(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Hiện tại, Lãnh Tử Việt cảm thấy rất khẩn trương, nếu hắn buộc phải đối mặt với Đường Quả sẽ không tự nhiên. Đi vào căn biệt thự, ngoài dự kiến của nam chính không có bất cứ nữ nhân nào xuất hiện trong biệt thự của ba hắn.
Cũng không biết vì lí do gì, trong lòng Lãnh Tử Việt có hơi thất vọng. Nhìn trái nhìn phải, sau đó hắn túm lấy một cô hầu gần đó, hỏi.
"Cô ta đi rồi sao?"
"Khi nào?"
"Đường tiểu thư đã dọn đi thật lâu." Người hầu nghĩ nghĩ, sau đó nói ra thời gian.
Lãnh Tử Việt xác nhận một chút thời gian, vậy chẳng phải là sau trận chung kết của chương trình《 Động Thính Chi Âm 》sao? Đáy mắt nam chính hiện lên vẻ phức tạp. Quả nhiên ba hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ cô gái này ở lại quá một tháng. Tuy nhiên, Đường Quả cũng chỉ ngây ngốc ở căn biệt thự này quá nửa tháng mà thôi.
"Ba tôi đâu?"
"Ngài Lãnh đang ở trong thư phòng."
Lãnh Tử Việt nhanh chân hướng đến thư phòng đi. Thấy vậy, người hầu vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
"Thiếu gia, gần đây tâm trạng của ông chủ không tốt."
Lãnh Tử Việt gật gật đầu. Trong lòng có chút do dự, hắn có nên trực tiếp chạy đến tìm ba nuôi không? Chẳng may chọc giận ba nuôi sẽ không có biện pháp nào chống đỡ nổi.
Nhưng suy cho cùng, tình trạng của Lục Kỳ hiện tại có phần khó nói. Bây giờ nếu có sự hỗ trợ của Lãnh Duệ, chắc chắn có thể giúp bạn gái hắn thoát khỏi sự khó xử này.
Vì người yêu, hắn sẽ chấp nhận bất cứ giá nào. Tay gõ gõ vào cửa thư phòng.
"Mời vào."
Nghe được âm thanh đạm mạc vang lên, tâm trạng của Lãnh Tử Việt lập tức cứng lại.
"Ba."
Lãnh Duệ gương mặt cũng không thèm ngẩng lên nhìn, nhàn nhạt nói.
"Mục đích."
"Con......"
"Mục đích."
Giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn của ba nuôi khiến tâm trạng của nam chính thay đổi. Hai chân cũng không bình tĩnh nữa mà hơi run lên.
"Tình huống hiện tại của Kỳ Kỳ không tốt lắm. Vì trước đi đi theo hướng tham gia các show thực tế quá nhiều, đã gây nên nhiều mặt trái. Vậy nên theo con, việc tiếp tục các chương trình truyền hình kia là không cần thiết..
Gần đây không phải có một chương trình âm nhạc rất nổi sao ba? Tuy nhiên, con biết những người được chọn đã là cố định rồi. Nhưng ba à, ba có thể giúp con đi nói chuyện một chút, giúp con lấy thêm một danh ngạch được không?"
Nếu là chương trình do những người bình thường khác tổ chức, chỉ cần hắn nói vài ba câu là hữu dụng.
Nhưng chương trình này lại do một vị lão làng trong nghề tổ chức. Người này cơ bản cũng chả sợ hắn, chưa kể vị này còn là kẻ không ai dám đắc tội.
May mắn thay, người này đã từng chịu ơn Lãnh Duệ. Chỉ cần ba nuôi chịu mở miệng, đối phương nhất định sẽ đáp ứng.
Chưa kể nếu ba nuôi đồng ý mở miệng, vị tiên sinh này có thể nể mặt mà châm chước cho Lục Kỳ trong tương lai sau này.
Nhưng mà sau lời đề nghị của con trai... Lãnh Duệ nhàn nhạt ngẩng đầu, khẽ cau mày.
"Mày đang muốn nói đến nữ nhân nào?"
Lãnh Tử Việt: "Ba, lần trước con đã cùng ba nói qua. Đó là bạn gái của con - Lục Kỳ."
"Ba, ba thấy như thế nào?"
Vốn tưởng rằng Lãnh Duệ sẽ cự tuyệt, ai ngờ đối phương ném cho hắn một tấm danh thiếp.
"Mày cứ trực tiếp liên hệ cho hắn là được."
Lãnh Tử Việt vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm danh thiếp, cũng dám đề cập tới việc nhờ Lãnh Duệ tự mình mở miệng.
Đây chính là số riêng, chỉ cần có được số điện thoại này, thì đại sự xem như đã được giải quyết gọn lẹ.
"Cảm ơn ba."
Nhìn thấy tâm tình Lãnh Duệ không tốt, nam chính cũng không tiện hỏi lí do Đường Quả dọn đi. Kỳ thật Lãnh Tử Duệ cũng cảm thấy việc cô ấy đi rồi cũng tốt. Tránh việc hai người phải trực tiếp đối mặt, tránh cho Đường Quả có những ý định mờ ám trong lòng.
Trong đầu Lãnh Duệ cũng không phải chưa từng suy nghĩ: Đường Quả có ba chống lưng, hiện nay ba đã đuổi cô ấy đi. Mất đi sự hỗ trợ từ phía ba, Lục Kỳ sẽ dễ dàng mất đi một đối thủ lớn.
Tóm lại, người hắn yêu là Lục Kỳ.
Đường Quả nay đã nổi tiếng, không phải sao?
Sự nổi tiếng này có thể giúp cô ấy có lượng tài nguyên lớn trong tương lai. Bởi vậy, tình hình chắc chắn không quá kém. Dẫu sao người ta cũng từng là bạn gái cũ, để cô trắng tay trong lòng hắn cũng áy náy. Nhưng không phải bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi sao.
Lãnh Tử Việt thoải mái rời đi, Đường Quả sống càng tốt, áy náy trong lòng hắn càng bớt đi.
Trong yến hội...
Ai cũng biết vị đại gia Lãnh Duệ luôn kiệm lời. Hắn chỉ có thể xuất hiện trong những yến hội cao cấp nhất. Tuy nhiên thời gian mà ngài Lãnh lưu lại nơi đây chưa bao giờ quá một phút.
Hắn chỉ đến chào hỏi, bắt tay cùng những người quan trọng một chút. Sau đó hắn sẽ tự giác rời đi.
"Lãnh tiên sinh, ngài phải đi rồi sao?"
Thấy ngài Lãnh lại chuẩn bị rời đi, mọi người chị biết nhìn nhau, trong lòng thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đây chẳng phải là phong cách làm việc của người ta rồi sao, thấy hắn hành xử như vậy, bọn họ cũng chẳng dám nói thêm gì. Chỉ có điều khi mục đích làm thân không đạt được, trong lòng ai cũng là cảm giác tiếc nuối.
Nghe được câu nói này, Lãnh Duệ đang định gật đầu. Bỗng nhiên, một giọng nữ dịu dàng quen thuộc vang lên, ngay lập tức hắn thu hồi lại bước chân.