Manh Sủng Liệt Thê
Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Thì tính sao?” Ngươi hiện tại là người của bổn tọa, đại sư huynh gì đó chỉ
phải đứng sang một bên nhìn. Nguyên Thần Trường Không bình thản, nhấp
một ngụm rượu trong chén.
Quân Tiểu Tà vẫn trợn mắt nhìn, nhíu mày, bĩu môi, một chân bước lên ghế, thân thể ngã về phía trước nàng liền hóa đá.
Đó là mối tình đầu của nàng, một đoạn tình cảm xúc động lòng người, rung
động đến tâm can, vì sao phản ứng của hắn lại im lìm như thế. Nàng đã
rất cố gắng, mới có đủ can đảm nói ra nha!
“Được rồi, xem như ta
chưa nói gì hết.” Nàng say nhưng lúc này đã có chút tỉnh táo lại, Quân
Tiểu Tà vô lực ngã ngồi xuống ghế, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lại tiếp tục lặng im suy nghĩ.
Nguyên Thần Trường Không liếc mắt nhìn
nàng một cái, trên môi lộ chút ý cười xấu xa. Quân Tiểu Tà cô nương,
ngươi hiện tại là đồ chơi của bổn tọa, đừng nghĩ rằng bổn tọa sẽ cho
ngươi có cơ hội ra bên ngoài câu tam đáp tứ, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ
tình hình của bản thân.
Ba!
Người nào đó vỗ bàn, đứng dậy, vẻ mặt kiên quyết mà quyết tuyệt: “Sư phụ, ta đã quyết định!”
“Ừ.” Tốt nhất nên hiểu rõ, nếu không chỉ biết tự chuốc lấy khổ.
Nguyên Thần Trường Không ngước mắt, nụ cười trên môi còn chưa có mở ra, môi mỏng đã bị mỗ nữ vô sỉ đoạt lấy.
Đôi môi của nàng mang theo hơi lạnh dán lên môi hắn, cái lưỡi thơm tho như
một lá cây lướt qua hàm răng của hắn, ý đồ cạy mở miệng của hắn, công
thành chiếm đất.
Trên mặt Nguyên Thần Trường Không tức khắc hiện
lên ba đường hắc tuyến, nắm đầu vai của nàng muốn ném nàng ra ngoài cửa
sổ, nhưng sự gắn bó giữa răng và môi như là dòng điện làm cho hắn có cảm giác tê dại, làm cho lỗ tai nóng lên, chân tay có chút luống cuống.
“Y, thật kỳ quái nha.” Đột nhiên Quân Tiểu Tà buông hắn ra, vẻ mặt nghi hoặc: “Sư phụ, miệng của người sao ngọt quá vậy?”
Hắn là người xấu xa, lại luôn nói lời ác độc, miệng không phải nên vừa cay
vừa đắng sao? Sao bờ môi của hắn lại mềm mại, hơi thở lạnh thấu xương
lại có mùi thơm ngát? Rất không thích hợp, chẳng lẽ nàng sinh ra ảo
giác?
Nguyên Thần Trường Không: “…” (#_#).
“Ngô.” Quân
Tiểu Tà tiến đến gần hắn, khẽ cắn môi ửng đỏ của hắn, vẻ mặt nghiêm túc
tỉ mỉ thưởng thức, trong đầu không quên nói: không phải ảo giác, thật sự có chút ngọt. Trong đầu đột nhiên nhớ đến một câu nói trong một quảng
cáo: nông phu XX có chút ngọt.
