Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại
Người của cửa hàng dược liệu ít nhiều đều có một ít kiến thức của nền tảng y dược, kết giao với một ít người như vậy cũng không có gì xấu.Nghĩ vậy, Điền Đường nói tiếp: "Ta tên là Điền Đường, người của thôn Điền gia, nếu sau này ngươi có việc, cứ việc tới thôn Điền gia tìm ta."Điền Cúc Hoa quay đầu kinh ngạc nhìn nàng.
Bạch Phục Linh nhíu mày, cảm thấy cái tên thôn Điền gia này nghe rất quen tai: "Thôn Điền gia, thôn Điền gia......!Đúng rồi, lúc trước thổ phỉ đến, không phải là từ bên ngoài thôn Điền gia tới sao?"Điền Đường thấy Bạch Phục Linh tựa hồ biết cái gì, lập tức hỏi: "Ngươi có biết tung tích của những thôn dân trước kia, rốt cuộc có phải đã......"Bạch Phục Linh xem bộ dáng lo lắng của nàng, vội vàng mở miệng: "Ta cũng không rõ lắm, thổ phỉ hung ác, dọc đường đi những thôn dân kia chết một ít, nhưng ta nghe nói lúc ấy vừa vặn quân Hổ Phong tới, bắt được không ít thổ phỉ giả làm người dân, tuy quân Hổ Phong không đáng tin cậy lắm, nhưng bị bọn họ bắt, có lẽ còn tốt hơn nhiều so với bị thổ phỉ giết."Kết quả này mặc kệ là đối với Điền Đường hay là Điền Cúc Hoa đều là tin vui ngoài ý muốn.
Chỉ cần có một chút hy vọng thôi, vẫn là tin tức tốt.Đi ra khỏi hiệu thuốc, Điền Đường tìm người hỏi thăm thử cửa hàng gần đây để mua một chút hạt giống.Thời đại này không có nhiều loại hạt giống lắm, cơ hồ đều là một ít hạt giống bình thường, nói là cửa hàng bán hạt giống, kỳ thật là nơi bán lương thực.Điền Đường lựa chọn một hồi, cuối cùng nàng cũng chỉ dùng 10 đồng mua hạt giống.Điền Cúc Hoa cúi đầu đi theo sau nàng, nhiều lần muốn nói chuyện, rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.Lúc sắp ra khỏi trấn, Điền Đường quay đầu lại nói: "Cúc Hoa tỷ, nếu lát nữa có người nguyện ý đi theo chúng ta về thôn Điền gia, liền mang bọn họ cùng trở về."Điền Cúc Hoa bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng: "Tiểu muội, ngươi đồng ý rồi sao?"Điền Đường chỉ nắm tay nàng rồi nói: "Đi thôi.""Ừ!" Điền Cúc Hoa trịnh trọng gật đầu.Người trong thôn bên cạnh túm năm tụm ba tụ tập cùng nhau, có người là thanh niên cường tráng, có người là nữ nhân và hài tử.Điền Đường không đi về phía thanh niên cường tráng, mà đi về phía nữ nhân và hài tử.Đám nữ nhân và hài tử này ước chừng có tầm 10 người, lúc Điền Đường đi qua, một người trong đó rụt rè lui về phía sau một chút.Đối phương là một nữ nhân ước chừng tầm 30 tuổi, trong lòng ôm một đứa bé, trong tay còn dắt một đứa."Ta là người thôn Điền gia, lúc trước thổ phỉ tập kích, thôn Điền gia cũng gặp nguy, hiện tại trong thôn ta thật vất vả mới tốt hơn một chút, nếu các ngươi nguyện ý, có thể theo chúng ta cùng đến thôn Điền gia sinh hoạt."Thôn Điền gia hiện tại tổng cộng có ba mươi mấy người, hơn nữa phần lớn là già trẻ, về sau thôn Điền gia muốn tiếp tục phát triển, thì người đương nhiên không thể thiếu.Ngược lại nàng muốn tìm một ít thanh niên tráng kiện đi tới giúp nàng làm việc, nhưng đối với người có thể làm việc mà nói, thay vì đi đến một cái thôn, còn không bằng ở lại trên trấn, ít nhất có thể làm chút công việc thể lực nuôi sống mình.
Cho nên nàng chỉ có thể lui lại mà cầu điều thứ hai, tìm tới đám nữ nhân và hài tử này.Mấy người hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Điền Đường sẽ nói với bọn họ những lời này.
“Đúng, chúng ta có thể làm việc, chỉ cần cho chúng ta một miếng cơm ăn."...!Trước đó nữ nhân bị sự xuất hiện của Điền Đường làm cho hoảng sợ cũng ngẩng đầu lên, cầm lấy chân Điền Đường: "Thiện nhân, xin người cho ta một miếng cơm ăn, van cầu người, nếu không có ăn, hài tử ta sẽ chết đói mất."Nàng ôm tiểu hài tử trong lòng rồi dập đầu với Điền Đường, thấy vậy nữ hài đứng bên cạnh giật mình một cái, cũng quỳ xuống theo.Thấy vậy Điền Đường vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ hai người đứng dậy: "Thôn Điền gia còn có chút đồ ăn, nếu các ngươi nguyện ý, có thể cùng chúng ta trở về.""Đúng vậy, thôn Điền gia có trời cao......".