Mẫu Thân Xấu Xa Là Thần Y
CHƯƠNG 133: TIỂU BÁNH BAO THUẦN KHIẾT
Edit: Lan Anh
Du Tùng nhớ tới đêm hắn trở về từ thôn Diêu Thủy, bận rộn tới nửa đêm thì tuyết rơi.
Du Uyển không đợi Du Phong ra tiễn mà tự một mình quay về nhà.
Du Tùng cầm áo bông đuổi theo, kết quả thấy Du Uyển tay trong tay với một nam nhân khác.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này đừng nói Du Uyển không biết, ngay cả Du Phong thân là ca ca cũng không hề phát giác ra, hắn với cha nương cùng một dạng, đều cho rằng Du Tùng cứ buồn bực trốn trong phòng là vì ghét bỏ người Quách gia.
...
Chuyện Vạn công tử cứu Du Uyển rồi cùng ở trong động cả đêm, toàn thôn vốn chỉ có mỗi Lý Chính biết rõ, nhưng lần này nhờ có Bạch đại thẩm mà cả thôn đều biết Vạn công tử là ân nhân cứu mạng của Du Uyển, đại bá cũng không ngoại lệ.
Đại bá nghe nói Vạn công tử là người đọc sách, từ trong thành dọn đến thôn bọn họ để tìm kiếm sự yên tĩnh, ông suy đoán đối phương là người sống thanh đạm, bánh bao thịt, thịt viên, bánh nướng chắc chắn sẽ không lọt vào mắt đối phương, thế là xuất ra một thân bản lĩnh, làm một bàn lớn điểm tâm không thua gì ngự thiện, vì biểu đạt thành ý của bản thân, ông muốn tự mình đưa cho Vạn công tử.
Du Phong cũng không ngăn cản, dù sao cha hắn cũng không biết mặt Yến Cửu Triêu, có gặp cũng không sao.
Nhưng hắn lo lắng cha mình đi được nửa đường chân sẽ không chịu nổi, vẫn là bồi cha mình một đường đến cửa Vạn gia.
Tiểu Trăn Trăn cũng đi theo, cô bé đặc biệt hiểu ý cầm giúp cha một cái bánh đậu nành, hiểu ý được nửa đường thì cái bánh liền rơi vào bụng...
Du Phong cảm thấy lần tạ lễ này sẽ vô cùng thuận lợi, nào biết vừa đến trước cửa Vạn gia, thì thấy ba tiểu bánh bao đang bò qua ngưỡng cửa.
Trái tim nhỏ bé của Du Phong lập tức run rẩy!
Mấy tiểu tử này cũng tới?
Cha hắn thế nhưng biết mặt chúng a!
“Cha!” Du Phong đi lên trước mấy bước, xoay người lại, ngăn ánh mắt của cha mình lại, “Có phải lễ của chúng ta quá ít không?”
“Ít sao?” đại bá nhìn mấy hộp điểm tâm trong tay.
Du Phong nghiêm trang hỏi: “Cha làm mấy loại điểm tâm ạ?”
“Ta làm...” Đại bá bắt đầu đếm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trăn Trăn đứng sau lưng nhô cái đầu nhỏ ra, liền thấy ba tiểu bánh bao dễ thương, Trăn Trăn có biết mấy tiểu đệ đệ này nha, mở to mắt đi tới, cùng ba người một đường tiến vào phòng Du Uyển.
Du Phong đổ mồ hôi lạnh.
“...Nhiêu đây sẽ thiếu sao?” Đại bá đếm xong, “Ấy? Trăn Trăn đâu?”
Du Phong nghiêm túc nói: “Con bé vào nhà tam thẩm rồi! Đúng là không ít điểm tâm, chúng ta đi thôi!”
Hai cha con đi tới cửa bái phỏng.
Tiểu bánh bao sợ hãi cả đêm, chờ đến hừng đông mới bị Vạn thúc dỗ ngủ, tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm là đi tìm Du Uyển.
Du Uyển vừa mới ngủ bù được một chút, nằm trên giường liền bị ba tiểu bánh bao nhào vào lòng.
Ba người ủy khuất nhìn nàng, phảng phất như muốn nói có phải nàng không cần chúng nữa không?
Du Uyển tâm như muốn tan nát, giơ tay lên sờ ba cái đầu nhỏ: “Ta đi lên núi hái trái cây, không phải cố ý không quay lại.”
Ba người làm vẻ mặt không tin.
Du Uyển mở bọc đồ may mắn không bị thất lạc lúc rơi xuống vách núi, chỉ chỉ bảy tám trái phúc bồn tử nửa đỏ nửa vàng trong bọc nói: “Các con nhìn, cái này gọi là phúc bồn tử.”