“Quân Tiểu Tà!” Người nào đó đã
thật sự nổi giận rồi, hắn bảo vệ nụ hôn đầu tiên đã hai mươi năm, lại
ngang nhiên bị cướp như vậy, hơn nữa vẻ mặt của nàng lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đang chế nhạo hắn…
Quân Tiểu Tà phục hồi tinh
thần, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Tổn thọ nga, vừa rồi ta lại làm chuyện
điên rồ gì thế? Liếc mắt nhìn trộm hắn một cái, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn nổi lên hai đám mây đỏ ửng, đoán chừng tức giận cũng
không nhẹ, nàng yếu ớt giải thích:
“Sư phụ người đừng nóng giận,
đồ nhi mấy ngày nay đều ăn của người, uống của người, còn ngủ của người, không có bạc trả cho người, cho nên mới đem nụ hôn đầu tiên quý giá
nhất của đồ đệ được cất giữ mười tám năm trả nợ cho người.”
“Đồ đệ vốn muốn cất giữ cho đại sư huynh, nhưng.... Cho nên liền....”
Món đồ không đưa ra ngoài được mới đưa cho hắn, lại dám nói là quý giá
nhất? Trán Nguyên Thần Trường Không nổi gân xanh, tay nắm vạt áo Quân
Tiểu Tà kéo về phía giường.
“Ngươi không phải muốn trả nợ sao, vi sư sẽ cho ngươi toại nguyện!”
Bị dọa cho sợ hãi, hai mắt Quân Tiểu Tà mở lớn, hai chân đá đạp lung tung, vẻ mặt đáng thương cầu xin tha thứ: “Sư phụ, đồ đệ, đồ đệ sai rồi.”
“Biết sai! Ngươi làm sai ở chỗ nào!” Nguyên Thần Trường Không nham hiểm cười
một tiếng, trong mắt lại hiện lên một chút giận dỗi, dám có can đảm cướp nụ hôn đầu của bổn tọa, ngươi nhất định phải phụ trách! Nói xong, hắn
nằm lên người nàng, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng: “Chỉ một nụ hôn đã
trả xong nợ, trong thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?”
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?” Quân Tiểu Tà rụt cổ, hoảng sợ nhìn hắn: “Sư phụ không phải muốn bá vương ngạnh thượng cung chứ?”
Nguyên Thần Trường Không xuy cười một tiếng: “Vừa rồi là ai bá vương ngạnh thượng cung với ta?”
Ánh mắt xem thường từ mặt nàng chuyển qua ngực: “Vùng đất bằng phẳng.” Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút khó khăn.
Con ngươi Quân Tiểu Tà co rụt lại, trong lòng nổi trận lôi đình nhưng lại
nhìn thấy một chút mất tự nhiên trong mắt hắn, trên mặt nàng liền hiện
lên một chút ý cười xấu xa, một tay nàng không an phận vẽ vòng quanh
ngực Nguyên Thần Trường Không, dùng giọng nói ngọt ngào đến chính nàng
nghe xong đều muốn nôn nói:
“Sư phụ đừng ghét bỏ đồ nhi, một ngày nào đó đồ nhi sẽ trưởng thành.”
Tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, luồn vào mái tóc đen như mây của hắn, phóng ra ánh mắt quyến rũ nhìn hắn:
“Sư phụ.”
“Đồ nhi, đây là đang quyến rũ vi sư sao?” Nguyên Thần Trường Không chống
khuỷu tay, cùng nàng gần gũi đối mặt nhau, con ngươi tối đen biến hóa
nhanh chóng.
Giằng co một lát, Quân Tiểu Tà bại trận, nắm áo thật chặt, khó chịu xoay đầu: “Đồ nhi nói giỡn.”
Trong lòng Nguyên Thần Trường Không thở phào nhẹ nhõm, quay lưng lạnh lùng nói: “Dẫn ta đi gặp đại sư huynh gì đó của ngươi.”
“Vì sao?”
“Vi sư rất tò mò, hắn là nam nhân như thế nào lại có thể xui xẻo bị ngươi
nhìn trúng.” Nguyên Thần Trường Không không để ý tới Quân Tiểu Tà, sải
bước tiêu sái ra phòng, nhìn thấy bốn bề vắng lặng mới thở hắt ra một
hơi. Vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền.... Chẳng may nếu
như bị người nào biết hắn đường đường là ma chủ Yểm cung vẫn còn....
