Chương 12: Đồ đệ

Manh Sủng Liệt Thê

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Nguyên Thần Trường Không vừa nói xong, mặt Phượng Hoàng trong nháy mắt trắng
bệch, vì nàng thấy được sát ý trong mắt hắn, trong lòng buồn bã.

Chẳng lẽ đời này, nàng nhất định không báo được thù?

Bi phẫn từ trong mắt nàng chợt lóe, chỉ còn lại có tro tàn của sự tuyệt vọng.

Quân Tiểu Tà ngơ ngẩn, tia sáng phức tạp trong nháy mắt kia làm cho nàng hít thở không thông. Kiếp trước, nàng cũng từng bất lực như vậy, cái loại
cảm giác sa vào tuyệt vọng, làm cho người ta thống khổ.

“Sư phụ, tay nàng chính là của nàng, người nếu hủy đôi tay của nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì?”

Quân Tiểu Tà đáy mắt dâng lên một tầng hơi nước: “Bóp chết hy vọng của nàng, so với trực tiếp giết nàng còn đau khổ hơn, thay vì như thế, chẳng bằng sư phụ giết Phượng Hoàng còn hay hơn.”

Quân Tiểu Tà nói xong, yên lặng xoay người rời đi.

Vong Xuyên trong lòng bất đắc dĩ thở dài, kiến thức trên giang hồ của nha
đầu này vẫn là có chút nông cạn. Đi qua vỗ vỗ bả vai của nàng, không
tiếng động an ủi.

Phượng Hoàng trong lòng khẽ động, giây lát lộ
ra một chút sắc thái đùa cợt. Nha đầu này, căn bản không nên xuất hiện
trên giang hồ.

“Ngốc tử (đồ ngốc)!” Nguyên Thần Trường Không chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng đem một
viên thuốc nhét vào miệng Phượng Hoàng.

Viên thuốc vào miệng nhanh chóng tan ra làm cho Phượng Hoàng rùng mình: “Xú nam nhân, ngươi cho lão nương ăn cái gì?”

“Khóa công đan (loại thuốc làm cho có công lực cũng không sử dụng được).”

Nguyên Thần Trường Không quay lưng, lạnh lùng nói: “Bản công tử có thể tha cho ngươi một mạng, nhưng tuyệt sẽ không tha ngươi tiếp tục hại những người khác. Còn có, mạng của ngươi là đồ nhi của bản công tử cứu, ngươi về
sau phải đi theo nàng, bảo hộ nàng an toàn để trừ nợ.”

Phượng Hoàng nổi giận: “Lão nương dựa vào cái gì phải nghe lời nói của ngươi?”

Nguyên Thần Trường Không ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên nói: “Bản công tử
không ngại trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), tiêu diệt trại của
ngươi, cắt đứt gân tay gân chân của ngươi, sau đó đem ngươi giao cho
quan phủ.”

“Ngươi!” Trên trán nổi gân xanh Phượng Hoàng sắc mặt đỏ bừng, lại tìm không ra nửa câu nói để phản bác.

Nàng hoàn toàn tin tưởng xú nam nhân này nói được thì làm được, nàng chết
không sao, nhưng bọn tỷ muội trong trại làm sao bây giờ? Các nàng đều vô tội.

Sau một lúc lâu, Phượng Hoàng nghiêm túc nói: “Muốn ta bảo
hộ an toàn cho muội muội ngây thơ kia ta không lời nào để nói, nhưng
ngươi không thể đụng đến người trong trại của ta dù là nửa sợi lông, nếu không y lời, lão nương tình nguyện chết, cũng tuyệt không thỏa hiệp cho ngươi!”

“Hứ, ngươi cho là bản công tử giống ngươi, lật lọng sao?” Nguyên Thần Trường Không xuy cười một tiếng, phất tay áo rời đi.

Quân Tiểu Tà vẫn cúi đầu, thấy một thân áo trắng rơi trong tầm mắt, lúc này mới kêu một tiếng sư phụ.

Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì những lời vừa rồi của nàng làm cho Nguyên Thần Trường Không cảm thấy thất vọng, nhưng nàng càng sợ nếu
thấy Phượng Hoàng mất đi đôi tay.

“Đồ nhi ngoan của ta, hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ? Vi sư đã thành toàn lòng hiệp nghĩa của ngươi rồi đó.”

Nguyên Thần Trường Không nghiến răng nghiến lợi, ngay cả chính hắn cũng không
hiểu vì sao vừa nhìn thấy biểu tình đáng thương của con nhóc ngốc này sẽ mềm lòng.

Những lời này thật là chói tai, Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, không dám tin.

Nước mắt nơi khóe mắt xoạch một tiếng rơi xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi
nhìn Nguyên Thần Trường Không. Thấy hắn vẻ mặt sắc lạnh, Quân Tiểu Tà
ngực bỗng hốt hoảng.

“Phượng Hoàng, vì để cho nha đầu này sự bảo
đảm, ngươi bái nàng làm sư (thầy).” Nguyên Thần Trường Không đối với
Quân Tiểu Tà dung túng, làm cho Vong Xuyên một trận bật cười, đồng thời
cũng cảm thấy không khỏi vui mừng. Có lẽ, Yểm cung đều không phải giống
như lời đồn đãi.

Phượng Hoàng ôm miệng vết thương trên đầu vai, si ngốc bật cười.

Đây quả thực là chuyện buồn cười nhất trên đời, để cho Phượng Hoàng nàng
bái một nha đầu không hiểu chuyện đời làm thầy? Theo nàng ta học cái gì? Thiện lương sao?

“Các ngươi ngay từ đầu đã không tính buông tha
cho ta?” Phượng Hoàng giọng mỉa mai nói: “Muốn giết muốn mắng cứ tự
nhiên muốn làm gì thì làm, cớ gì ở trong này làm bộ làm tịch? Các ngươi
không cảm thấy phiền phức, lão nương thấy phiền a.”

