thân chấn động, trong lòng nhẹ nhàng vui vẻ kêu một tiếng "Tốt"!

Về phần Diêu Bân, "kinh hỉ" liên tục của hôm nay, quả thực đã khiến hắn có phần chết lặng, giờ phút này như một cái xác không hồn, đứng ở sau lưng Trần Quang, không nói lời nào.

Tôn Dương do dự một chút, kêu mấy người Tôn gia tiến lên, đỡ Cừu Phách Thiên dậy.

"Khiêu chiến luyện kiếm hôm nay, Yến thị thương hội thắng." Tư Đồ Nhiên sớm đã phục hồi tinh thần, sau khi liếc nhìn Thiết Kiên, trực tiếp tuyên bố.

"Tiểu thư, chúng ta thắng..." Tiểu Toán Bàn không kìm được niềm vui.

Trên mặt Yến Tử cũng xuất hiện một nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tôn Dương.

"Cam kết ghi trên Khế trạng, Tôn thị thương hội chúng tôi đương nhiên thực hiện. Về phần đền bù, cần phải có chút thời gian chuẩn bị." Tôn Dương không còn bộ dáng bình tĩnh tiêu sái như xưa, lạnh lùng nói.

"Tôn công tử có tình tặng kiếm, đây là đền bù bình thường giữa bằng hữu, cũng không phải là tử đấu, cũng không cần phải đưa ngay tại đây, chậm chễ mười ngày nửa tháng không sao." Yến Tử cười đùa, chậm rãi nói.

Sắc mặt Tôn Dương u ám, không nói gì, im lặng hướng Tư Đồ Nhiên thi lễ, rồi sau đó nhìn thật sâu Thiết Kiên, mang theo đám người dắt díu Cừu Phách Thiên, rời khỏi Công Tạo Tư.

Mới đi vài bước, bỗng nhiên gã ngừng lại, quay người đi đến trước mặt đám người Yến gia, dùng thanh âm chỉ bọn họ mới có thể nghe được, nói: "Đừng tưởng thắng một lần khiêu chiến luyện kiếm, có thể dựa thế trở mình, hãy đợi đấy!"

Dứt lời, hắn lộ ra hàm răng trắng hếu, nhếch miệng cười cười, quay người rời đi.

Yến Tử nghe vậy, sắc mặt nhất thời rét lạnh như sương, toàn thân khẽ rung rung, Thiết Kiên đứng ở một bên cũng cảm thấy từng trận Pháp lực hơi yếu đang dao động. Lúc hắn muốn tiến lên đi nhắc nhở, hai nắm tay đang nắm chặt của Yến Tử đột nhiên buông lỏng, dao động trên người cũng lắng xuống, thần sắc trên mặt cũng từ từ khôi phục như thường.

Trước những biến cố của gia tộc, Yến Tử đã sớm suy đoán có liên quan với Tôn gia, chỉ khổ nỗi không có bằng chứng, cũng không đủ thực lực tranh đấu, hôm nay Tôn Dương nhiều lần mở miệng kích động, nàng cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nhục.

Bất quá, vì buổi luyện kiếm khiêu chiến hôm nay đã chiến thắng thật vẻ vang, như thế sau này cũng sẽ không phải chịu cục diện bị động như xưa. Nghĩ đến đây, Yến Tử không kìm được nhìn về phía công thần lớn nhất hôm nay, Trần Quang và Thiết Kiên.

Lúc ánh mắt dừng lại ở trên người của Thiết Kiên, trong lòng nàng không khỏi khẽ rung động, ánh mắt càng trở nên sáng thêm vài phần.

Chờ sau khi thân ảnh của bọn người Tôn gia biến mất ở phần cuối cửa lớn quảng trường, Tư Đồ Nhiên lại mời đám Yến Tử vào trong đại điện.

Sau khi sai người dâng trà lên nước, y mới cười nói: "Yến thị thương hội thật sự là ngọa hổ tàng long, hôm nay ta đã lĩnh giáo."