Ba người mở to mắt, một mặt kinh ngạc nhìn mấy trái vàng vàng đỏ đỏ trong túi.
Du Uyển cảm thấy thật may mắn, không biết nghĩ sao lại hái mấy trái bỏ vào túi, nếu không nhờ vậy thì không biết làm sao đánh lạc hướng mấy đứa nhỏ nữa.
Du Uyển chọn bốn trái chín nhất, cho tiểu bánh bao cùng với Trăn Trăn mỗi người một trái.
Trăn Trăn không thích ăn trái cây nên không cầm.
Ba tiểu bánh bao ăn thử, rốt cuộc bị chua đến le lưỡi!
Du Uyển cười ngã cười nghiêng.
Nàng cảm thấy mình như một vị phụ huynh xấu bụng, cố ý lấy hài tử ra làm trò cười cho bản thân.
Ba tiểu bánh bao bị chua đến đau răng, ủy khuất chui vào lòng Du Uyển, vì muốn thân thiết mà tâm cơ mười phần.
Trăn Trăn thấy tỷ tỷ hôn ba người, bé cũng muốn hôn một chút.
Ba, ba, ba!
Ba tiểu bánh bao bị nữ nhân khác hôn: “...”
Cảm giác mình không còn là bánh bao trong trắng thuần khiết: “?!”
Nha nha nha!
Tâm trí hỗn loạn chạy hết!
...
Chuyện Du Uyển có thể tạm nói là đã kết thúc, còn chuyện Quách gia thì chỉ mới bắt đầu, từ xưa chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đều không có kết cục giống nhau, nếu như người cứu Quách Tiện Nguyệt là Yến Cửu Triêu, tám phần sẽ là ‘Tiểu nữ không có gì để báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp’, nhưng hiện thực người cứu lại là Vương mặt rỗ, làm sao Quách gia có thể gả nữ nhi như hoa như ngọc của mình cho hắn?
Nhưng không có biện pháp, người cả thôn đều thấy, người nông thôn nhiều chuyện, không bao lâu nữa mười dặm tám thôn đều sẽ biết, đến lúc đó ai mà dám cưới nàng?
“La gia không thể trông cậy...” Đỗ Kim Hoa che cái mặt bị Quách Đại Hữu đánh cho sưng vù lên.
Bà vừa nói Quách Đại Hữu liền tức điên: “Đều tại ngươi! Ta đã nói La gia tốt, ngươi khăng khăng không chịu! Trái chọn phải chọn, luôn lấy La gia làm dự bị, hiện tại ngươi hài lòng chưa?”
Đỗ Kim Hoa thầm nghĩ, một mình ta nói thì có ích gì? Không phải còn phải chờ nhất gia chi chủ là ông gật đầu sao?
Đỗ Kim Hoa biết là Quách Đại Hữu đang giận mình, thế là đem mọi tội lỗi ôm vào người, ai bảo bà làm hỏng chuyện đâu? Chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng cho Quách Đại Hữu mắng.
Bỗng nhiên bà nhớ đến điều gì đó, tròng mắt xoay chuyển một cái: “Đại Hữu, không phải ông nói Nguyệt nhi với tiểu Phong được hứa hôn từ bé sao? Ông có biện pháp cho chuyện này thành thật không?”
Nếu là trước kia chắc chắn Đỗ Kim Hoa sẽ không nhìn trúng Du Phong, nhưng bây giờ đã cùng đường rồi, so với việc cưới tên nghèo Vương mặt rỗ, Du Phong ưu tú hơn nhiều.
“Hơn nữa ông xem tiểu Phong đã lớn như vậy, một mực không nói đến chuyện chung thân đại sự, có phải đang đợi Nguyệt nhi của chúng ta không?” Đỗ Kim Hoa không biết xấu hổ nói.
Quách Đại Hữu suy nghĩ, ông cảm thấy có thể đúng như vậy, chỉ là xưa đâu bằng nay, thân nữ nhi đã bị người khác đụng chạm, sợ rằng Du Phong sẽ để ý a...
Đỗ Kim Hoa khẽ nói: “Chuyện này không phải do hắn quyết định! Là hai lão gia tử định ra, bọn nó là tiểu bối, còn muốn làm trái lời lão gia tử sao? Không sợ mấy ông già ở dưới cửu tuyền chết không nhắm mắt được sao?”
Lúc này đã không còn đường lui, Quách Đại Hữu chỉ có thể được ăn cả ngã về không, lúc đến giờ cơm trưa, ông đem chuyện hôn nhân của Quách Tiện Nguyệt và Du Phong nói ra.