Thật mất thể diện!
Quân Tiểu Tà đuổi theo hắn ra cửa, vẻ mặt đáng thương năn nỉ nói: “Sư phụ, đừng đi, đồ nhi cũng không muốn nhìn thấy
hắn nữa. Hơn nữa, hiện tại chỉ sợ đại sư huynh sớm đã có giai nhân bên
người.”
“Là vi sư muốn nhìn, ngươi không muốn nhìn thì không biết nhắm mắt lại sao!” Nguyên Thần Trường Không không cho nàng cơ hội phản
bác, tóm nàng theo hướng cửa nam rời đi.
Đêm ở kinh thành, đèn đuốc sáng trưng, lung linh mà rực rỡ.
Nguyên Thần Trường Không thô bạo kẹp nàng ở nách, động tác nhanh chóng liền
biến mất tại ngã tư đường, chờ đến lúc Quân Tiểu Tà tỉnh táo lại thì hai người đã đứng ở trước cửa của tiệc trà xã giao.
Người ở bên trong, mặc sức nói chuyện ăn uống no say.
Nguyên Thần Trường Không bước từng bước dài, nhanh chóng đi vào hội trường,
thị vệ giữ cửa không ngăn cản hắn bước vào bên trong, chỉ vì đang đắm
chìm trong vẻ đẹp khuynh thành của hắn.
Quân Tiểu Tà cười gượng hai tiếng, đi theo phía sau hắn tiến vào hội trường.
Liên Hoa công tử là nhân vật lợi hại ở kinh thành, bên người cũng không
thiếu người vây quanh, cho nên Nguyên Thần Trường Không không cần tốn
nhiều sức liền tìm được hắn.
Tầm mắt lướt qua đám người, Nguyên Thần Trường Không thản nhiên đánh giá Liên Hoa công tử cùng đám người đang vây quanh hắn.
Liên Hoa công tử nhận thấy có ánh mắt đánh giá dừng ở trên người hắn, chợt
quay đầu, chỉ thấy một đôi mắt như sao lạnh xông vào tầm mắt, hơi ngẩn
người, đáy mắt hiện lên một chút thâm ý, không tiếng động giằng co.
Mọi người khó hiểu, nhìn theo tầm mắt Liên Hoa công tử, liền hoảng hốt, luống cuống.
“Bản công tử tới đây có một thỉnh cầu, mong Liên Hoa công tử chỉ giáo.” Vẻ
mặt Nguyên Thần Trường Không bình tĩnh nói. Mặc dù không kiêu căng,
nhưng rất có khí phách.
Trong lòng Quân Tiểu Tà thầm hô không xong, không thể ngăn cản, đành phải núp bên cạnh hắn im lặng không lên tiếng.
Ánh mắt Liên Hoa công tử nhìn Quân Tiểu Tà, nhìn thấy thần sắc bất an của
nàng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cười yếu ớt nói: “Công tử
xin hỏi.”
“Trúc bản vô tâm ngộ tiết khởi năng không quá?” (cây trúc rỗng ruột, gặp khó khăn làm sao có thể chống đỡ nổi?)
“Sư phụ, đồ nhi biết người là muốn tốt cho đồ nhi, đồ nhi xin nhận, chúng
ta đi thôi.” Quân Tiểu Tà sắp điên rồi, sớm biết như thế sẽ không uống
rượu.
Nguyên Thần Trường Không mỉm cười, đưa tay đặt trên lưng
nàng, Quân Tiểu Tà sợ tới mức cứng người, chỉ nghe hắn nói: “Đồ nhi luôn nhớ nhung người tình cũ, ngày sau chỉ sợ không thể chuyên tâm tu luyện, thay vì vấn vương, không bằng vung dao sắc, cắt đứt sạch sẽ, đối với
mọi người đều tốt. Ngươi nói đúng không, đại sư huynh?”