"Tư Đồ đại sư nói đùa, lúc trước Yến gia chúng ta liên tiếp gặp phải biến cố, hôm nay cuối cùng mới tạm thời yên ổn." Thần thái Yến Tử tự nhiên, đáp.

"Hặc hặc, Yến hội trưởng, qua hôm nay, Yến gia nhất định sẽ có một tình cảnh mới. Đến lúc đó còn hy vọng có thể để Trần Quang đại sư và vị này nhiều... Đúng rồi, còn không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?" Ánh mắt Tư Đồ Nhiên rơi người Thiết Kiên, hỏi.

"Thực không dám giấu giếm, tại hạ Thiết Kiên." Thiết Kiên hơi chần chừ, vẫn nói ra tên thật.

Ở bên cạnh Yến Tử cùng Trần Quang nghe vậy, đều ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thiết Kiên, Tiểu Toán Bàn lại càng nóng lòng muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Yến Tử ngăn lại, về phần Diêu Bân, lúc này vẫn còn trong tình trạng thất hồn lạc phách, đoán chừng ngay cả mọi người nói gì cũng không nghe được.

Tư Đồ Nhiên hiển nhiên là chú ý tới vẻ mặt của mọi người, chỉ là hắn chớp mắt, thần sắc trên mặt vẫn như cũ.

"Hy vọng Yến hội trưởng, sau này cho phép Trần Quang đại sư và Thiết Kiên tiểu huynh đệ, nhiều đến chúng ta Công Tạo Tư tham quan, chúng ta cũng tiện trao đổi kỹ năng luyện kiếm." Tư Đồ Nhiên cười nói.

"Được Mông vương gia coi trọng, điều đó là đương nhiên." Yến Tử cười nói.

Nán lại một lát, Yến Tử lấy lý do Trần Quang bị thương nặng chưa lành, mang theo mọi người cáo từ rời đi.

Dân chúng của Việt Quốc thượng võ, lại "Mạnh về chiến đấu nơi công cộng, ngại tư đấu", vì vậy bên trong thủ đô Việt Kinh, trị an luôn vô cùng tốt, cho nên ban đêm cũng không cấm đi lại.

Sau khi hai cỗ xe ngựa của Yến gia chạy nhanh ra khỏi Công Tạo Tư, trên đường phố vẫn có không ít người và xe ngựa qua lại trên đường.

Trên đường trở về, Thiết Kiên không ngồi chung với Tiểu Toán Bàn, Diêu Bân một xe, mà được Yến Tử mời ngồi cùng xe với nàng và Trần Quang.

Thiết Kiên vừa mới đi vào trong xe, Yến Tử liền hướng hắn thi lễ thật sâu, cung kính nói ra: "Hôm nay bị vây bốn phía, may nhờ Thiết công tử giải cứu!"

"Yến Tử tiểu thư không cần làm vậy, ngày đó nếu không phải nàng lấy Triêu Lộ đan cứu giúp, ta đã sớm mất mạng ở đại mạc, nào có cơ hội báo ân." Thiết Kiên hơi nghiêng người, tránh cái lễ này, cười nói.

"Ta ngày đó cứu người một mạng, người lại đã cứu toàn bộ Yến thị ta." Yến Tử ánh mắt sáng rực nhìn hắn nói.

"Chúng ta đừng nên khách sáo đến khách sáo đi như vậy... Đúng rồi, Trần đại sư, thương thế của người không sao chứ?" Thiết Kiên nhìn về phía Trần Quang đang ngồi dựa vào tường xe, hỏi.

"Không có gì đáng ngại, còn chịu đựng được. Chỉ e phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Trần Quang ho nhẹ một tiếng, nói.

Dứt lời, bỗng lão cũng sửa sang lại quần áo, thi lễ với Thiết Kiên.

Nhấn Mở Bình Luận