Ma Nữ Tái Thế
Edit: Vy Vy
Beta: LyLy
Việc Tần Cẩn Ngôn cùng Nam Vô Quyết đánh nhau nháy mắt lan truyền khắp trường. Lời đồn càng ngày càng lớn, phiên bản đáng sợ nhất là "vì Nam Vô Quyết nói chuyện với An Tâm Tâm nên khiến Tần Cẩn Ngôn ghen tị".
An Tâm Tâm liều mạng giải thích cho mọi người, không nghĩ tới lại càng làm hiểu lầm sâu sắc hơn. Bởi vì trước khi Nam Vô Quyết chuyển đến, Tần Cẩn Ngôn đã hạ một mệnh lệnh, không có bất kỳ một nam sinh nào được tới gần An Tâm Tâm.
"Làm sao bây giờ đây?" Cũng không biết Tần Cẩn Ngôn nổi điên cái gì nữa, đem An Tâm Tâm từ bạn cùng lớp chuyển tới thành bạn cùng bàn. Sau khi tan học An Tâm Tâm nằm dài trên bàn buồn rầu.
"Cô không thích như vậy sao?" Hoàng Yêu buông bút nhàn nhạt hỏi.
Nghe được câu hỏi của Hoàng Yêu, An Tâm Tâm xoay người nhìn cô, nghi hoặc nói "Vô Ưu, cậu có biện pháp gì sao?"
Đối với xưng hô thân thiết của An Tâm Tâm, Hoàng Yêu tự động xem nhẹ.
"Rất đơn giản, cô chuyển trường là xong thôi." Hoàng Yêu ngậm cười nhìn chằm chằm đôi mắt của An Tâm Tâm: "Tôi có thể giúp cô chuyển tới trường Nhất Trung. Chỉ cần cô không học ở đây nữa, mọi chuyện đều sẽ êm xuôi."
Trừ trường Hoàng Anh các cô đang học ra thì Nhất Trung là trường cao đẳng tốt nhất. Sinh viên trong trường đều lấy bản lĩnh thực sự để thi vào, trong trường cũng không có nhiều cậu ấm cô chiêu như trong Hoàng Anh.
An Tâm Tâm trầm mặc vài giây, đề nghị này của Hoàng Yêu làm cô ta do dự.
Nếu là lúc vừa khai giảng thì An Tâm Tâm nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa không chút do dự chuyển đi, rời xa sự quấy rầy của Tần Cẩn Ngôn.
Nhưng hiện tại.......
"Tôi thật vất vả mới đậu vào Hoàng Anh, chưa làm được gì mà đã chuyển đi, đó không phải là điều tôi muốn." An Tâm Tâm lời lẽ chính đáng nhìn Hoàng Yêu, cũng như là để tự cổ vũ mình.
"Ha!" Hoàng Yêu cười nhẹ ra tiếng, nhìn đôi mắt An Tâm Tâm giống như có thể nhìn đến sâu trong tâm hồn cô ta: "Kỳ thật trong nội tâm cô cũng rất hưởng thụ việc này đi?."
Tần Cẩn Ngôn tuy rằng rất đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận hắn thực sáng chói. Được một nam sinh như vậy vây quanh cho dù là quấy rầy, kỳ thật trong lòng mỗi nữ sinh vẫn là có chút vui mừng, dù không liên quan đến tình yêu.
Không biết là do Hoàng Yêu nói trúng tim đen của An Tâm Tâm hay là do ánh mắt của cô quá mức sắc bén. An Tâm Tâm không thể cùng cô đối diện, mắt nhìn xuống đất nhu nhược nói: "Tôi không có, tôi chỉ là, chỉ là không nghĩ......."
"Tốt thôi, đừng nói nữa. Nếu không muốn rời đi thì cứ nói thẳng là được." Hoàng Yêu không có hứng thú nghe cô ta bịa lý do.
"Vô Ưu, kỳ thật cậu rất khinh thường tôi phải không?" An Tâm Tâm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Hả?" Hoàng Yêu kì quái nhìn cô ta.
"Thật ra tôi rất hâm mộ cậu, cậu có gia thế tốt lại xinh đẹp như một vị công chúa. Mà tôi, trong trường học có rất nhiều nữ sinh đều khinh thường tôi. Tôi không có gia thế tốt như các cậu, cũng không có quần áo hàng hiệu, tôi......."
"Ghen ghét sao?" Hoàng Yêu đánh gãy lời nói của cô ta.
"A?" An Tâm Tâm ngốc lăng, lắc lắc đầu: "Không có."
"Nếu cô muốn, cô cũng có thể có được." Trong mắt Hoàng Yêu bỗng nhiên hiện lên một tia ác ý, đứng lên kéo An Tâm Tâm ra khỏi phòng học.
"Chúng ta đi đâu vậy?" An Tâm Tâm bị Hoàng Yêu lôi kéo hỏi.
"Cho cô làm công chúa một ngày." Hoàng Yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt An Tâm Tâm, đạm mạc cười: "Cô sẽ thích nó đấy."
"Hạ Vô Ưu, cô buông Tâm Tâm ra." Tiếng gầm giận dữ vang lên. Tần Cẩn Ngôn xông tới kéo An Tâm Tâm về phía mình, phòng bị nhìn Hoàng Yêu.
"Có chuyện gì thì chúng ta giải quyết riêng, không được bắt nạt cô ấy."
"Cẩn Ngôn, không phải như thế đâu." An Tâm Tâm vội vã giải thích.
"Tâm Tâm, tôi biết cậu thiện lương. Nhưng bị người ta bắt nạt cũng không cần phải nén giận." Tần Cẩn Ngôn cắt ngang lời giải thích của An Tâm Tâm, một bên đẩy Hoàng Yêu.