Chương 4

Mê Chàng Chẳng Sai (Một Chuyện Làng Ái)

Trưa ngày hôm sau, Dung đang thiu thiu ngủ thì có tiếng lao xao. Là tiếng bà mối làng. Bà mối này mồm mép khéo léo lắm, đám nào vào tay bà là cũng xong xuôi cả. Đến cậu Tân hâm đầu làng kia nhờ bà còn lấy được vợ nữa là. Cậu Bính vừa ngỏ lời cái là bà nhận lời ngay, cười tít mắt với túi bạc cậu đưa. Gớm người đâu mà vừa hào hoa vừa giàu có, nhà nào được cậu hỏi mà chả gật đầu cái rụp, có khi còn khuyến mại cậu cả đống của hồi môn ấy chứ. Bà chắc mẩm phen này lại thêm một đám xong dưới tay bà, mà lại còn được thưởng đậm nữa chứ, vừa được tiếng vừa được miếng, vận may đúng là không để đâu cho hết.

Vận may đâu chỉ chiếu vào mình bà mối, nó còn bổ trực tiếp vào đầu mẹ Dung cơ. Gì mà bà mối sang hỏi Dung cho cậu Bính, con trai độc đinh nhà lý trưởng giàu nứt đố đổ vách, gì mà một ngàn lượng bạc trắng, lại thêm cỗ bàn chín món bên cậu lo hết cả, gì mà công tử hào hoa lịch lãm có học thức trên kinh đô về. Mẹ Dung vừa nhìn cậu Bính một cái là bà ưng liền, miệng bà chắc phải rộng ra mấy phần vì cười không khép miệng được. Ôi con gái bà tốt số quá chừng, chắc nhờ nó giống bà nên đẹp hết phần người khác đấy mà. Bà sung sướng quá đi mất thôi, rồi cả nhà cả họ này được nở mày nở mặt vì nó cho mà xem. Bà có biết đâu con gái bà, cô Dung ấy, cô đang nằm khóc rưng rức ướt hết cả gối.

Cô Dung vừa nghe thằng Mộc em trai cô kể chuyện nhà trên rồi. Ra là cô đã gây thù chuốc oán với tên công tử là cậu Bính con trai ông lý trưởng từ kinh đô về. Cô biết mình cũng đến tuổi lấy chồng chứ bộ, nhưng mà cô chỉ muốn lấy cậu Minh thôi, mỗi tội cậu băng giá quá, cậu chê cô, không thèm để mắt đến cô. Mấy đám trước đến hỏi thầy mẹ cô còn hỏi ý cô, giờ chưa thèm hỏi đã nhận lễ nhà cậu Bính rồi, liệu cô có dám trái lời. Nghĩ tới nghĩ lui cô cũng thấy mình chẳng còn đường nào thoát cả. Chắc đến phải làm vợ tên trơ trẽn đó mất thôi. Càng nghĩ Dung càng tủi, cứ thế mà khóc ướt hết cả gối.

Đợi đến khi bà mối với cậu Bính ra về rồi, mẹ Dung mới vào giường Dung tỉ tê, nào là nhà lý trưởng giàu lắm, mày mà vào đó là mày sướng hơn tiên, ăn trắng mặc trơn cả đời, nào là cậu Bính trẻ tuổi tài cao, đẹp trai lồng lộng thế kia, có ai được hơn cậu, nào là cái làng này con gái đến tuổi mày cũng là sắp ế rồi, mày không ưng đi thì sau có chó nó thèm, lúc ấy rồi lại làm khổ thầy khổ mẹ,… Nói nhiều quá hại Dung nhức hết cả đầu, Dung vùng dậy bỏ đi.

Dung đi đâu được chứ. Dung chẳng nghĩ được nhiều cứ thẳng bước đến nhà cậu Minh. Nhưng, cậu Minh không có ở nhà, cậu cũng không ở sông, cậu lên rừng lấy củi rồi. Mẹ cậu trông xanh xao quá, có lẽ do ốm lâu ngày nên sinh ra thế. Dung lí nhí chào bà rồi thẳng hướng con đường mòn dẫn vào rừng mà đi.

Thấp thoáng bóng cậu Minh xa xa, Dung mừng lắm. Lại thấy cậu khệ nệ vác một gùi củi khô to hai người ôm không xuể, Dung chạy lại đỡ cho cậu. Cậu không nói gì chỉ đưa tất cả lên lưng và bước đi. Bóng lưng cậu dài rộng cộng thêm bó củi to chắn nắng cho Dung.

Bỗng, Dung ngồi thụp xuống, khẽ nói:

- Anh Minh này…

Cậu chững lại.

- Tôi thương anh từ lâu lắm rồi, anh hẳn cũng biết phải không anh… tôi… tôi sắp bị đem gả cho tên công tử kia rồi… tôi đành mặt dày thổ lộ với anh… rồi thì… tôi… tôi…

Dung cúi mặt, má đỏ bừng, nước mắt chực trào ra.

Cậu Minh bỗng dịu dàng. Cậu bỏ gánh củi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung.

Đã bao lần cậu bôi vôi xức thuốc cho Dung rồi đấy chứ, đâu phải là chưa từng đụng chạm, thế nhưng, sao lần này cậu khác quá, lẽ nào cậu cũng thương Dung?

Dung đỏ bừng cả mặt, mà hình như mặt cậu cũng đỏ.

Cậu khẽ nói, ngắn gọn thôi nhưng đủ làm Dung chết lịm vì hạnh phúc.

- Vậy thì… theo tôi!

Theo cậu Minh à, ý cậu là làm vợ cậu sao?

Hạnh phúc đến bất ngờ quá làm Dung xây xẩm mặt mày, suýt tí nữa thì ngất ra ấy, may mà cậu Minh đỡ Dung dậy.

Dung vốn chỉ mong cậu hiểu lòng Dung thôi. Thật chẳng ngờ cậu lại cho phép Dung theo cậu. Thoáng nghĩ đến được ở bên cậu thôi là Dung đã vỡ tim vì hạnh phúc rồi. Dung chẳng cần gì cả, chỉ cần hằng ngày được nhìn thấy cậu, được chăm sóc cho cậu, được ăn cơm uống nước và… cả ngủ cùng cậu nữa chứ. Ôi hạnh phúc quá đi mất, Dung đến chết mất thôi! Không phải chết vì buồn như cách đây mấy phút mà chết vì cái hạnh phúc quá lớn này!

- Bỏ trốn với tôi, cô Dung có dám không?

Bỏ trốn à, Dung chưa từng nghĩ tới. Tại sao cậu không sang xin phép thầy mẹ Dung, Dung không dám hỏi thẳng.

Chắc rằng cậu phải có điều gì khó xử, Dung chỉ bặm môi quyết tâm.

- Tôi dám chứ, chỉ cần được ở bên anh Minh là đủ rồi. Anh cho tôi theo là tôi chẳng còn mong muốn gì hơn.

Dung không biết được ánh mắt cậu nhìn Dung âu yếm thế nào, vì Dung còn mải xấu hổ chẳng dám nhìn.

Còn cậu Minh, quyết định này cậu đã tính kỹ rồi, chỉ là, cậu không ngờ lại được đưa ra trong hoàn cảnh này mà thôi.

Nhấn Mở Bình Luận