Vong Xuyên
đột nhiên vừa động, một tay bóp ở cổ họng của nàng: “Người mang theo oán hận đầy mình trả thù người khác giống như ngươi ta đã thấy nhiều. Ngươi đã muốn chết, ta liền làm người tốt, tiễn ngươi một đoạn đường!”

Nụ cười mát lạnh, như vong phù (bùa chú) đòi mạng, Phượng Hoàng mặt từ
trắng chuyển xanh. Nàng mặt nhăn một chút, ánh mắt vượt qua Vong Xuyên,
nhìn phía Quân Tiểu Tà, mang theo một tia áy náy.

Quân Tiểu Tà ngẩn người, bước nhanh tiến lên, đẩy Vong Xuyên ra, vươn tay.

Ba!

Tiếng bạt tai thanh thúy làm cho không khí chợt lắng đọng, Vong Xuyên giật
mình, Nguyên Thần Trường Không quay đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Con nhóc ngốc muốn bão nổi (tức giận)?

Phượng Hoàng quay đầu, đầu óc trống rỗng.

“Ngươi là đồ vô dụng hèn nhát!” Quân Tiểu Tà mặt trầm như nước, gằn từng chữ:
“Ngươi tự rước lấy nhục rồi lại để người nhục ngươi. Ngươi ngay cả tánh
mạng chính mình cũng không biết quý trọng, người bên ngoài còn có thể để ý chết sống của ngươi?” Liền chỉ vào tảng đá bên cạnh: “Nhắm mắt, dùng
sức đụng vào, tin tưởng ngươi sẽ chết được thoải mái.”

Dứt lời, ngay cả con mắt cũng không nhìn nàng một chút, lôi kéo Vong Xuyên rời đi.

“Sư phụ, đồ nhi xin lỗi ngài, thỉnh ngài không cần tức giận.” Quân Tiểu Tà
xoay người cúi đầu, lập tức nắm con ngựa đi về phía trước.

Bóng dáng gầy yếu rất nhanh bị bóng cây bao phủ, tựa như hư không.

Ngực Nguyên Thần Trường Không có chút buồn bực, đây là cái giọng điệu gì? Có giống một chút bộ dáng xin lỗi sao? Nhưng vì sao bổn tọa cảm thấy có
thể tha tội cho nàng?

“Nha đầu không phải đần, chỉ là rất thiện lương.” Vong Xuyên thở dài, bước nhanh đuổi theo.

“Hừ, lúc này chỉ biết đối với bản công tử vênh mặt hất hàm sai khiến, về sau xem ta chỉnh ngươi như thế nào?” Nguyên Thần Trường Không cắn răng một
cái, đuổi theo lạnh giọng chất vấn: “Quân Tiểu Tà, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Mỗ nữ cảm xúc vẫn đang rối loạn, ngoảnh mặt làm ngơ, từng
bước một đi về phía trước. Nước mắt không chịu thua kém chảy dọc hai bên má.

Ta thật sự không thích hợp hành tẩu giang hồ sao? Vì sao sư phụ hung dữ với ta?

Nguyên Thần Trường Không thấy nàng không nhìn hắn, bước nhanh một bước tiến
lên, nắm cánh tay của nàng. Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, nước mắt ràn rụa
trên mặt, hắn nháy mắt sửng sốt.

Vong Xuyên lấy đi dây cương trong tay nàng, giục ngựa rời đi, bỏ lại hai người với nhau.

“Ngươi khóc cái gì?” Rõ ràng không bỏ qua cho nàng, miệng nói chuyện cũng rất gượng gạo.

Quân Tiểu Tà cắn môi, lắc đầu.

“Nàng lại khóc nữa ta sẽ tức giận.” Người nào đó chân tay luống cuống, thật
đáng thương hối thúc nàng ngừng khóc, lại không biết nên an ủi nàng như
thế nào, đành phải hung hăng quát nàng.

Quân Tiểu Tà quắc mắt một cái: “Nguyên Thần Trường Không, ngươi là đại phôi đản!” Chỉ biết khi dễ ta! Ta không cần để ý ngươi, chán ghét ngươi!”

Mạnh mẽ đẩy hắn một cái, Quân Tiểu Tà quay đầu bỏ chạy.

Đông một tiếng, mỗ nữ hoa lệ (xinh đẹp lộng lẫy) đụng vào thân cây.

Lòng Nguyên Thần Trường Không như trên 7, 8 ngọn núi liền an toàn rơi xuống
đất, khóe môi tràn ra một tiếng cười khẽ. Con nhóc ngốc chính là con
nhóc ngốc, nhìn xem nàng chạy trốn nơi đâu.

Vẫn đứng yên nơi xa Phượng Hoàng trông thấy một màn như vậy, tâm tình phức tạp phút chốc vui vẻ.

Kỳ thật, đi theo bên người nàng bảo hộ nàng, chưa chắc là chuyện xấu, ít
nhất, tên xú nam nhân kia sẽ không thừa cơ hội khi dễ nha đầu. Lão
nương, cũng không phải là người dễ đắc tội, hừ!

“Cái cây này lại
không chọc giận ngươi, làm sao lại đụng nó?” Mỗ nam nâng Quân Tiểu Tà
dậy, oán giận nói: “Ngươi vốn rất ngốc, đụng chạm này nọ có lẽ sẽ thông
minh một chút, nhưng cây này nếu như bị nàng đụng u mê, ngươi lấy cái gì bồi thường cho nó?”

Quân Tiểu Tà đen mặt, bi kịch của cuộc sống, ta hận ngươi!

Nhấn Mở Bình Luận